Thời bình hay thời chiến! Tình nguyện hay bắt buộc!
Lúc nào cũng có những người chiến sĩ cầm súng ở địa đầu chiến tuyến tại quốc nội hay quốc ngoại.
Những người chiến sĩ ấy xa người yêu, xa bạn bè, xa gia đình, xa tổ ấm.....và sẵn sàng hy sinh bản thân mình để bảo quê hương hay quyền lợi quốc gia để chúng ta có sự bình yên và hòa bình.
Có ai nghĩ đến họ không???
8-21-15.....Em thương yêu
Thư mới gởi, chắc lúc nầy chưa tới
Báo tin em, ba tuần tới anh về
Thư anh viết, từ nơi chốn sơn khê
Hay những lúc dừng chân, kề con suối
Lúc non ngàn, sau hành quân cuối buổi
Chữ nhạt nhòa, không đủ sự thẳng ngay
Giấy không trắng vì bụi đất dính tay
Anh viết vội, vì lòng đầy nhung nhớ
Nơi rừng xanh, anh nhớ em quá cỡ
Người yêu ơi, nơi xứ sở mù xa
Đời chinh nhân, anh mơ ước chi mà
Về bên em, dẫu là dăm ngày phép
Trong trái tim, người anh yêu quá đẹp
Em dịu dàng, khép nép sự ngây thơ
Anh yêu em, bao thương nhớ, mong chờ
Của người lính, mỗi giờ bên cái chết
Lúc dừng chân, anh cố gắng viết hết
Sợ không còn, nếu đạn lệch hướng đi
Sự sống và chết, chỉ cách một li
Anh nhận thức, những gì anh trân quí
Em yêu anh, tình yêu không ích kĩ
Em hiểu anh, vốn dĩ, một chinh nhân
Về với em, bạc áo trận phong trần
Không có gì! Tình yêu dâng em đó.
Duyên Nam
(Carmel 8-21-2015)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.08.2015 23:07:58 bởi duyennam >