ĐÔI CÁNH NHỎ....         Quê hương ơi...quê hương là tất cả
 Mà mọi người....đã vất vã đi tìm
 Đi tìm...để lấp khoản trống trong tim
 Đi tìm...để thắp lên niềm hy vọng.
   
  
 Để biết...ta không là người mất giống
 Đã sinh ra cũng giống như người ta
 Đã một lần ta có mẹ lẫn cha
 Nhưng tại sao đời ta ra nông nỗi ?
  
 Có phải chăng mọi người đã phản bội ?
 Lời thề nguyền khi gặp gỡ đêm thâu
 Thả bướm bay nhưng giữ kỹ tinh cầu
 Ý nghĩ riêng trong đầu người ích kỹ ?
  
 Sinh ta ra chỉ vì sự vị kỹ
 Một phút chơi, đâu nghĩ đến ngày mai
 Tạo ta ra với vóc dáng hình hài
 Rồi chạy dài !!!Hỡi những người vô trách nhiệm
  
 Có bao giờ lương tâm ngươi tự kiểm ?
 Một hài nhi trong biển sói lạc loài ?
 Ta cũng mong. Ta cũng sống. Ta cũng đòi.
  Sự tối thiểu là quê hương và cha mẹ.
  
 Hãy nói đi. Và nói thật ra lẽ
 Ta lạc loài...vì...vì lẽ tại ai?
 Ta ước gì...là một hạt sương mai
 Được tan biến trong chuyện dài nhân loại
 ..........
 Thôi cũng được....hỡi cuộc đời đen đõi
 Ta chấp nhận một câu hỏi không trả lời
 Dẫu thế nào...đời sống có chơi vơi
 Ta không thấy đời ta là bất hạnh
  
 Ta vẫn ấm những đêm đông dài lạnh
 Qua tấm lòng bao bọc, khổ nhọc quanh ta
 Sẽ không còn những uất ức, kêu la
 Quê hương là đây, cha mẹ là đó.
  
 Những tấm lòng đã vì thương, vì khó
 Lo cho ta từ nhỏ cho đến nay
 Chấp cho ta đôi cánh nhỏ để bay
 Hỡi linh hồn...xin từ nay yên nghỉ..
   
 ....cám ơn thượng đế thêm một ngày được sống...
  
 Duyên Nam 
 (Carmel Nov 24-2014)
     
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 25.11.2014 21:03:37 bởi duyennam >