MỘT GIẤC CHIÊM BAO...
Thay đổi trang: << < 222324 > >> | Trang 23 của 27 trang, bài viết từ 331 đến 345 trên tổng số 399 bài trong đề mục
duyennam 07.05.2021 21:50:22 (permalink)
0
Ngày của Mẹ...
 
Ở quá xa...làm sao con thăm mộ?
Ngàn cây số...để đến chỗ Mẹ nằm
Ngày của Mẹ...con không thể đến thăm.
Mẹ cũng biết...vì tâm con rất muốn.
 
Mẹ thứ tha...không bao giờ đến muộn
Như những lần...trong tình huống ngày xưa
Con phạm lỗi vì tật xấu chưa chừa
Mẹ la khẻ...kể như chưa lần có.
 
Con thương Mẹ...thói đời con đã bỏ
Sợ Mẹ buồn...đôi mắt đỏ...lo âu
Ở nơi đâu trên quả đất địa cầu
Con vẫn nhớ...đôi mắt sầu...Mẹ dặn
 
Sống làm người...con phải thật đứng đắn
Giữ tâm hồn...trong trắng tợ gòn bông
Đừng sân si hay cay đắng trong lòng
Rồi con sẽ...được đong nhiều phước hạnh”
 
Ngày của Mẹ...tâm hồn con hiu quạnh
Nhớ Mẹ nhiều...đau canh cánh Mẹ ơi
Ước gì được...Mẹ còn sống trên đời
Con hứa sẽ...nghe lời nhiều Mẹ dạy.
 
Như lời Chúa...bao ngàn năm còn đấy
Đã là người...hãy hiếu kính mẹ cha  
Ngày còn sống... Mẹ là một món quà
Ban cho con...từ hiền Cha Thiên-thượng
 
Ngày còn Mẹ...con đã từng được hưởng
Sự nuông chìu...ôi sung sướng biết bao
Trong tim con...vẫn thương nhớ ngày nào
Thời có Mẹ...tự hào và hạnh phúc.
 
Duyên Nam
(05-06-2021)
 
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.05.2021 00:28:44 bởi Ct.Ly >
Attached Image(s)
duyennam 30.05.2021 03:08:21 (permalink)
0

Sẽ có một ngày...
 
Sẽ có một ngày...không còn nước mắt
Vì yêu thương...Chúa đặt trong lòng con
Sông có thể cạn. Núi có thể mòn.
Sự yêu thương đó...sẽ còn trường cửu.
 
Sẽ có một ngày...mọi người được cứu
Khỏi những tội đã hiện hữu nhân gian
Để mọi người được trở lại thiên đàng
Về Eden của mấy ngàn năm trước
 
Sẽ có một ngày...mọi người cũng được
Nhìn Giê-xu đã quay ngược thời gian
Trái đất nầy sẽ trở thành địa đàng
Jerusalem hết than, hết khóc.
 
Sẽ có một ngày...không còn khổ nhọc
Chúa cất đi những tiếng khóc sầu đau
Và mọi người sẽ sum họp bên nhau
Bệ chân Chúa...mỗi từng câu khen ngợi.
 
Sẽ có một ngày...Giê-xu sẽ tới
Lần thứ hai như mong đợi bấy lâu
Khải-huyền kia đã thuật lại từ đầu
Giăng ghi lại từng câu và từng chữ.
 
Sẽ có một ngày...khổ đau là quá khứ
Không hận thù...chỉ ngôn ngữ yêu thương
Vì Giê-xu đã dọn sẳn con đường
Con vững bước về phương trời sự sống
 
Sẽ có một ngày...xa vời ác mộng
Cơm, áo, gạo, tiền, cuộc sống bon chen
Chúa lau đi...giọt nước mắt nghèo hèn
Chỉ còn lại...lời khen Cha Thiên-thượng
 
Duyên Nam
29-05-2021
 
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.06.2021 21:37:23 bởi Ct.Ly >
Attached Image(s)
duyennam 05.06.2021 09:50:58 (permalink)
0

Mùa phượng vĩ...
 
Ở bên em...chỉ hai mùa : mưa, nắng
Ở bên nầy...đều đặng bốn mùa qua
Như lúc xưa...khi còn ở  bên nhà
Chắc lúc nầy...phượng đã ra nhiều lắm?
 
Những cánh phượng...đẹp xinh, màu đỏ thẳm
Rơi đầy đường lót thảm buổi chia tay
Đời sinh viên đâu tránh khỏi ngày nầy
Nhờ ve sầu...hát thay lời từ giã.
 
Cỗng trường đóng...mỗi sinh viên một ngã
Kẻ về quê, người vất vả gạo, tiền
Sinh viên nghèo...đâu lựa chọn ưu tiên?
Anh cùng em...động viên tự phấn đấu.
 
Mong ra trường...trở thành duyên giai ngẫu
Phải chia tay...đau thấu cả tim, gan
Em đau, buồn...dòng lệ châu hai hàng
Anh hứa hẹn...sẽ mang về hạnh phúc.
 
Một lần đi...là nhiều năm liên tục
Không thể về. Em lúc tuổi càng cao
Cho đến khi... nắng qua khỏi đầu sào
Anh đã hiểu...vì sao em không đợi.
 
Anh trách mình...đạt lời xưa không tới
Và thời gian...đâu có đợi ai đâu
Hai chúng mình...đã gãy một nhịp cầu
Nên phải tiễn...mối tình đầu rời bến
 
Ôi vận mạng...chúng mình không thể đến.
Buồn chi em... định mệnh đã an bày
Mùa phượng vĩ...mùa phượng đỏ chia tay.
Anh mới biết...trái tim nầy vẫn nhớ!
 
Duyên Nam
04-06-2021
 
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.06.2021 04:39:37 bởi Ct.Ly >
Attached Image(s)
duyennam 21.06.2021 19:02:56 (permalink)
0
Nhớ cha....
 
Đã lâu rồi, người cha, tôi không có
Và tôi mong...được ngõ tiếng cha ơi
Nhưng cha tôi không còn ở trên đời
Cha đã vắng khi tôi..thời niên thiếu
 
Người có cha, sẽ không bao giờ hiểu
Không có cha là khập khỉu đời người
Dẫu đời nầy có cuộc sống sáng tươi
Tôi vẫn thiếu một dáng người bên cạnh
 
Lúc ra trường, trên tay cầm một mảnh
Bằng tốt nghiệp, không người cạnh được khen
Rồi những đêm sau cuộc sống bon chen
Thiếu ánh sáng của ngọn đèn soi lối
 
Bóng của cha, một cổ thụ cằn cỗi
Tắm nắng mưa để vuôn nỗi đời con
Nhưng giờ đây người cha đó không còn
Đưa dẫn bước trên lối mòn cuộc sống

Ngày lễ cha, nhưng hồn tôi trống rỗng
Nhìn mọi người, lòng chống nỗi đơn côi
Thời gian xưa, có thể đã qua rồi
Bóng cha đó vẫn không thôi tồn tại
 
Tôi giật mình suy đi và nghĩ lại
Tôi vẫn còn một Cha mãi trên trời
Cha thiên thượng, Cha vinh hiển khắp nơi
Luôn cùng tôi với những lời khuyên bảo.
 
Tôi cát bụi. Nhưng chính Người đã tạo
Một hình hài với trí nảo thông minh
Người biết tôi...chưa lúc tôi tượng hình
Cứu tôi về từ vũng sình tội lỗi.
 
Cha tôi đó...với tình thương quá đỗi
Ban Giê-xu đễ gánh tội thế gian
Sự đớn đau, thân xác Chúa không màng
Thập-tự-giá hiên ngang cùng thời thế
 
Duyên Nam 
(6- 20-2021)
 
Attached Image(s)
duyennam 27.06.2021 00:57:47 (permalink)
0
Nhạt nhòa....
 
Anh thường đọc...thơ em vào buổi tối
Khi không còn bị rối bởi tiếng ồn
Sau ve sầu lặng tiếng buổi hoàng hôn
Để có thể thả hồn từng câu chữ.
 
Đêm yên lặng gọi mời bầu tâm sự
Về riêng anh những quá khứ ngỗn ngang
Vùng huyễn hoặc mang màu sắc vỏ vàng
Lại cũng có vài hào quang hồng ấm.
 
Trong nhạt nhòa lẫn xen vài nốt đậm
Như máu đào đã ngấm với thời gian
Đã vực dậy bao tiềm thức ngỡ ngàng
Đủ thiêu đốt tâm can người đang tỉnh.
 
Có thể nào vì nhân duyên tiền định?
Mặt trời lên chưa tới đỉnh hoan ca
Mây đã đến biến quang cảnh chiều tà
Nên người phải đi xa không định hướng.
 
Đớn đau thay giấc mơ miền vọng tưởng
Được dưỡng nuôi vì vướn sợi vô hình
Có bao giờ góc tối sẽ bình minh?
Đến điểm cuối hành trình người lữ thứ?
 
Duyên Nam 
(6- 26-2021)
 
Attached Image(s)
duyennam 18.07.2021 00:39:37 (permalink)
0

Cặp kiến hồng...
 
Có người bảo...mắt tôi không được sáng
Nên nhìn đời...lạng quạng...giống màn đêm
Như mọi người...tôi cũng muốn...cũng thèm
Mắt được sáng...để thêm đời tươi mới.
 
Có người bảo...mắt tôi...còn phải đợi
Nhờ y khoa...để nới khoản nhìn xa
Đâu cần nhiều...chỉ mong sáng thôi mà?
Sao khó dể...?Thật ra là gì chứ?

Có người bảo...mắt tôi...cần phải thử
Để tìm ra...là những thứ không toàn
Vì lệ sầu hay ký ức lo toan
Làm ngặc kín sự tuần hoàn cơ thể

Có ngườ̀i bảo...làm nhanh...đừng để trể
Chần chừ hoài...có thể thành phế nhân
Mỗi một người...có đôi mắt phàm trần
Cửa linh hồn cũng dự phần đó chứ?
 
Có người bảo...mắt tôi...cần một thứ
Đôi kiến hồng...thì mọi chữ rỏ ra
Chỉ một việc... thật đơn giản thế à?
Ờ lâu nay...sao ta lại không biết?
 
Có người bảo...không kiến sẽ bị thiệt
Đời màu hồng...tưởng miết chỉ màn đen
Nhốt đời mình...như đóng cửa, cài then
Để vuột mất...bao phen...điều mong ước.
 
Nhưng một lần...nhờ ơn Cha...nhận được
Bởi Thánh-linh cho kích thước kiến hồng
Nên bây giờ...đôi mắt đã hanh thông
“Cặp kiến hồng” nhìn trong bao phước hạnh
 
Duyên Nam
7-17-2021
kiến = kính
thử = khám nghiệm
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.07.2021 19:04:55 bởi duyennam >
Attached Image(s)
duyennam 29.07.2021 22:06:40 (permalink)
0

Nắng hoàng hôn..
 
Nhận thư em. Ngàn lần anh đã đọc
Giấy bạc màu, các góc không còn nguyên
Đọc thư em như một chất thuốc ghiền
Lúc nghỉ chân trên một miền đất mới
 
Thư em dài, nhưng dòng cùng đâu đợi
Chữ cuối cùng đành gởi với thời gian
Sợi nắng chiều...tìm chỗ ngủ vội vàng
Rồi điệp khúc của đêm ngàn muôn thuở
 
Trên chiếc võng... đong đưa đầy nỗi nhớ
Bữa cơm chiều đã ăn đỡ cho qua
Giọt nắng sót, qua cây lá lập lòa
Anh viết vội...lá thư nhà em đọc
 
Nắng hoàng hôn với sợi vàng nhuộm tóc
Gió rung cành tạo đường dọc đường ngan
Em thấy không...anh đâu viết thẳng hàng
Ráng đọc nhé...đừng trách chàng tội nghiệp


Khi về trại, rồi anh sẽ viết tiếp
Những chuyện dài của sự nghiệp chiến tranh
Sự đơn côi...đâu chỉ có mình anh
Có nhiều đứa...cũng gạt đành thương nhớ
 
Nhất là... những người đã có vợ
Với con khờ...thì nỗi nhớ càng xa.
Nhớ vô cùng, những tiếng gọi Ba.....Ba
Thì mới biết...anh thật là có phước
 
Nhớ em thôi, đã xướt cả tim côi...
 
Duyên nam
29-7-2021
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.08.2021 00:15:54 bởi duyennam >
Attached Image(s)
duyennam 18.08.2021 22:28:11 (permalink)
0
Tấm lòng cha mẹ... 
 
Tôi không biết...nên cười hay nên khóc?
Con của tôi...có người...săn sóc thay tôi
Hai mươi ba năm...thắm thoát đã qua rồi
Sao nhanh quá...như dòng trôi biển cả
 
Thấy con lớn...tôi quên sự vất vả
Nhìn con cười...là cả một bình minh
Hai mươi ba năm, đâu ngắn...một hành trình
Con đã lớn...có riêng mình hướng mới.
 
Tôi cũng biết... rồi một ngày sẽ tới
Con theo chồng... rời bến đợi thuyền tình
Tôi cầu xin...đời con không chung chinh
Tôi trao Chúa...con của mình cho Chúa”
 
Tôi cũng biết con của tôi là của
Chúa ban cho để làm của tạm thời
Một ngày kia con sẽ có riêng nơi
Giống như tôi...đã rời cha mẹ ruột.
 
Đời con người...như chuyến tàu chạy suốt
Dừng tạm ga vài dăm phút lấy người
Bước lên tàu...lắm có kẻ vui tươi
Đâu ai biết..
Bờ ga tạm..có người cười ra nước mắt.
 
Duyên Nam
(18- 08-2021)
 
duyennam 25.10.2021 23:18:15 (permalink)
0

Em là ai... 
 
Em sinh ra...thời bình...không chinh chiến
Không đạn bom không tiếng kiểng trú hầm
Không những ngày chạy loạn dưới mưa râm
Không đói khát khi trầm mình tránh đạn.
 
Em sinh ra...thời bình...không binh loạn
Không phải nhìn những loan lổ đạn gây
Hay những lúc khi bom lửa phơi bày
Cả vòm trời tràn đầy mùi thuốc súng.
 
Em sinh ra...thời bình...nên không đụng
Những mảnh đời chịu kinh khủng bom rơi
Trẻ chưa sinh, chưa cất tiếng chào đời
Vần khăn trắng đã thay lời vĩnh biệt.
 
Em sinh ra...thời bình...nên không biết
Như thế nào là nghiệt ngã chiến tranh
Trong gian nan cuộc sống vẫn trong lành
Giúp đỡ nhau với lòng thành chia xẻ.
 
Còn bây giờ...vòm trời sao nhỏ bé!
Phố đông người sao quạnh quẽ trong tim?
Tình người đâu? Ai thắp đuốt đi tìm?
Sự ích kỹ đánh chìm tình nhân loại.

Em thu mình trong ốc đảo một cỏi
Tim chai lỳ loại khỏi những chung quanh
Mặc phong ba hay bão tố hoành hành
Em dững dưng khoanh tay nhìn gió thổi.
 
Duyên Nam 
25-10-2021
 
Attached Image(s)
duyennam 01.11.2021 07:41:03 (permalink)
0

Có ai hỏi...
 
Có ai hỏi...thời gian sao nhanh quá?
Mới đó mà... mùa cũng đã vào thu
Có ai hỏi...tại sao có sương mù?
Cỏ ngậm sương...mặc dù trời đứng bóng.
 
Có ai hỏi...thời gian không ngưng đọng?
Làm mòn đi những ngày tháng mong quên
Thu về rồi...những khoảnh khắc không tên
Khi lá rụng làm mền cho cỏ úa.
 
Có ai hỏi...một giây chuyền muôn thuở?
Như chu kỳ...của vủ trụ nầy đây
Có phải chăng...đang có một bàn tay?
 Khi sáng tạo phơi bày ra trước mắt.
 
Có ai hỏi...tuần hoàn như sắp đặt?
Quyền vô hình thắt chặt mọi tương giao
Bầu trời kia...muôn vạn vì sao nào
Được định vị! Nhờ trí cao vô hạn?
 
Có ai hỏi...mình nhỏ nhoi không đáng?
Khi đất trời không giới hạn vô biên
Vòng khổ lụy đâu đó vẫn triền miên
Mà nhục thể là một miền đất hứa.
 
Có ai hỏi...tìm đâu ra thuốc chửa?
Khi tâm hồn là vựa chứa tối đen
Thì đêm khuya đã có một ánh đèn
Hãy chạy đến...nhận lời khen từ Chúa!
 
Duyên Nam
31-10-2021
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.11.2021 07:49:46 bởi duyennam >
Attached Image(s)
duyennam 04.11.2021 00:46:06 (permalink)
0

Em ở đâu... 
 
Cuối thu rồi...lá vàng rơi lả tả
Thì cũng là...mùa rẻ ngã sang đông!
Bao bâng khuâng, bao khắc khoải chất chồng
Đông đã đến...mà người trông không thấy!
 
Bao đông rồi...mà biệt tin vẫn vậy
Anh vẫn tìm...nhưng không thấy tin em
Em ở đâu...cuộc sống có êm đềm?
Hay gian truân, gánh thêm nhiều nghịch cảnh?
 
Em ở đâu...có người thân bên cạnh?
Hay một mình không gian lạnh khuê phòng?
Khi chiều về...ai dựa cửa đứng trông?
Hay lặng lẻ...về căn phòng đơn chiếc?
 
Em ở đâu...sao không từ mà biệt?
Không một lời để anh biết về em
Bao đông rồi...một giọng nói anh thèm
Bàn tay ấm đêm đông về giá lạnh.
 
Em ở đâu...cớ sao em lẫn tránh?
Anh cố tìm để được cạnh bên em
Bịnh trong người...có bớt hay tăng thêm?
Phòng đơn độc...bao đêm về anh nhớ.

Em ở đâu...để duyên mình dang dở?
Đã một thời mình có cớ yêu nhau
Anh và em...thắm thiết mối tình đầu
Vì cơn bịnh...riêng nỗi sầu em chịu.
 
Em ở đâu...nợ anh em còn thiếu?
Một chân tình sao gánh chịu cung sầu?
Em ở đâu...em hỡi... em ở đâu...?
Cho anh biết...chỉ một câu...cũng được.
 
Đông về rồi...không còn cầu ô thước
Không gian buồn...máu chảy ngược về tim
Dẫu bao lâu...anh vẫn mãi đi tìm
Để bù lấp nửa trái tim còn lại.
 
Em ở đâu...tại sao em giấu mãi?
Để bao buồn đang trải mặt hồ đông
Em ác lắm...em chai đá tấm lòng.
Em có biết...mùa đông nầy lạnh lắm?
 
Duyên Nam 
03-11-2021
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.11.2021 21:07:01 bởi duyennam >
Attached Image(s)
duyennam 13.11.2021 21:05:38 (permalink)
0

Em chỉ là em... 
 
Em là ai...làm gì để thay đổi?
Khi tình người đã hấp hối từ lâu
Trong nhà thờ vang dội tiếng kinh cầu
Xin nhân loại chào nhau câu thân thiện.
 
Em là ai...một người không nổi tiếng
Một linh hồn trong biển cả đông người
Em cố làm...là một nhánh hoa tươi
Và mỗi sáng...môi cười cùng nhân thế.
 
Em là ai...không vọng cao kính nể
Thân độc hành...không bảo vệ xung quanh
Em rất mong một ai đó đồng hành
Để cuộc sống trôi nhanh không buồn tẻ.
 
Em là ai...để mọi người tránh né
Em nhu mì như một kẻ đi tu
Đang tự do...đâu phải mới ra tù
Cần tình thương...dù một lời chào hỏi.
 
Em là ai...cũng muốn mình cứng cỏi
Tay chống trời...không mỏi cánh tung bay
Em cầu xin sẽ có một bàn tay
Để em tựa sau những ngày đơn lẻ.

Em thu mình trong ốc đảo nhỏ bé
Đừng trách em...là một kẻ vô tình
Em nguyện cầu một thượng đế thần linh
Để em tựa…suốt hành trình độc thoại.
 
Duyên Nam 
 
 
Attached Image(s)
duyennam 02.12.2021 05:03:19 (permalink)
0
Lời nhắn của gió. 
 
Trăng không đau, nhưng sao lại thấy đớn?
Gió không sầu, sao lởn vởn nỗi buồn?
Mây nhớ ai, sao lệ đổ mưa tuôn?
Nắng giận hờn, lãnh buồn đi nơi khác.
 
Hai tâm hồn cỗi cằn như sa mạc
Gội nắng hồng những hột cát nhỏ nhoi
Cho tôi xin, đón nhận mọi thiệt thòi
Để người ấy, đòi lại đôi hạnh phúc.
 
Một lần. Một lần thôi. Đã đến lúc.
Nói tạ từ. Để người ấy thảnh thơi
Chôn giữ kín, dù muốn nói trăm lời
Nhắn với gió, người ơi, thôi đừng nhớ.
 
Mây hỡi mây, đừng rơi buồn nức nở
Người hỡi người, để đỗ vỡ tôi mang
Xin đừng khóc. Ngưng dòng lệ đôi hàng
Người hạnh phúc, dẫu phủ phàn tôi chịu.
 
Duyên Nam
01-12-2021
 
Attached Image(s)
duyennam 05.12.2021 09:33:07 (permalink)
0
ÔNG GIÀ ĐÔNG
Trời lạnh quá, tấm thân già run lẩy bẩy,
Mảnh áo con, không che đậy tấm thân khô,
Chiếc quần thô,
 nhiều cửa sổ,
gió lộng qua!
Sưởi mát tuổi già hay tuyết giá hồn ông?
 
Sinh khí không còn, ông quay đầu ngã quỵ!
Thân thể tiều tụy, trong mảnh chăn bông,
Mảnh chăn mỏng,
bốn tấm cạt-tông (carton),
không che gió lạnh!
Xé nát thân già, cô quạnh giữa trời đông.
 
Gió lạnh không gian, sang ngang sức sống.
Tuyết rơi mênh mông,
ai thấu không,
mùa đông kẻ không nhà!        
 
Duyên Nam
04-12-2021
 
Attached Image(s)
duyennam 17.12.2021 01:54:22 (permalink)
0

HẠT CÁT NHỎ... 
 
Hạt cát nhỏ...dính chân người đang bước
Thỏa tấm lòng...thỏa mơ ước..được đi
Đi thật xa....mặc phía trước là gì
Chỉ muốn rời...xứ man di lạc hậu
 
Khi lớn lên...chí tang bồng nung nấu
Đây cơ hội...đi thấu cuối chân trời
Xa quê hương...xa đất tổ mù khơi
Xa cội rễ....một thời nuôi nấng nó
 
Bám chân người để đi đây đi đó
Lắm bạn bè...cũng có đứa dính theo
Chẳng bao lâu..nhiều đứa đã lộn phèo
Nó cố gắng..vẫn đeo chân đang bước
 
Quá khứ xưa như cuộn phim quay ngược
Quê của nó có biển trước núi sau
Ngày qua ngày, năm tháng cũng qua mau
Cha là đá, mẹ tim sâu biển rộng
 
Bãi biển kia đã bao đời sinh sống
Giờ đi xa...lòng bỗng thấy bùi ngùi
Nó an ủi...ngày mai sẽ được vui
Nhưng đâu biết....dập vùi bên hè phố
 
Phố ồn ào, có bao người đi bộ
Kẻ đá lên, người đạp đỗ lung tung
Không có mưa, trời nắng cháy...lò nung
Tim sắp nổ....khốn cùng.. thân bầm dập
 
Người đi qua, kẻ đi lại..tới tấp
Hạt cát nhỏ....đang nằm sấp lề đường
Hạt cát nhỏ....có lẽ đã bị thương
Hạt cát muốn...về trùng dương biển mẹ
 
Bên lề đường... nó nằm rên khe khẻ
Giọt lệ rơi của một kẻ ....
 
Duyên Nam
 
Attached Image(s)
Thay đổi trang: << < 222324 > >> | Trang 23 của 27 trang, bài viết từ 331 đến 345 trên tổng số 399 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9