Người bán vé số
Bốn mươi năm, từ ngày tan cuộc chiến
Tôi vẫn còn vất vưởng kiếm miếng ăn
Ngày qua ngày cuộc sống càng khó khăn
Tay, chân cụt, sao bằng bao người khác
Khoác chinh y, tôi đem thân đánh bạc
Ngày trở về, đã lạc mất chân, tay
Tại chiến trận, thân tôi đã không may
Tặng quê hương, cánh tay và cái cẳng
Và từ đó, không bao giờ đi thẳng
Chiếc nạng khô, làm cái cẳng thay chân
Tôi khập khểnh, bán vé số phong trần
Vì sự sống, cũng cần người đi lại
Có những lúc, nài nỉ bán thêm cái
Một đôi khi, rơi nước vãi, mời xin
Mua giúp tôi tấm vé số đôi nghìn
Người xua đuổi như ăn xin, rủa xỉ
Bán vé số! Không van xin bố thí!
Tôi tàn tật, vì cũng chỉ quê hương
Nay lê thân khắp thành thị, phố phường
Tấm vé số, đồng lương đời thương phế
Đừng xua đuổi hay mất lời tử tế
Tôi phấn đấu, vì không thể buông trôi
Dầu tình người, màu trắng bạc như vôi
Vì cuộc chiến, thân tôi bị tàn tật
Vì quê hương, thân thể tôi thiếu mất
Nay lây lất, bán vé số nuôi thân
Người không mua, đừng lên tiếng bất nhân
Tôi trao đổi ngang cân tờ bạc vụn
Mua hay không, là tuỳ lòng người muốn
Tuy mất mát đã rơi xuống thân tôi
Tôi không than, hay trách phận xa xôi
Tôi chỉ xin, mọi người thôi cay đắng
Đừng đuổi xua, hay ban lời trách mắng
Từ bao giờ, tôi gánh nặng người đâu?
Tôi chỉ xin một mong muốn yêu cầu
Đừng thương hại, làm đau lòng tôi lắm.
Bán vé số để đổi ngày cơm mắm
Cám ơn đời và gặm nhấm đắng cay
Tàn chiến cuộc, bao người đã không may
Thân ở lại trong rừng dày, vực thẳm.
Duyên Nam
14-5-2015
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.05.2015 00:19:05 bởi duyennam >