TÌNH NỢ.... Chiến đấu chính mình còn hơn khổ
Trái tim nầy....đâu chỗ thâm sâu
Nên ta vướng sợi giây sầu
Niềm vui nắng hạn...nỗi đau ngập tràn
Bao lời nói, tiếng than nghẹn nấc
Từng cao kia mấy bậc mây xanh
Trời xanh lụa mỏng thiên thanh
Lòng ta vẫn cứ lạnh tanh suối đời
Ta vẫn thế....bao lời đã vỡ
Em là người...tình nợ với ta
Bão giông giọt lệ mưa sa
Đuổi mây bắt gió...tình là hư không
Nếu có thể, ngược dòng hiện tại
Ta hải-đăng...chiếu mãi nơi em
Về khuya....nguyệt rụng bên thềm
Trái tim đau nhói....một thêm vết buồn
Mây đen sẫm, thả tuông sợi nước
Chim buồn rầu, lần lượt đi hoang
Tình ta duyên nợ lỡ làng
Đầu nguồn, cuối thác, trái ngang gập ghềnh
Sao biển cả, mông mênh sóng nước?
Mà hồn nầy, mơ ước giọt sa
Một đời sóng nổi phong ba
Yêu em như thế....thật là đắng cay!
Duyên Nam
Dec 11-2014
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.01.2015 15:23:53 bởi Huyền Băng >