Người đàn bà điên...
Chồng bà mất sớm lúc còn son
Bà vẫn một mình sống với con
Lòng mẹ thương con không kể xiết
Nhờ anh nhựa sống bà sinh tồn.
Đơn chiếc gia đình hai mẹ con
Trong ngôi nhà nhỏ của chồng còn
Tảo tần buôn bán nuôi con học
Đại học vừa xong mạng yểu non.
Anh vừa hiếu thảo vừa ngoan hiền
Không những học giỏi lại rất siêng
Luôn tay giúp mẹ khi cần đến
Anh thường khoe mẹ “Giống bà tiên”.
Đã hai ngày rồi bà không ăn
Mới hai hôm mà đã già khằn
Mắt lõm, má khô, người hốc hác
Ôm chiếc hòm con đã cách ngăn.
Tôi thấy người bà gầy hẳn đi
Cố khuyên bà gắng ăn chút gì
Miếng ăn vào miệng không thèm nuốt
“Đã mất con rồi sống ích chi ?”
Đã đến giờ rồi anh phải đi
Ra vùng đất vắng cỏ xanh rì
Huyệt đào xong đã còn non đất
Bà bám hòm con chẳng cho đi.
Bà lại lần mò ra mộ anh
Ánh trăng vừa đủ rọi qua cành
Một dáng lom khom lê từng bước
Đứt ruột làm sao, hỡi cao xanh!
Như thế đã lâu bà vẫn ngồi
Ánh trăng buồn bã sắp đi thôi
Một bóng màu đen bên mộ mới
Như ngôi tượng đá. Thời gian trôi.
Xa quê tôi đã một thời gian
Có một nhân duyên trở lại làng
Cảnh củ người xưa thì vẫn thế
Một bà rối trí đi lang thang.
Hỏi ra mới biết chính là bà
Đã già trước tuổi...quá...quá xa
Tóc rối tùm lum như con rối
Áo quần xốc xếch nhận sao ra?
Căn nhà bà ở đã điều hiu
Hai năm thay đỗi bao nhiêu điều
Mái dột, cột xiêu, không chăm sóc
Nơi bà quay lại mỗi buổi chiều.
Như để đón con sau tan học
Hỏi người qua lại con bà đâu
Không có con về bà lại khóc.
Cảnh mẹ nhớ con đến bao lâu?
Duyên Nam
08-02- 2020
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.02.2020 22:08:38 bởi duyennam >