MỘT GIẤC CHIÊM BAO...
Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 12 của 27 trang, bài viết từ 166 đến 180 trên tổng số 400 bài trong đề mục
duyennam 30.07.2015 09:13:04 (permalink)
0
                           
Vòng lẩn quẩn
 
Sao Người ác quá người ơi.
Sầu tôi đã bán, sao đời không vui
Tại Người hay lỗi tại tui
Sầu bỏ chủ mới, rồi “chui” trở về
 
Nhủ rằng Sầu chỉ tạm “thuê”
Ở vài ba bữa, rồi về cùng ai
Hết tối, rồi tới sáng mai
Sầu vẫn còn đó, nói hoài không đi.
 
Bây giờ tôi phải làm gì?
Bắt đền Người đó! Làm chi bây giờ?
Gặp Người, vào thẫn ra thờ
Nên tôi đuổi mãi, Sầu lờ không nghe.
 
Chắc Người, Sầu với một phe?
Đem thương, bắt nhớ để đè tim tôi
Đêm trong giấc ngủ mồ côi
Tôi thường thầm nguyện, được thôi thấy Người
 
Kể rồi. Tôi cấm Người cười.
Bộ vui lắm hở? Lộ mười cái răng.
Ghét Người! Trở lại cung trăng
Làm thân chú Cuội, chị Hằng qua đêm.
 
Duyên Nam 
(Carmel 7-29-2015)
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.07.2015 09:15:13 bởi duyennam >
Attached Image(s)
duyennam 01.08.2015 21:50:12 (permalink)
0
                           
Hè nhớ...
 
Nơi tôi ở, không phượng hồng lãng mạng
Không ve sầu hợp bản tấu hè sang
Cũng không có những bóng mát cây bàng
Hay tiếng kiễn trường làng năm học cuối
 
Khi hè về sách nằm yên hứng bụi
Nhớ quê mẹ với dãy núi mờ xa
Nhớ hoàng hôn khi nắng xuống chiều tà
Nhớ ruộng lúa bao la màu xanh lục
 
Nhớ lũy tre. Cạnh hè ba khóm trúc
Tiếng gà kêu “tục tục” lúc hoàng hôn
Nhớ buổi chiều khi nước đỗ mưa dồn
 Chày giã gạo rộn ràng thôn xóm vắng
 
Những câu hò khi ngày mùa rực nắng
Tiếng cười vui văng vẳng cánh đồng xa
Sau vụ mùa khi đồng án đã qua
Vẫn mộc mạc thật thà người quê cũ
 
Ở nơi đó, quê hương tôi máu mũ
Đã bao đời lam lũ vẫn thô sơ
Người dân quê đơn giãn ít mộng mơ
Cơm dư đủ phòng cơ khi giông bão.
 
Người dân quê không bao giờ lừa đão
Một nói một. Không nói tráo bao giờ
Họ thành thật, không phải là khù khờ.
Mà thẳng thắn, tôn thờ “từ” đạo đức.
 
Duyên Nam 
(Carmel 08-01-2015)

r
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.08.2015 00:41:43 bởi Ct.Ly >
Attached Image(s)
duyennam 05.08.2015 08:00:39 (permalink)
0
               
Đổi ý...
 
Anh vừa nghĩ lại, đừng về quê
Ếch nhái, ễnh ương kêu bốn bề
Đèn tối đường làng không đủ sáng
Đêm đen lạng quạng lọt bờ đê.
 
Em nghĩ lại xem, có cách nào
Giã từ phố thị, tránh ồn ào?
Về quê ta sống là vì cớ
Gian xảo thị thành, chỉ thế sao?
 
Nhà thương, siêu thị, làm thế nào?
Quê xa, thôn vắng, phải làm sao?
Làng xa, phương tiện đâu mà kiếm
Không núi, không sông, cũng mương đào
 
Khuya cần bát phở ở đầu đường
Sáng cốc cà phê trú cạnh trường
Nơi con mình học gần chỗ ở
Mỗi ngày đưa đón quá chừng thương.
 
Hay mình cứ dọn ra vùng biên
Thành phố cũng gần, nhưng ít phiền
Em muốn cái gì  xoay xở kịp
Với anh “bà xã” là ưu tiên
 
Nghĩ thoáng sơ sơ, thấy thế nào?
Có thêm chi tiết, cứ thêm vào
Xào qua, tính lại, “nhào” cho kỹ
Nhà dọn, một lần, mắt “nổ sao”.
 
Duyên Nam 
( 8-4-2015)
 
Attached Image(s)
duyennam 11.08.2015 10:44:09 (permalink)
0
                           
Tôi xin người
 
Một ngôi sao đã rời ngôi vũ trụ
Yêu địa đàng, xin ngụ giữa trần gian
Mượn hơi sương chở gió thoảng phủ phàng
Nợ chung thủy tạo thiên đàng hạ giới
 
Đợi bao giờ, dòng thủy chung chảy tới?
Để ngập lụt một núi nợ thiên thu
Thân cỏ dại đang cười cợt sương mù
Lòng đau thắt gật gù môi nóng bỏng
 
Trí cuồng si, nên lời thương quá mỏng
Ngực phập phồng để máu nóng trào ra
Có phải chăng hơi thở đó bóng ma?
 Tôi đã sợ, đừng la cà hồn tôi nữa
 
Sổ thiên thu gạch bỏ câu đã hứa
Cung địa ngục không chứa hồn chơi vơi
Tôi với người đuổi bắt một trò chơi
Tôi mệt mỏi, xin trao lời lỡ ước
 
Nếu một mai, ai linh hồn cất bước
Chữ thủy chung xin được ghi mộ bia
Tường vô hình đã sừng sững cách chia
Xin ngưng lại, đừng đầm đìa nước mắt.
 
Xác thân tôi dẫu chôn sâu lạnh ngắt
Phủ ngàn băng để mặc dòng thời gian
Tôi yêu người, sao quá đỗi gian nan.
Hãy về đi, thiên đàng người đã tới
  
Duyên Nam 
(10-08-2015)
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.08.2015 19:26:09 bởi duyennam >
Attached Image(s)
duyennam 14.08.2015 07:31:34 (permalink)
0
                  
Tôi phải làm gì...?
 
Tôi sẽ yêu em cả cuộc đời!
Dẫu rằng tình “lạt”, đã rong chơi
Xác em hiện tại, hồn không có
Muốn nói gì thêm, mất hết lời.
 
Nếu đã không yêu? Sao lấy tôi?
Lấy tôi. Em lấy. Chỉ ngoài môi.
Hồn em lạc lõng. Căn nhà trống
Tôi biết, em yêu mộng đã rồi.
 
Em sống lặng im, bên cạnh chồng! 
Em đang chôn lại những điều mong
Để tròn bổn phận một người vợ
Một xác ve sầu, vỏ trống không!
 
Làm người, tôi cũng có, lòng ghen
Nhưng muốn tôi đâu, một kẻ hèn
Quá khứ, tôi quên, không để ý
Sao em đóng chặc, lòng cài then?
 
Tôi phải làm gì? Em được vui?
Quên đi quá khứ, để yêu tôi
Tình yêu, tôi ước, đâu gì khó
Sao “cái xa xưa” không chịu lùi?
 
Nếu đã bằng lòng, lấy một người
Sao môi tắt lịm nụ cười tươi?
Thấy em héo hắt, lòng tôi chết.
Em chỉ bên tôi, một xác người.
 
Duyên Nam
(Carmel 13-8-2015)
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.08.2015 19:11:46 bởi duyennam >
Attached Image(s)
duyennam 18.08.2015 07:37:12 (permalink)
0
                               
Một + Một 
Một cộng một là hai! What?
Phương trình nầy...lâu nay sai
Có thể nên sửa lại
Toán học đôi khi cũng khó xài....
 
Trước khi đến cậy ông mai
Nhà em một...nhà tôi một
Em sổ tiền băng...tôi riêng sổ tiền
Khác giường, khác chiếu, khác mái hiên.
 
Có nhau về....
một sổ băng,
một mái nhà,
một giường,
một chiếu,
một chiếc ra,
Một cộng một là một
Đơn giản như thế......nghĩ không ra !!!
 
Nghĩ đi nghĩ lại toán không sai
Trước khi đến cậy ông mai
Em đầu lương, tôi cũng tương đương
Có nhau về...
một cộng một là hai.
 
Nhưng nếu mai sau....một người cày
Một cộng một.... một phần hai (1/2) 
Toán học lần nữa....nên sữa lại
Như thế....có chuyện nói lai rai.
 
...quả là  tài....
 
Duyên Nam
(Carmel 17-8-2014)
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.08.2015 19:07:08 bởi duyennam >
Attached Image(s)
duyennam 22.08.2015 07:58:27 (permalink)
0
Thời bình hay thời chiến! Tình nguyện hay bắt buộc!
Lúc nào cũng có những người chiến sĩ cầm súng ở địa đầu chiến tuyến tại quốc nội hay quốc ngoại.
Những người chiến sĩ ấy xa người yêu, xa bạn bè, xa gia đình, xa tổ ấm.....và sẵn sàng hy sinh bản thân mình để bảo  quê hương hay quyền lợi quốc gia để chúng ta có sự bình yên và hòa bình.
Có ai nghĩ đến họ không???
 
         
8-21-15.....Em thương yêu
 
Thư mới gởi, chắc lúc nầy chưa tới
Báo tin em, ba tuần tới anh về
Thư anh viết, từ nơi chốn sơn khê
Hay những lúc dừng chân, kề con suối
 
Lúc non ngàn, sau hành quân cuối buổi
Chữ nhạt nhòa, không đủ sự thẳng ngay
Giấy không trắng vì bụi đất dính tay
Anh viết vội, vì lòng đầy nhung nhớ
 
Nơi rừng xanh, anh nhớ em quá cỡ
Người yêu ơi, nơi xứ sở mù xa
Đời chinh nhân, anh mơ ước chi mà
Về bên em, dẫu là dăm ngày phép
 
Trong trái tim, người anh yêu quá đẹp
Em dịu dàng, khép nép sự ngây thơ
Anh yêu em, bao thương nhớ, mong chờ
Của người lính, mỗi giờ bên cái chết
 
Lúc dừng chân, anh cố gắng viết hết
Sợ không còn, nếu đạn lệch hướng đi
Sự sống và chết, chỉ cách một li
Anh nhận thức, những gì anh trân quí
 
Em yêu anh, tình yêu không ích kĩ
Em hiểu anh, vốn dĩ, một chinh nhân
Về với em, bạc áo trận phong trần
Không có gì! Tình yêu dâng em đó.
 
Duyên Nam 
(Carmel 8-21-2015)
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.08.2015 23:07:58 bởi duyennam >
Attached Image(s)
duyennam 25.08.2015 19:12:54 (permalink)
0
                     
Tháng lương đầu đời...
 
Tháng lương đầu, lòng thành biếu bố mẹ
Con chỉ xin, tiền lẻ  xem “xi-nê”
Để bạn gái con, khỏi phải trầm trề
Thương cha mẹ hơn nàng “thê” mới biết.
 
Sự so sánh, con nghĩ không cần thiết
Công dưỡng nuôi, không phân biệt tháng ngày
Nhờ cha mẹ, con có được ngày nay
Ơn sinh dưỡng, kiếp nầy sao trả hết
 
Cha mẹ già, như màn kịch sắp kết
Dáng đã khòm không giống hệt ngày xưa
Vì bao năm đã tần tảo nắng mưa
Cha hy sinh không chừa một gian khó
 
Mẹ chắt chiu để cho con được có
Những cần thiết nho nhỏ trong học hành
Mẹ mong con được đỗ đạc thành danh
Cha không ước lòng thành con đền đáp

Không một lời vì tiền hay quà cáp
Không than phiền khổ cực “đạp” lên đời
Không một lần được thong thả thảnh thơi
Vẫn vui vẻ cho con thời hạnh phúc.
 
Với tuổi già, cha mẹ đã đến lúc
Được an nhàn trong những lúc về chiều
Xin cha mẹ nhận, có chút tiền tiêu
Và sống lâu tới ngày nhiều con cháu.
 
Duyên Nam 
(Carmel 8-25-2015)
 
Attached Image(s)
duyennam 31.08.2015 06:01:23 (permalink)
0
                         
Rừng đêm 
8-29-15.....Em thương yêu
 
Nhận thư em. Ngàn lần anh đã đọc
Giấy bạc màu, các góc không còn nguyên
Đọc thư em như một chất thuốc ghiền
Lúc nghỉ chân trên một miền đất mới
 
Thư em dài, nhưng dòng cùng cũng tới
Mới biết rằng, đâu ai đợi thời gian
Sợi nắng chiều tìm chỗ ngủ vội vàng
Rồi điệp khúc của đêm ngàn muôn thuở
 
Trên chiếc võng đong đưa, đầy nỗi nhớ
Bữa cơm chiều đã ăn đỡ cho qua
Giọt nắng sót, qua cây lá lập lòa
Anh viết vội lá thư nhà em đọc
 
Nắng hoàng hôn với sợi vàng nhuộm tóc
Gió rung cành làm nó múa trên trang
Em thấy không, anh đâu viết thẳng hàng?
Ráng đọc nhé, đừng trách chàng tội nghiệp

Khi về trại, rồi anh sẽ viết tiếp
Những chuyện dài của sự nghiệp chiến tranh
Sự đơn côi đâu chỉ có mình anh
Có nhiều đứa cũng gạt đành thương nhớ.
 
Duyên Nam 
(Carmel 8-29-2015)
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.08.2015 08:46:07 bởi duyennam >
Attached Image(s)
duyennam 03.09.2015 19:24:09 (permalink)
0
                     
Em giận..
 
Ơ kìa..Đã hỏi, sao không nói?
Em giận rồi! Thôi khỏi nấu cơm
Không nên “thêm củi mồi rơm”
Thức ăn bị cháy, mùi thơm không còn
 
Khi em giận, diệm sơn bốc khói
Anh làm sao, em khỏi giận thêm?
Đâu rồi những tiếng dịu êm?
Thôi thì anh lỗi, không thèm phân bua.
 
Thôi cũng được, anh thua em đó
Bằng lòng chưa? Cưng nhỏ của anh?
Anh đâu nói chuyện loanh quanh.
Người ta nói thẳng, sao đành không nghe?
 
Em lại nữa, khóc nhè nước mắt
Tự dặn mình, ghi chắc trong lòng
Không chọc em nữa, được không?
Anh đã nói thẳng, không vòng đâu nha.
 
Em đã chịu...chịu tha anh chứ?
Giận làm gì , những thứ nghịch tinh
Bây giờ nói chuyện chúng mình
Ta đi ăn tối, chương trình coi phim?
 
Duyên Nam
May 10-2015
 
Attached Image(s)
duyennam 11.09.2015 13:02:48 (permalink)
0
 
                   
Một trời vui.... 
 
Em là tất cả một trời vui
Thu gọn tình yêu trái tim tôi
Đau đớn, em ơi, đau đớn quá
Hơi nồng quờ quạng, trí mù đui
 
Tôi dấu yêu em trong khổ đau
Mong ngày tháng lụn sẽ qua mau
Cho tôi đốt cháy cơn đau ấy
Xử tử tình yêu mộng ban đầu.
 
Nỗi buồn tôi đỗi với men cay
Để trốn tình yêu, tránh đọa đày
Rượu đắng mình tôi, tôi cứ uống
Nếu mai không tỉnh, cũng điều may. 
 
Duyên Nam
(Carmel 8-08-2015)
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.09.2015 20:52:45 bởi duyennam >
Attached Image(s)
duyennam 15.09.2015 19:16:02 (permalink)
0
                         
Vui lên chú 

Chú đã đến! Tôi mừng quá đỗi
Quên chuyện buồn, nhức nhối đôi ngày
Dĩ vãng đâu dễ đổi thay
Gượng cười đôi chút để ngày còn tươi
 
Thay tiếng nấc....nụ cười, câu hát
Phận chúng ta canh bạc cuộc đời
Mắn may, đau khổ, đầy vơi
Làm sao biết được trò chơi đời người
 
Vui lên chú, nụ cười ráng nỡ
Quên đau thương, trắc trỡ, buồn rầu
Ít ra tôi chú có nhau
Ước gì tôi có phép màu chuyển thay
 
Thay bóng tối với ngày tươi sáng
Có chuyện cần chú đáng phải quên
Đặt tên dĩ vãng “không tên”
Hồng đời đang đợi, không nên quá buồn
 
Có thể được, lệ tuôn cứ rớt
Để trôi đi, nhẹ bớt cơn đau
Nam nhi ướt mắt thì sao?
Dày sương dạng gió, nghẹn ngào từng cơn.
 
Duyên Nam
Carmel May 17-2015
 
Attached Image(s)
duyennam 22.09.2015 08:48:38 (permalink)
0
                       
Mẹ ơi con lỡ hứa...  
Lâu lắm rồi, tôi không về quê mẹ
Một quê xưa lặng lẽ bên giòng sông
Ở nơi đó có người mẹ nhớ mong
Những đứa con, còn long đong xứ lạ
 
Có những chiều khi mưa rơi lả tả
 Lòng nhớ buồn nơi xóm lá xa xưa
Quê của mẹ cũng có những hàng dừa
Những khóm tre lưa thưa làm bờ ruộng
 
Những ao sâu với vài bè rau muống
Những con cá lội không muốn cắn câu
Khi tôi đi, mẹ giọng nói buồn rầu
“Con ráng học, lâu lâu về thăm mẹ”
 
Mẹ tiển tôi, giọt lệ rơi lặng lẽ
 Mặt mẹ buồn, giọng nói khẻ “ Con đi”
Tôi bước đi lòng đau đớn nặng trì
Thương mẹ quá những khi trời trở gió
 
Bao năm dài đã bôn ba đây đó
Tôi hứa về lại ngõ cũ ngày xưa
Mẹ mong tôi như đất hạn chờ mưa
Nhưng chưa được, mẹ ơi con lỡ hứa.
 
Duyên Nam
(Carmel 6-20-2015)
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.09.2015 08:50:44 bởi duyennam >
Attached Image(s)
duyennam 29.09.2015 19:24:44 (permalink)
0
[tube]https://www.youtube.com/watch?v=CWcDM2n65fk[/tube]
Bờ vai tựa....
 
Khóc đi em. Khóc vơi dòng lệ tủi
Khóc đi. Để lấp đủ chuổi ngày buồn
Em cứ để, dòng lệ tự nhiên tuôn
Và đón nhận một nguồn vui mới tới
 
Bao năm dài, em ước mong chờ đợi
Một ngày nào, được về với tộc gia
Một ngày nào, được về với mẹ cha
Vòng tay ấm, người nhà, của nguồn gốc
 
Cuộc đời em cuồng xoay cơn gió lốc
Mất tuổi thơ. Cô độc. Lỡ tình nhà
Tưởng thời gian, quên ký ức đã qua
Em vẫn ước tìm ra tình ruột thịt
 
Để được ôm vòng tay quen khắn khít
Của gia đình. Nhưng mờ mịt trời xa
Trong xã hội, bao bận rộn phồn hoa
Em tự hỏi. Đâu là bờ vai tựa?
 
Để sang sẽ những buồn vui chất chứa
Một đời người. Đâu thuốc chữa, em ơi?
Trong khói lữa, em đã được ra đời
Để gánh chịu một thời thơ dại mất
 
Hãy đón nhận tình mẹ cha chất ngất
Hãy quên đi cơn gió bấc mùa đông
Hãy quên đi cơn ác mộng tuổi hồng
Để em được một “bông hồng” trọn vẹn.
 
Duyên Nam 
(Carmel 8-08-2015)
 
Viết cho Ngọc Duệ NHƯ CHƯA HỀ CÓ CUỘC CHIA LY...| SỐ 09 
https://www.youtube.com/watch?v=CWcDM2n65fk


<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.09.2015 19:30:34 bởi duyennam >
duyennam 02.10.2015 19:23:42 (permalink)
0
.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.10.2015 19:25:37 bởi duyennam >
Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 12 của 27 trang, bài viết từ 166 đến 180 trên tổng số 400 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9