MỘT GIẤC CHIÊM BAO...
Thay đổi trang: << < 252627 > | Trang 26 của 27 trang, bài viết từ 376 đến 390 trên tổng số 400 bài trong đề mục
duyennam 26.09.2022 02:14:21 (permalink)
0

Dĩ vãng.. 
 
Chúng ta biết...còn gì mà níu kéo
Khi chúng mình đã hai nẻo đường đi
Dẫu hôm nay có tiếc nuối những gì
Dĩ vãng đẹp đã ghi vào quá khứ
 
Chúng ta biết không thể dùng ngôn ngữ
Diển tả hết bao thứ nghĩ trong lòng
Khi biển đời đã lẫn lộn đục trong
Và trái tim đã không cùng tiếng nói.
 
Anh cũng biết chúng ta đều mệt mỏi
Vì người yêu không là cỏi riêng mình
Vì chính mình...muốn đối tượng tôn vinh
Đã không tránh tình mình bị nghẹt thở.
 
Ta vô tình...tình yêu thành món nợ
Yêu quá nhiều...sao lại vỡ chân tình?
Có nhiều điều ta chôn kín, làm thinh
Yêu quá sâu...sao tim mình vụn vỡ ?
 
Vì yêu sâu...nên chúng mình rất sợ
Sự tổn thương vì những cớ đau lòng
Lời tạ từ...đâu ai muốn...phải không?
Nhưng ta đã...chỉ mong người lành lặng.
 
Duyên Nam 
25-09-2022
 

<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2022 20:54:16 bởi Ct.Ly >
Attached Image(s)
duyennam 28.09.2022 21:51:14 (permalink)
0

Dáng xưa... 
 
Lời em viết, đọc xong, buồn tê tái
Kiếp tơ tằm, vẫn thế, phải không em?
Ai không mong một cuộc sống êm đềm
Và tháng ngày có thêm niềm vui mới.
 
Sự phân hủy định luật sẽ không đợi
Kiếp nhân sinh đâu đổi mới bao giờ
Có những lần mình cảm thấy bơ vơ
Như bình an đang chờ...chờ biến mất.
 
Lời em viết, buồn ơi, nhưng rất thật
Nổi buồn nào khi mất nguồn yêu thương?
Từ bạn đời đi suốt một con đường
Từng nắm tay vượt trùng dương khập khỉu.
 
Luật loại trừ đã không ai được thiếu
Thì sao không...chọn kiểu khác xưa nay?
Mặc thế gian, mặc những luật an bày
Cứ nắm chặt...dẫu sợi giây sắp đứt.
 
Người tình xưa...đang yêu em quá mựt.
Sẽ đưa em đi đến mứt đường cùng
Từ ngày đầu ai đã hứa đi chung
Những ngày cuối cũng cùng không thay đỗi.
 
Hai người xưa...đã đi về chung lối.
Quấn quít nhau có đông tối xuân ngày
Có bao giờ nhật nguyệt sẽ đỗi thay?
Hình Dáng xưa trong lòng nầy vẫn thế.
 
Duyên Nam 
28-09-2022
 
 
Attached Image(s)
duyennam 01.10.2022 21:07:25 (permalink)
0

Bão... 
 
Bão đã qua. Giọt sa còn trên mặt
Chỉ qua đêm đôi mắt đã thâm quầng
Mưa đang rơi hay dòng lệ đang tuông
Sự thống khổ khởi nguồn từ cơn bão.
 
Căn nhà xưa...chỉ cột già trơ tráo
Tường sụp xiêu...cả hủ gạo cũng bay
Của không còn...còn lại tấm thân nầy
Sự thống khổ...bão có hay có biết?
 
Bão đi qua...để bao nhà bị thiệt
Bãi hoang tàn...bão có biết hay không?
Bao công lao, bao dành dụm, gánh gồng
Bão sao nỡ. Bão không màng thương hại?
 
Bão đã qua, nhưng viết thương còn mãi
Chứng nhân nầy, lòng sợ hãi sao qua
Miền trung nầy đã teo tóp lắm mà
Sao bão không...tránh xa...xa một chút?
 
Bão qua rồi nhưng làng xa còn lụt
Lòng càng đau, cao ngút nỗi u sầu
Ngày mai nầy, cuộc sống đi về đâu?
Bàn tay trắng. Lại từ đầu dấn bước.
 
Không gian buồn. Nước mắt sầu chảy ngược
Khóc làm chi. Giải quyết được gì đây?
Cuối cùng rồi cũng chính đôi tay gầy
Thêm chai sạn, da dày thêm chút nữa.
 
Duyên Nam
01-10-2022
 
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.10.2022 03:47:47 bởi Ct.Ly >
Attached Image(s)
duyennam 04.10.2022 00:58:18 (permalink)
0

Thu không về... 
 
Thu không về...khi trời thay đổi tiết
Đón lá rơi mới biết lòng cây buồn
Dáng Thu xưa cũng giống hạt mưa tuôn
Hứng trên lá...nhưng luồn qua kẻ hở.
 
Thu không về...cây rừng thưa đòi nợ
Những lá vàng...cũng bỡ ngỡ Thu rời?
Lá vàng bay...lơ lững cánh chơi vơi
Gió chỡ lá đi nơi nào...ai đoán
 
Thu không về..thời gian ơi... đứt đoạn
Vạt mây buồn...chỉ một thoáng bay xa
Màu vàng xưa. Màu thương nhớ mặn mà
Màu kỷ niệm, trường ca hình dáng cũ
 
Thu không về...cả rừng cây đi ngủ
Đêm kêu gào...mong gió cũ quay về
Trăng cũng buồn mượn rượu đắng say mê
Lá vẫn rơi như chưa hề hay biết
 
Mùa đã sang sao Thu đi biền biệt?
Cây gió ngàn rên xiết...có Thu hay?
Dáng xưa ơi...Thu có thấu tim nầy
Thu không về...lòng bay theo gió lá.
 
Duyên Nam 
03-10-2022
 
 
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.12.2022 04:12:19 bởi Ct.Ly >
Attached Image(s)
duyennam 15.10.2022 22:09:11 (permalink)
0

Duyên tiền định... 
 
Nhân duyên nầy...tin rằng Chúa đã định
Việc chung thân...hai con tính cho tròn
Đối xử nhau như hai vợ chồng son
Nhường nhịn nhau...để còn sự tương kính.
 
Tương lai con...chắc rằng Chúa đã tính
Chăm sóc nhau như chính bản thân mình
Dẫu nghèo nàn hay cuộc sống quang vinh
Con hãy nhớ...nhục hình Chúa cũng có.
 
Sống với nhau không tránh sự to nhò
Vì Chúa mà...con bỏ điều không hay
Tha thứ nhau...để Chúa không châu mày
Lời cầu nguyện sẽ thay lời cay đắng.
 
Vì chính con...đâu phải người trọn vẹn
Nên cầu xin...con thắng mọi lỗi lầm
Được như vậy...thì Chúa mới yên tâm
Chúa sẽ ban... con cầm...nguồn ơn phước.
 
Trước Thánh đường chỉ mong sao con được
Duyên vẹn toàn và luôn bước theo Ngài
Con của con...cũng sẽ có ngày mai
Để viết tiếp câu chuyện dài từ đó.
 
Chúa thương con...tình yêu Chúa không nhỏ
Thì con nên...bày tỏ với bạn đời
Hai người từng...có cuộc sống hai nơi
Nay chung sống...có bao lời chia xẻ
 
Những khó khăn cùng nhau...đừng tránh né
Nắm tay nhau như hai kẻ đồng hành
Sau cơn mưa...sẽ có bầu trời xanh
Còn có Chúa...tường thành con nương tựa.
 
Tặng M và CD ngày hai con thành thân
 
Duyên Nam
25-09-2022
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.11.2022 21:28:24 bởi duyennam >
Attached Image(s)
duyennam 26.10.2022 05:00:10 (permalink)
0

Thu ơi... 
 
Em ở phương nào? Có còn mùa thu không em?
Lầu phòng trống đó, từ xưa vẫn giữ nguyên vầy
Lá đã vàng rồi. Lá rơi đầy phố
Gió thổi đêm qua, phủ lá đầy thềm
 
Thu ơi. Đã về, hồn nghe đơn côi
Vì sao khắc khoải trong lòng?
Vì sao đau đớn, giận hờn?
Vì mình quen nhau. Rồi mình yêu nhau
Nên hứa trọn đời.
Rồi ngày em đi. Em không giữ lời
Đi tít chân trời
 
Em ở phương nào? Có còn rừng thu không em?
Rừng vàng còn đó, mà sao em bỏ đi rồi?
Mỗi sáng ngày về, cớ sao lòng vắng
Sự sống mong manh, sẽ có ngày về.
 
Duyên Nam
25-10-2022
 
Attached Image(s)
duyennam 06.11.2022 02:33:27 (permalink)
0

Gió... 
 
Gió tản qua nhưng lại rồi biến mất
Để tàn dư phủ chật cả lối đi
Một màu vàng khơi nhớ lại những gì
Về hiện thực không chi so sánh được.
 
Bao nhiêu lần gió hôn dài tóc mượt
Lướt nhẹ nhàng với cái lược trên tay
Như những lần gió da diết phân bày
Bồ kết gội đắm say sợi tóc rối.
 
Vòng tay siết chưa một lần thay đổi
Giọt yêu thương chưa chút dối một lần
Hơi ấm người những chiều tối nên thân
Nụ hôn cháy biến thành phần cơ thể.
 
Chỉ một ngày...thời gian dài đến thế
Đêm vui qua vẫn để sáng ngày buồn
Chưa bao giờ gió nghĩ lệ sẽ tuôn
Pho tượng đá vẫn có buồn vạn dặm
 
Nguồn đã cạn nước đắng cay càng thấm
Rể đâm sâu nên lắm nhánh mơ cầu
Gió đi rồi lời nhắn sẽ về đâu?
Trời thiên thanh sao một màu u tối?
 
Duyên Nam
5-11-2022
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.11.2022 20:20:31 bởi duyennam >
Attached Image(s)
duyennam 13.11.2022 07:42:48 (permalink)
0

Nếu nghĩ rằng... 
 
Nếu nghĩ rằng...làm người là sẽ khổ
Sinh làm chi để chật chỗ loài người
Cứ nghĩ rằng...không mấy cái hai mươi
Sao không thể ngạo cười cùng thiên hạ
 
Nếu nghĩ rằng...đời người như chiếc lá
Trong chiều thu khi đã ngã màu vàng
Vui lòng người khi thư giãn đi ngang
Rồi gió thổi...rơi trên đàng rụng mất.
 
Nếu nghĩ rằng...làm người sẽ chật vật
Trăm âu lo đủ chất một đời người
Đâu thể rằng giữ mãi tuổi hai mươi
Rồi tóc bạc, dáng người đi khập khiễng.
 
Nếu nghĩ rằng...một đời không danh tiếng
Bỡi lớn lên điều kiện không hợp thời
Làm thông già bên đồi vắng chơi vơi
Vui cùng gió dõi mặt trời đang lặn
 
Nếu nghĩ rằng...thời gian vui quá ngắn
Một năm dài vỏn vẹn một mùa xuân
Ba tháng ư...vầng dưới mắt thâm quầng
Đông chưa dứt...hạ đi tuần đã đến.
 
Duyên Nam
13-11-2022
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.11.2022 07:48:50 bởi duyennam >
Attached Image(s)
duyennam 27.11.2022 00:18:16 (permalink)
0

Vết cắt lâu rồi... 
 
Thu đã đi rồi em biết không?
Đông về lặng lẽ cứ theo dòng
Căn phòng đã vắng càng thêm vắng
Đã thiếu hơi người...một khoản không.
 
Em nhớ đông về thuở trước đây?
Cùng nhau thả bộ lúc trăng đầy
Áo choàng vừa đủ, bàn tay ấm
Chưa có xuân sang ấm thế nầy?
 
Đâu lại mây về vài giọt rơi
Đã che sợi nắng nói không lời
Làm cho đôi mắt em rơi lệ
Em sợ tình mình cũng thế thời.
 
Em thường dệt mộng cho ngày mai
Mong mấy chiều thu sẽ kéo dài
Để được ngắm đời lâu chút nữa
Nhưng rồi đâu đến những thiên tai.

Một năm phẳng lặng đếm ngày vui
Khi giắc mơ xưa đã ngủ vùi
Ngày đến rồi đi ai tỉnh thức?
Lặng im tâm thức một mình tôi.
 
Bài hát năm xưa đã cất rồi
Mấy lần muốn thử ngại ngần thôi
Không ai ngồi cạnh cùng nghe ké
Chén rượu ai chia môi với tôi?
 
Chiều về lặng lẽ rồi chiều đi
Đốt cháy tâm cang vì những gì
Vết cắt lâu rồi không chịu dứt
Bóng người thiếu phụ vẫn còn ghi!
 
Duyên Nam 
26-11-2022 
 
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.01.2023 04:31:56 bởi Thanh Vân >
Attached Image(s)
duyennam 14.12.2022 21:49:58 (permalink)
0

Thuyền ra khơi... 
 
Nhìn người dỗi...mà thuyền tội nghiệp
Thuyền ra khơi sẽ kịp quay về
Nơi đây còn đượm duyên quê
Cửu long nước chảy, lời thề còn nguyên.
 
Đi vạn dặm...nhưng thuyền nhớ bến
Thuyền nhớ người...nhớ đến tim đau
Buồng cau đâu chỉ một màu
Không vôi sao thể...lá trầu đỏ tươi?
 
Đừng có dỗi...người ơi đừng dỗi
Người biết không...khổ nỗi lòng nầy
Sao người gán chữ...đỗi thay
Thuyền rời bến cảng...lòng quay quắc buồn.
 
Đời hàng hải gặp muôn sắc lạ
Lòng hững hờ như lá thu rơi
Hứa nhau là chẳng xa rời
Thuyền chưa xa bến...ngỏ lời phân ly?
 
Khổ nhau cắn rức làm gì.
Dáng xưa phố nhỏ đã ghi lỡ  rồi.
 
Duyên Nam
14-12-2022
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.12.2022 11:03:59 bởi duyennam >
Attached Image(s)
duyennam 01.01.2023 00:28:36 (permalink)
0

Phố biển đêm giao thừa... 
 
Một tiếng nổ, vang rền trong đêm tối
Ngàn vì sao, rơi vội xuống biển đen
Bên kia bờ rực rỡ muôn ánh đèn
Đủ màu sắc, vạn lời khen chưa đủ.
 
Giờ giao điểm của hai năm mới cũ
Phố chật người cùng rủ đón năm về
Năm vừa qua có lẽ lắm nhiêu khê
Lãi xuất tăng như không hề có thắng.
 
Covid qua, vất đi một gánh nặng
Lạm phát về làm quặng bao bờ vai
Một xã hội, ai cũng thấy khôi hài
Giá lạm phát gấp hai tiền trợ cấp.
 
Thời buổi nào cũng có con cá mập
Chỉ dân nghèo đang hấp hối qua ngày
Khi đồng lương đếm đủ hai bàn tay
Giá leo thang, đọa đày đời thêm khổ.
 
Giờ giao điểm, người vui cười đầy phố
Đông vô cùng, không có chỗ chen chân
Họ ôm nhau. Họ chúc phúc ân cần
Mong năm mới, muôn phần hơn năm cũ.
 
Họ chúc nhau với những câu “thần chú”
Mong năm sau có đủ sự cầu xin
Tương lai ư? Ai đâu biết mà nhìn
Chỉ hy vọng, niềm tin…còn sức sống.
 
Đêm vẫn trôi, thời giờ như giấc mộng
Bao niềm vui lấp khoản trống tâm hồn
Quá khứ rồi. Một năm cũ đem chôn
Năm hai ba. Tương lai còn đang đợi.
 
Duyên Nam
01-01-2023
 

<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.01.2023 03:50:33 bởi Ct.Ly >
Attached Image(s)
duyennam 22.01.2023 08:36:28 (permalink)
0

Tết đến… 
 
Tết đến hôm nay…không có đào
Pháo thì đi vắng. Mai xanh xao
Nhưng trời đông đã ban hoa tuyết
Phủ cả đường đi để đón chào.
 
Tết đến trùng ngày vào cuối tuần
Mọi người thong thả để vui “xuân”
Chén lên chúc Tết…cùng ta cụng
Chỉ tội già đông vẫn gian truân.
 
Tết này xôm tụ hơn tết qua
Những kẻ nơi xa đã đến nhà
Thời tiết ngày qua cũng khá tốt
An toàn về đủ dẫu đường xa.
 
Bánh tét cắt xong…đã sẵn sàng
Đi cùng dưa món để sang ngang
Bánh chưng chiên cháy…mùi thơm phức
Củ kiệu trắng phao…tiếng giòn tan.
 
Chỉ là đơn giản. Thế mà vui
Năm cũ đi qua. Quá khứ lùi
Năm tới có gì ai sẽ biết?
Đón Tết năm này khỏi mình tui.
 
Duyên Nam
21-01-2023 (Đêm giao thừa)
 
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.01.2023 05:04:31 bởi Ct.Ly >
Attached Image(s)
duyennam 22.02.2023 16:42:24 (permalink)
0

Hội an...
 
Mười lăm ngày…tại Hội-an…tôi ở
Đảo Cẩm-nam…hít thở khí trong lành
Vườn sau nhà có dừa nước tươi xanh
Vài cây mít trên cành chưa đơm trái
 
Chiều…đạp xe ra Bạch-đằng…đâu ngại
Ngắm sông Hoài chảy mãi ra biển đông
Vào mùa nầy, thỉnh thoảng có mưa giông
Bờ Bạch-đằng vẫn đông người dạo phố.
 
Đến Hội-an…ai không đi phố cổ?
Để ngắm đêm…hoa trổ của đèn lồng
Người ở đâu…tụ về…quả thật đông?
Khách ngoại quốc hòa đồng người bản xứ.
 
Đường Trần-phú…không thiếu gì…mọi thứ
Đến chùa Cầu…một ngôn ngữ…cổ xưa
Đường Bạch-đằng? Quẹo tay trái…thì vừa
Khi về đêm…không chừa người thả bước.
 
Thủy triều lên…dòng sông Hoài chảy ngược
Nước mém lề…thuyền xuôi ngược rong chơi
Quán bên đường mở rộng cửa đón mời
Đèn Hoa-đăng thả lơi từ khách lạ.
 
Chợ Hội-an…tuy nhỏ…nhưng đủ cả
Biển sáng về, củ quả đến rau tươi
Làng Trà-quế…đón khách lạ…bao người
Đến để xem nhiều rau tươi, ngon sạch.
 
Ba cây số, chỉ đạp xe, ngắm cảnh
Làng khép mình bên cạnh phố Hội-an
Xa một chút là bãi biển An-bàng
Đã quá trưa…khách than…vì sóng lớn
 
Tôi thả bộ…nước ướt chân…đùa giỡn
“Cấm trầm mình” khi biển lớn bạc đầu
Ở ngoài khơi…vài buồm nhỏ…về đâu
Tôi thầm nhớ…lời nguyện cầu…cảm tạ.
 
Duyên Nam
22-02-2023
 
“Cấm trầm mình”= Do not swim
 
 
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.03.2023 05:42:26 bởi Thanh Vân >
Attached Image(s)
duyennam 06.03.2023 08:23:31 (permalink)
0

Dừng chân Hội an...
 
Ai đã về thăm miền Trung…xứ Quãng
Ghé Hội-an “thư giản” bến Bạch-đằng
Để đêm về nhìn cảnh thả Hoa-đăng
Hay ngắm nghía lồng đèn nhiều vóc dáng.
 
Có những chiều…mưa phùn về…lãng đãng
Dòng sông Hoài lãng mạn ngủ ngây thơ
Biển cửa Đợi dâng sóng lớn tràn bờ
Cũng có người…sợ dơ…tránh khỏi nước.
 
Phan-chu-Trinh chiều về xe…xuôi ngược
Ghé quán Phượng…đông đúc…rước khách mời
Bánh mì tay…nổi tiếng…riêng một nơi
Cao-lầu hả? Bao đời! Vẫn còn đủ.
 
Sáu giờ sáng…dạo phố…thật kỳ thú
Đường ít người…bao phũ sự khác nhau
Giữa lộng lẫy…với cái cũ muôn màu
Sự cổ kính…đàng sau đèn hoa lệ.
 
Người Hội-an…gọi phố cổ…là thế.
Đến rồi à? Sao không thể…ghé Mỹ-sơn?
Đường dẫu xa…lòng đã muốn…sao sờn?
Để được biết…giang sơn thời Chiêm-quốc.
 
Những mẫu chuyện…trang sử hùng…được thuật
Mở cỏi bờ, khuất phục xứ Chiêm-thành
Để bây giờ…miền Trung đó…tươi xanh
Nhờ xương máu phân tranh…thời tiên tổ.
 
Màu rêu mốc, phủ quanh những cổ mộ
Đã bao lần loang lỗ bởi chiến tranh
Được tu bổ. Được nối lại. Vá lành.
Khách đã đến…bấm nhanh vài bức ảnh.
 
Khách đến! Khách lại đi! Không gian lạnh!
Sự quạnh hiu trong khung cảnh…chiều về
Triều đại nào…dẫu hào nhoáng…khen chê
Cũng tàn rụi…so về nguồn sáng tạo!
 
Duyên Nam
06-03-2023

<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.03.2023 00:09:17 bởi Ct.Ly >
Attached Image(s)
duyennam 13.03.2023 15:40:27 (permalink)
0

Đà-nẵng dừng chân...
 
Đà-nẵng đó…có nhiều điều muốn nói
Ngũ-hành-sơn vẫn cứng cỏi một miền
Năm anh-em sừng-sững với thiên nhiên
Hang với động dính liền cùng cây cỏ.
 
Trên đỉnh cao, phố Đà-thành nho nhỏ
Nàng Mỹ-khê mới đó đã bạc đầu
Thuyền cất buồm, dổ giấc ngủ từ lâu
Lưới gói gọn, vì biển sầu nỗi giận.
 
Đảo của khỉ ẩn mình xa thị trấn
Nằm cô đơn chịu trận mưa phùn về
Đoàn lữ hành trầm trồ tiếng khen chê
Mưa mặc kệ lời nặng nề ai đó.
 
Cầu rồng vàng, xe ngược xuôi không nhỏ
Khó làm sao bấm rỏ một tấm hình
Dòng sông Đà vẫn lẵng lặng làm thinh
Mặc lữ khách trách mình không đúng lúc.
 
Ghé Chàm viện. Thời Chiêm-thành vinh nhục
Vật cũ xưa? Uẩn khúc của một thời?
Được gom về. Bày chưng tại một nơi
Viện bảo tàng, để người đời đến viếng.
 
Núi Bà-nà. “Cầu bàn tay”, nỗi tiếng
Trên đồi cao. Tàu cáp điện xuống lên
Rừng nguyên sinh, Trường-sơn mẹ vững bền
Mõm hốc núi, rỉ-rên cùng sương gió.

Một công trình từ tay người nho nhỏ
Khám phá rừng, tìm ngỏ, quá gian nan
Rừng già xưa đâu khuất phục dễ dàng
Cây chen chúc, ngút ngàn, tranh ánh nắng
 
Thịt da nào qua đây được lành lặn?
Ngày mở đường cố gắng thắng rừng già
Những cột trụ…từ từ lớn…vươn xa
Nước róc rách, chiều tà, nghe vượn hú.
 
Chúa đã tạo…con người…để làm chủ
Mọi thiên nhiên, mọi muôn thú, cây ngàn
Bàn tay nhỏ, nhưng trí tuệ giàu sang
Bà-nà khó. Qua thời gian. Khuất phục! 
 
Duyên Nam
13-03-2023
 
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.03.2023 02:11:58 bởi Ct.Ly >
Attached Image(s)
Thay đổi trang: << < 252627 > | Trang 26 của 27 trang, bài viết từ 376 đến 390 trên tổng số 400 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9