MỘT GIẤC CHIÊM BAO...
Thay đổi trang: << < 192021 > >> | Trang 21 của 27 trang, bài viết từ 301 đến 315 trên tổng số 400 bài trong đề mục
duyennam 30.11.2020 19:04:30 (permalink)
0

Thu về....

“Thu về vàng lá trên cành
Cành bao nhiêu lá...lòng đành yêu anh”.
Nhìn em...ngấn lệ long lanh
Một niềm hạnh phúc bao quanh tim gầy.

Thu về dẫu nắng không đầy
Nhưng anh cố góp...mỗi ngày vì em.
Để ru thân ấm giấc mèm
Hồng mơ trọn vẹn qua đêm gội buồn.

Thu về có những chiều buông
Hai tim cùng nhịp...suối tuôn dòng tình.
Em xem....chiều nắng lung linh
Như lời hẹn ước... chứng minh...một  lòng.

Thu về hai trái tim nồng
Quyện cùng hơi thở theo dòng thời gian.
Mặc cho thế sự ngỡ ngàng
Không ai thay đổi trời ban duyên lành.

Thu về nhiều lá rụng quanh
Hay đời thay đổi...trường thành ngã nghiêng.
Mặc cho ngoại cảnh ưu phiền
Mình dòng tư tưởng nối liền với nhau.

 
Duyên nam
30-11-2020
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.12.2020 00:33:19 bởi duyennam >
Attached Image(s)
duyennam 06.12.2020 08:19:55 (permalink)
0
Âm nhạc... 
 
Tôi tự nhủ....âm nhạc là một loại
Len lỏi hồn người...từ cỏi còn thơ
In vào tiềm thức...không biết bao giờ
Nó trỗi dậy....bất ngờ...trong đêm vắng.
 
Có những lần...trong đêm dài im lặng
Điệu bỗng trầm...làm bớt nặng tim côi
Chuyên chỡ đi...những quá khứ qua rồi
Bao buồn bực...thả trôi theo lời nhạc.
 
Nhạc là thế! Một kho tàng bát ngát
Nếu nhạc vui...có lát đát nắng hồng
Đường tương lai...sẽ mở rộng mênh mông
Niềm hạnh phúc....chất chồng...để đi tiếp.
 
Nhạc hòa điệu với vui buồn cùng nhịp
Tả huy hoàng...hay tả kiếp sầu vương
Tả nỗi đau một hoàn cảnh bên đường
Tả người đẹp một nhà tường cửa sắt.
 
Tả một người khi trãi nghiệm khúc ngoặc
Hay cùng người trong khoảnh khắc cười vui
Chia cùng ai những cảm xúc bùi ngùi
Nhạc là thế! Là hương mùi cuộc sống.
 
Duyên Nam
(5-12-2020)
 
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.12.2020 23:56:16 bởi duyennam >
Attached Image(s)
duyennam 12.12.2020 23:50:53 (permalink)
0
Em của tôi.
 
Những ngày thường...em tung tăng, lí lắc
Miệng luôn cười, hay nhắc những chuyện vui
Làm xung quanh những uẩn khúc đẩy lùi
Nhờ em đó...một nguồn vui vô tận
 
Những ngày thường...không bao giờ nghi vấn
Như thiên thần...dẫu ngày tận nay mai
Từ đâu đó trong bé nhỏ hình hài
Một nghị lực không ai so sánh được
 
Những ngày thường...em tiên phong đi trước
Dẫu gian nan không chùng bước em đi
Không ai biết em suy nghĩ những gì
Chưa ai thấy em phân bì so sánh.
 
Những ngày thường...em sống quá trong sạch
Như vô tư, mọi ngỏ ngách tâm hồn
Rồi một chiều...
  ...........khi ngày rũ hoàng hôn
Em thơ thẩn...nỗi buồn chôn đáy mắt.
 
Giọt châu sa từ đâu lăng trên mặt
Tim quặn đau vì dấu cắt tình đầu
Em của tôi...đã biết yêu từ lâu
Nhưng làm sao? Gãy nhịp cầu, cay đắng?
 
Tôi thương em...gật đầu và im lặng
Mong thời gian hàn gắn mọi vết thương
Tôi thương em...phải trãi nghiệm tình trường
Không mật ngọt như thường mọi người nói
 
Em đớn đau...ráng gượng dậy...cứng cỏi
Em quên rồi...đừng nói tới...người ta
Tôi vẫn thấy...đôi lúc..xế chiều tà
Tay dụi vội...em bảo là bụi mắc”. 
 
Duyên Nam
(12-12-2020)
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.12.2020 21:57:56 bởi duyennam >
Attached Image(s)
duyennam 18.12.2020 18:51:55 (permalink)
0
Em của tôi2 
 
Từ ngày ấy ...mọi việc đều thay đổi
Tính ngây thơ đã vội bước sang ngang
Tình yêu đầu...là cay đắng, ngỡ ngàng
Nhìn em khổ...tim gan tôi co lại.
 
Bước vào đời...nhìn cây yêu ra trái
Em hái ăn...nghĩ chọn phải trái ngon
Nhìn bên ngoài...màu hồng thắm, ngon giòn
Miếng đầu tiên...đã không còn như nghĩ.
 
Ngọt đầu môi, nhưng đắng cay, uổng phí!
Trót cắn rồi...dẫu mới chỉ đầu môi
Vị tình yêu làm tim đập từng hồi
Hồn choáng váng và tim côi trĩu nặng.
 
Bước vào yêu...ai không mong may mắn?
Tôi nên khuyên Hãy quên hẳn Hắn ư?
Tôi vụng về, không tìm đủ ngôn từ
Hiểu tâm lý, suy tư người em gái.
 
Cuộc vui nào...cuối cùng cũng thất bại
Thoáng vui rồi. Buồn trở lại bên em
Tôi giận mình, không biết làm gì thêm
Cuối cùng chỉ...ôm em rồi cùng khóc.
 
Duyên Nam
(12-18-2020)
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.12.2020 21:57:02 bởi duyennam >
Attached Image(s)
duyennam 20.12.2020 21:56:21 (permalink)
0
Em của tôi...3 
 
Em của tôi được thương yêu, bảo bọc
Ai đâu ngờ...nọc độc của thế gian
Cũng len lỏi...rồi cướp mất địa đàng
Tuổi thơ dại...hành trang cho cuộc sống.
 
Em lớn lên trong vườn hồng, ảo mộng
Tưởng tình yêu cũng giống ở trong thơ
Nhưng có ai học được mấy chữ ngờ
Có yêu quái đang chờ con nai trẻ.
 
Tôi thương em...trái tim bị nức nẻ
Lời khuyên nào...tránh né cạm bẩy giăng ?
Yêu lần đầu hụt hẩng, mất cân bằng
Thì tương lai...phải chăng nhiều câu hỏi ?
 
Tôi khuyên em..”Hãy đứng lên, cứng cỏi !
Lý trí nào sẽ trói được con tim ?
Trong tiềm thức...em tôi vẫn đi tìm
Câu giải đáp...”Sao tim bị ngược đãi ?”
 
Cõi nhân gian, trong nhân tình thế thái
Lòng con người vẫn mãi một chiều sâu
Dẫu thời gian có cho phép bao lâu
Cũng không thể tìm đâu câu gỉải đáp !
 
Duyên Nam
(20-12-2020)
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.12.2020 22:02:47 bởi duyennam >
Attached Image(s)
duyennam 22.12.2020 18:50:47 (permalink)
0
Em của tôi....4 
 
Phải tình yêu gian nan và phức tạp?
Có phải chăng nên “nháp” một hai lần?
Cô đọng lại mọi thứ lên bàn cân
Để thử biết bao nhiêu phần là thiệt!
 
Lời đầu môi như mật ngọt, tha thiết
Nhưng hỏi lòng ai biết thiệt hay hư?
Đã trót yêu...em biết làm sao chừ?
Tim thổn thức, suy tư và quặn thắc.
 
Em tôi yêu...cái hào hùng bề mặt
Hắn tâm hồn lạnh ngắt tựa giá băng
Vươn quá xa, em mất cả thăng bằng
Rơi vào hố...biết rằng..không hoa nở.
 
Mộng tình yêu làm người ta ngộp thở
Giấc mơ hồng khiến trăn trở quá nhiều
Yêu càng nhiều càng chuốc khổ bấy nhiêu
Như thiêu thân theo chiều vào bóng sáng.
 
Biết là chết...vẫn lao vào...mất mạng
Nhưng thế nào...cũng đáng một lần yêu
Khi con tim gào khóc bao nhiêu điều
Yêu là thế! Sao chìu theo lý trí?
 
Duyên Nam
(22-12-2020)
 
Attached Image(s)
duyennam 24.12.2020 05:46:32 (permalink)
0
Em của tôi… (5) 
 
Đôi khi nghĩ...tình yêu thật vô lý
Nhưng tình yêu...đâu chuẩn bị mới vào?
Nó len lỏi...khi ngắm một vì sao
In dấu tim...vào lúc nào không biết.
 
Tình yêu đến...không rườm rà, chi tiết
Thật ngọt ngào, sao phân biệt thiệt hư?
Chỉ nhỏ giọt...nhưng thấm đất bao chừ
Rồi một tối...chỉ ngồi thừ thương nhớ.
 
Tình yêu đến...không chiều dài, thước cỡ
Không thẳng thừng, chỉ một mớ rối tung
Chỉ nhìn Hắn...tim em đã thập thùng
Trong lồng ngực, sắp nổ tung, ngộp thở.
 
Nói quên rồi, sao còn chờ Hắn chớ ?”
“Em chỉ nhìn qua kẻ hở, cài then”
Tôi thương em...thiêu thân thấy ánh đèn
Cứ lởn vởn...thêm một phen chịu khổ.
 
Tôi làm gì? Hay rời xa con phố?
Về một nơi...để có chỗ em yên
Về một nơi...không bóng Hắn làm phiền
Như trốn chạy một phiên tòa tử tội.
 
Duyên Nam
(23-12-2020)
 
Attached Image(s)
duyennam 26.12.2020 22:35:19 (permalink)
0
Em của tôi… (6) 
 
Nhưng càng nghĩ...tâm tư càng thêm rối
Nhưng làm sao? Tôi quá tội em tôi
Mong thời gian...khi ký ức qua rồi
Mong trả lại...em tôi ngày xưa cũ.
 
Em tôi đó. Là tình thương máu mủ
Tôi làm gì? Đã đủ? Đã đủ chưa?
Tim em đau! Tim tôi xót đâu chừa.
Tôi có thể làm gì...vừa đôi ngã.
 
Trái tim người...đâu phải là sắt đá
Tôi trách chi...em đã một lần yêu
Cho rất nhiều, nhưng nhận chẳng bao nhiêu
Người ta phụ hoặc thờ ơ chẳng biết(1)
 
Câu hát đó...bây giờ mới thấm thiết
Lỡ yêu rồi...da diết...biết làm sao?
Khi con tim đang thổn thức, kêu ngào
Thấy em khổ...tế bào tôi tan chảy.
 
Tôi thương em. Thương em tôi biết mấy
Không đành lòng để thấy em sầu vương
Sự vô tư đã đánh đổi tình trường
Hồn trong sạch...bị thương rồi mới biết.
 
Duyên Nam
(26-12-2020)
 
(1)      Trong bài hát “ Đừng nói xa nhau” Châu-kỳ
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.12.2020 22:04:16 bởi duyennam >
Attached Image(s)
duyennam 27.12.2020 05:54:41 (permalink)
0
Bình minh mất nắng...
 
Một “Ngày buồn” nghe tin Lam Phương "Mất"
“Chiều Tây đô” mất thật một “Kiếp nghèo”
“Tình bơ vơ” cùng “Duyên kiếp” “Buồn” theo.
“Giọt lệ sầu” đã gieo “Ngày tạm biệt”.
 
“Thành phố buồn” tháng mười hai đầy tuyết
“Đường về quê hương” không biết “Chờ người”
Trong “Phút cuối” khi tuổi tám mươi ba
Vẫn “Xót xa”, “Một mình” (1) và “Sóng biển”
 
Người ra đi ngày hăm hai cũng tiện
Khi Covid hiện diện khắp mọi nơi
Năm hai mươi nếu còn sống trên đời
Bao “Mưa lệ” đã rơi cùng “Tim vỡ”.

Người đã “Lầm” khi “Biển tình” còn nhớ
Ánh “Đèn khuya” còn nợ “Ngày em đi”
“Bài Tango cho em” có nghĩa gì?
Cổ “Nghẹn ngào” tình ghi màu “Cỏ úa”
 
Cả một đời nhận “Tình như mây khói”
“Say” hay “Mơ” cỏi “Tình vẫn chưa yên”
Khi ra đi về thượng giới một miền
Ai “Khóc thầm” niềm riêng “Chiều thu ấy”  
 
Duyên Nam
(26-12-2020)

Trong “....” tên bản nhạc
(1)       Bản nhạc “Một mình” của Lam Phương
            ...Nắng xuyên qua lá, hạt sương lìa cành
            Đời mong manh quá, kể chi chuyện mình
            Nắng buồn cuộc tình, bỗng tắt bình minh
 
            ... Sớm trưa khuya tối nhìn quanh một mình
            Đường quen không tới, tìm nhau ngại ngùng
            Chỉ vì đời mình chưa có bình minh
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.01.2021 18:52:12 bởi duyennam >
Attached Image(s)
duyennam 29.12.2020 22:14:54 (permalink)
0
Em của tôi… 7 
 
Đi tỉnh khác và tôi xin đổi việc
Em đổi trường ...rời quen biết xóm nhà
Cùng quyết định...dời đi một nơi xa
Để chạy trốn...những hồn ma quá khứ.
 
Rồi từ đó...em vùi đầu con chữ
Quên thân mình, quên những thứ chung quanh
Sức khoẻ em...bị tuộc dốc quá nhanh
Em ốm hẳn...như cành cây trụi lá.
 
Nỗi nhớ nhung đã đánh em gục ngã
Xác tại đây mà hồn thả nơi đâu
Tôi thấy em... như ve xác lột sầu
Em im lặng...ôm nỗi sầu sâu lắng.
 
Xác tại đây...nhưng tim em không đặng
Nhớ con đường mà Hắn đã đi qua
Nhớ phố xưa khi cuối buổi chiều tà
Lũ trẻ nhỏ chơi la...rộn cả xóm.
 
Nhớ căn nhà...lớn lên hồi để chỏm
Nhớ căn phòng ôm trọn cả tuổi thơ
Nhớ bò bía. Nhớ quán phở đang chờ
Nhớ chúng bạn bây giờ đã xa cách.
 
Duyên Nam
(29-12-2020)
 
Attached Image(s)
duyennam 01.01.2021 01:03:59 (permalink)
0
Ngày cuối năm... 
 
Hôm nay thức dậy... tràn đầy hạnh phúc
Sức khỏe còn...dẫu vinh nhục năm qua
Còn hơi thở của thượng đế món quà
Còn tình thương của người nhà trao gởi.
 
Ngày cuối năm cũng bồi hồi nghĩ tới
Sự xáo trộn gây bởi việc đã qua
Bao hoàn cảnh chịu đau đớn quá mà
Tại Covid xảy ra gia đình họ.
 
Cha, mẹ, vợ, chồng, con ...đã không có
Khoản không gian để tỏ lời cuối cùng
Sự ly cách qua màng kiếng lo sợ chung
Không nhắn gởi phút cuối cùng vĩnh biệt.
 
Đời mong manh quá...thời gian ai biết
Mình còn gì...chỉ lòng thiệt cho nhau
Mong yêu thương là liều thuốc nhiệm mầu
Để hàn gắn những vết đau quá khứ.
 
Một năm qua yêu thương tôi còn giữ
Của gia đình, của từ ngữ vì nhau
Ngày cuối năm...mong lại lúc ban đầu
Để trân trọng những câu chào mới gặp.
 
Hãy cho đi để nhận về đầy ngắp
Có tình người để thắp ngọn yêu thương
Ta có nhau trong cuộc sống con đường
Bông vị tha đầy vườn xuân năm mới.
 
Duyên Nam
(31-12-2020)
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.01.2021 02:11:09 bởi duyennam >
Attached Image(s)
duyennam 01.01.2021 23:47:42 (permalink)
0
Đã không giờ...
 
Đã không giờ, đầu năm đâu gì khác?
Đêm im lìm, lác đác vài bóng người
Bước vội vã khi ngày mới còn tươi
Đã không giờ, sao không cười, không nói?
 
Chú cảnh sát, nơi góc đường mệt mỏi
Mắt đưa nhìn cả một cỏi hoang vu
Pháo đang nổ, làm chi? Cảnh ngục tù?
Tay khoanh chặc, mặc dù đầu năm mới.
 
Chú canh ai? Công trường không ai tới
Đường không xe, đang đợi bước người đi
Sau đêm này tương lai có những gì?
Đâu ai biết? Lo chi cho thêm khổ.
 
Đã không giờ, bầu trời đầy pháo nỗ
Xuân sẽ về, vườn sẽ trổ nhiều bông
Xuân sẽ về sưởi ấm mọi tấm lòng
Trời ló dạng, nắng hồng năm hai mốt
 
Duyên Nam
(01-01-2021)
 
 
Attached Image(s)
duyennam 02.01.2021 23:43:57 (permalink)
0
Chúc đầu năm... 
 
Ngày đầu năm...chúc em vui vẻ
Có như vậy mới trẻ được lâu
Ra đường hai đứa bên nhau
Thiên hạ trầm trồ...đẹp đâu quá chừng.
 
Ngày đầu năm...chúc mừng sức khỏe
Để bệnh dịch phải né sang bên
Sự sống như vậy mới bền
Hai đứa mình sẽ...bên nhau lâu dài.
 
Ngày đầu năm...tiền tài đợi cửa
Đường công danh đã hứa sẽ tăng
So ra không có ai bằng
Khiêm nhường một chút dẫu tăng tiến hoài
 
Ngày đầu năm...còn vài món nợ
Phải trả xong những nợ ân tình
Trong năm không được làm thinh
Phải giữ như thế tình người bền lâu
 
Cám ơn mình đã có nhau
Chúa đang ban phước nguyện cầu đầu năm.
  
Duyên Nam
(02-01-2021)
 
Attached Image(s)
duyennam 04.01.2021 08:09:30 (permalink)
0
Người vô tình.
 
Tôi muốn say...quên đi miền quá khứ.
Khi nỗi buồn không còn chữ tìm ra
Tim tôi đau tựa giá lạnh đông tà
Nhưng chất đắng...có phải là cứu cánh?
 
Tôi mong say cho tim tôi bớt lạnh
Mong chất cồn giảm gánh nặng mòn đau
Mong men cay...đêm dài sẽ qua mau
Ánh sáng đến cho tôi màu hồng ấm.
 
Tôi mong say...cho vết thương bớt đậm
Cho bão buồn...không thấm mộng đơn côi
Sau cơn say...mong nỗi nhớ qua rồi
Dòng quá khứ...sẽ trôi vào dĩ vãng.
 
Nhưng tôi sai! Một cơn say không đáng
Người vô tình, không kết bạn cùng tôi
Người khoái vui trong nhung gấm đến rồi
Người từ chối món quà tôi mong tặng.
 
Người bảo rằng Tình yêu không đủ nặng 
So ngân lượng đã sắm sẳn chờ người
Dẫu tim nầy có máu chảy còn tươi
Ích gì chứ? Khi ý người đã định.
 
Duyên Nam
(03-01-2021)
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.01.2021 18:59:48 bởi duyennam >
Attached Image(s)
duyennam 05.01.2021 19:04:48 (permalink)
0
Nếu có thể...
 
Nếu có thể trời long đất lỡ
Cho tim nầy sẽ đỡ khổ đau
Yêu rồi...sao phải xa nhau
Trái tim chất chứa nỗi sầu miên man
 
Nếu có thể địa đàng tan vỡ
Tim ngừng đập hơi thở không còn
Yêu em chuốc lấy mỏi mòn
Yêu rồi...lại phải đem chôn tình đầu
 
Nếu có thể quả cầu sụp đổ
Trái tim nầy sắp nổ tung ra
Xung quanh có lắm người ta
Dòng đời vẫn thế chỉ là không em
 
Nếu có thể sao đêm tắt hết
Trái tim nầy đuối mệt lắm rồi
Thời gian xin hãy ngừng trôi
Không còn đủ sức để thôi nhớ người
 
Tuổi đời đếm được mấy mươi
Không từ mà biệt tiếng người còn đây.
 
Duyên Nam
(05-01-2021)
 
Attached Image(s)
Thay đổi trang: << < 192021 > >> | Trang 21 của 27 trang, bài viết từ 301 đến 315 trên tổng số 400 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9