ĐÊM ĐEN CHỈ MỘT MÌNH TÔI.
Kiếp tằm thì phải nhả tơ.
Ngày dài sắp hết hai giờ hồ reo.
Tôi đây muốn khỏi kiếp nghèo,
Không nằm nướng nửa, phải leo xuống giường.
Ban ngày giấc ngủ thất thường,
Đưa tay dụi mắt nhìn gương mỉm cười.
Đầu ngày mặt mủi phải tươi.
Nhìn đồ ăn nguội, lại lười muốn ăn.
Làm việc thì phải siêng năng,
Phải ăn có sức, mới hăng đi làm.
Việc tôi cũng thật dể kham.
Tay chân thì ít, chất lam thì nhiều.
Công việc đã có chỉ tiêu,
Hai mươi người dạ, phải điều làm sao!
Mọi người năng xuất phải cao,
Cuối năm có thưởng, được bao lì xì!
Nhưng sao tránh khỏi phân bì,
Lời qua tiếng lại, xầm xì sau lưng.
Tôi đây đâu thể dửng dưng,
Phải kêu người đó, thẳng thừng giải phân.
Mọi người làm việc đồng cân,
Làm ít thưởng ít, phân vân nổi gì.
Con người sao lắm sân si.
Trách người thì dễ, mấy khi oán mình.
Bao nhiêu nghịch cảnh làm thinh,
Hàm oan mình chịu, có trình được ai!
Ca tôi ba tới mười hai.
Người ta đi ngủ, miệt mài việc tôi.
Những ngày công việc không trôi,
Mình tôi ở lại, giải đôi vấn đề.
Đến khi mình tỉnh cơn mê,
Đã ba giờ sáng, phải về đi thôi.
Đêm đen chỉ một mình tôi,
Mùa hè sáng tỏ những ngôi sao trời.
Mùa đông vất vả ai ơi!
Đêm dài, gió lạnh, tuyết rơi mù đường.
Những ngày giá lạnh thấu xương.
Trong xe ấm áp, nhớ thương người nghèo!
Kiếp người như thể bọt bèo.
Hợp nay mai biến, phải theo cho tròn!
Duyên Nam
Carmel 02 March 2014
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.02.2015 03:48:31 bởi duyennam >