QUÊ HƯƠNG TÔI MÙA NƯỚC LŨ. Trời không thương, trời rủ cơn mưa!
Mưa dầm dề! Mưa phủ ngày đêm!
Gió mạnh! Mành rềm, canh cửa mở!
Mưa nức nở, như vỡ bờ đê.
Mưa hối hả! Mưa hả hê! Mưa tầm tã!
Mưa chưa đã! Mưa rã đất mềm,
Năm bảy ngày đêm, sao mưa không dứt?
Mưa quá mức! Nước tức lòng đau!
Nước lấp ruộng sâu, nước bao đồng cạn!
Đem đến quê tôi, thảm trạng thương đau.
Nước biến quê tôi, thành vũng nước sầu,
Nước dấu làng tôi, đáy sâu, nước rộng.
Làng tôi đâu? Làng tôi đâu? Trông hoài không thấy?
Nó đã chìm sâu, dưới đáy nước bạc màu.
Vũng sâu ơi! Bao người sầu, ngươi đâu có biết!
Bao dân nghèo giết bởi thiên tai!
Quê hương tôi, chữ S, hình hài,
Đã chịu đựng, hai mươi lăm năm dài, bom lửa.
Sau những năm dài, sửa chữa, lại mái nhà xưa.
Nhưng bây giờ, tại cơn mưa, nhà xưa, không còn nữa!
Quê hương tôi, tựa cửa biển Đông,
Dòng nước cuồng, chảy ra biển rộng.
Cuốn xác người, cuốn lao động những ngày qua.
Sau những ngày dài, nước rút ra! Để lại bải tha ma!
Trong cảnh tương tàn, xót xa vài bụi cỏ.
Trộn lẫn bùn lầy,thấy rõ, xác thây, những kẻ không may.
Những người tồn tại, xoay đi, không quay lại,
Đôi mắt buồn dai! Khổ sầu, không ai thấu!
Hai giếng mắt sầu, đã khô cạn, dòng lệ vơi!
DUYÊN NAM 21-11-2014
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.02.2015 04:04:09 bởi duyennam >