[PREVIEW] Lạc Chốn Phù Hoa (Bất Kinh Ngữ)
snoogy 18.03.2014 09:39:31 (permalink)
ThueSach.vn - Lạc Chốn Phù Hoa (Bất Kinh Ngữ): "Ở đầu bên kia điện thoại, bà Tô đang dạy cháu ngoại học thuộc bài thơ Thương người nông dân. Dạy xong, bà mới hỏi con gái, bây giờ là giờ ăn trưa, sao cô còn làm việc? Tô Mạt vội giải thích, gần đây công việc rất tốt. Bà Tô vui mừng, dặn dò con gái đừng suốt ngày ở văn phòng, phải có tầm nhìn và chịu khó mới được. Quần áo xếp thành từng đống, bụi bay đầy vào mũi, Tô Mạt buộc khăn lên đầu, đeo khẩu trang, mặc áo sơ mi cũ dài và rộng. Cô đứng giữa đống túi nylon, lật giở, kiểm tra, điện thoại di động vẫn kẹp ở vai. Cô hỏi mẹ về tình hình của Thanh Tuyền...."

Lạc Chốn Phù Hoa



Tô Mạt, hai mươi tám tuổi, đã ly dị, có một con gái. Cuộc sống gần như dồn cô xuống đáy vực, công việc không suôn sẻ, lại gặp toàn những kẻ mưu mô, xảo quyệt, muốn biến cô thành trò tiêu khiển, lá chắn để thỏa mãn dục vọng và ham muốn quyền lực.

Đã bao lần Tô Mạt tự nhủ: "Đừng vì hiện thực khắc nghiệt mà từ bỏ hy vọng.” Và cứ thế, trong cô nhen nhóm từng chút hy vọng, về một người đàn ông yêu cô, che chở được cho cô, về một cuộc sống đủ đầy, hạnh phúc giữa chốn phù hoa này…

Vương Cư An, ba mươi tư tuổi, chưa kết hôn, có một con trai. Những tưởng anh là con người vừa sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, lớn lên được bao nhiêu phụ nữ vây quanh, cuộc sống vương giả bên cậu con trai chỉ kém bố mình mười sáu tuổi… Ai biết được rằng, có những bí ẩn về thân thế, những âm mưu về quyền lực và cả nỗi đau mất người thân ẩn giấu sau vỏ bọc hào nhoáng của anh.Vương Cư An đứng một mình giữa ngôi nhà lạnh lẽo như một ngôi mộ xa hoa, trên bia mộ có khắc dòng chữ đánh dấu nửa cuộc đời một người đàn ông: lúc nhỏ mẹ chết, tuổi trung niên mất con, tha hương nơi xứ người, lạc chốn phù hoa…

Tô Mạt, Vương Cư An cũng giống như biết bao con người nhỏ bé khác đều đang cô độc và quay cuồng trong thế giới phù hoa này cho đến khi tìm thấy nhau.


Sách Hay Cùng Thể Loại:
Ở Lại Nơi Này Cùng Anh (Thanh Sam Lạc Thác)



Trích Đoạn:

Cũng may, nhân viên ở công ty con không sành điệu, dùng toàn hàng hiệu như công ty mẹ bên Thượng Hải. Cách ăn mặc nhìn chung là khá giản dị, ngoài một số người gia cảnh khá giả, trẻ trung, tính tình yểu điệu, những người khác đều như ngầm mặc định lựa chọn các nhãn hàng giá cả phải chăng.

Tạ Nam vốn lười nhác, không muốn mất tiền mất sức vì việc này, mỗi khi được dịp khuyến mãi, cô thường chạy thẳng đến cửa hàng đại diện của nhãn hàng Hồng Kông mua một loạt, giá cả và kiểu dáng đều vừa phải, có thể chấp nhận được.

Cao Như Băng không để ý đến lời của Tạ Nam, hai người ra khỏi nhà, bắt xe đến trung tâm thương mại. Cao Như Băng thử hết bộ này đến bộ khác, còn Tạ Nam phụ trách việc đưa ra ý kiến. Cao Như Băng lạnh lùng vứt bộ váy màu hồng lên người Tạ Nam, cô né người nhìn kỹ, đó là chiếc váy lễ hội hai dây hở vai có thêu hoa và viền ngọc trai, dáng bút chì bó gối.

“Còn ngồi ngẩn ra đấy làm gì, cậu thử đi.”

“Tớ mua cái này làm gì, mặc lúc nào được.”

“Úi giời, cậu làm phù dâu cho tớ cơ mà, đến lúc đó tớ sẽ mặc váy cưới, chẳng lẽ cậu vẫn định mặc bộ váy công sở màu xám tối tăm kia, đứng cạnh tớ để làm trưởng họ nhà tớ à?”

Tạ Nam đành ngoan ngoãn cầm bộ váy đi vào phòng thử đồ, khi cô trở ra, Cao Như Băng ngồi trên ghế sofa huýt sáo tinh nghịch nói: “Cậu soi gương đi, xem gu thẩm mỹ của tớ tinh tế thế nào”.

Đúng là như vậy, dưới ánh đèn dịu dàng huyền ảo, trông Tạ Nam trong gương thật là quyến rũ. Dáng người cô không quá cao, rất thon thả, khi mặc chiếc váy hai dây, phần vai trần lộ ra thật mảnh mai gợi cảm, thân hình cân đối với ba vòng chuẩn, màu hồng càng tôn lên làn da mịn màng trắng nõn.

Cao Như Băng chạy lại nháy mắt: “Thế này mới là phụ nữ chứ, vòng một phải căng tròn như thế”.

“Đừng nói linh tinh”, Tạ Nam bỗng đỏ bừng mặt, chỉ sợ cô nhân viên bán hàng đâu đó nghe thấy. Cô ngắm nhìn lại mình trong gương, chần chừ một lát rồi nói: “Ừm, nó có hở hang quá không nhỉ, là cậu cưới đấy chứ, tớ mặc như thế này liệu có chướng mắt quá không?”.

“Chỉ làm tôn tớ lên thôi, không có gì là chướng mắt đâu”, Cao Như Băng cười đắc ý, nói với nhân viên bán hàng: “Chị lấy giúp thêm một bộ cỡ nhỏ nữa, rồi thanh toán một thể”.

“Hai bộ à?”, Tạ Nam nhìn lại giá niêm yết: “Nó đắt quá, tớ cắn răng bỏ tiền mua một bộ vì đám cưới của cậu là được rồi”.

Cao Như Băng lườm cô một cái: “Có hai phù dâu cơ mà, em họ của Quách Minh đã đến thử bộ này rồi, chỉ chờ cậu đến thử xem có vừa hay không thôi. Không cần phải cắn răng đâu, hai bộ này tớ trả tiền”.

“Làm thế sao được, cậu trúng số độc đắc đấy à, cưới hỏi còn nhiều khoản tốn kém phải chi lắm.”

Cao Như Băng không để ý đến lời Tạ Nam, cô cầm tờ hóa đơn nhân viên cửa hàng đưa cho ra quầy thu ngân thanh toán.

Khi quay lại, thấy Tạ Nam vẫn còn ngồi ngẩn người trên ghế sofa, cô gọi: “Được rồi, số tiền cậu mừng bọn tớ khiến bọn tớ cũng áy náy lắm, nếu cậu còn tính toán rạch ròi với tớ thì tớ trả lại khoản tiền đó đấy”.

Họ đi dạo thêm một lúc thì gặp lại cô bạn cũ Từ Yến, mấy năm không gặp, trông cô ta vẫn tươi trẻ xinh đẹp, đang khoác tay một chàng trai tuấn tú, ăn vận chỉnh tề đi dạo quanh khu bán trang phục nữ.

Hồi còn học đại học, Từ Yến đã có ác cảm với Tạ Nam không vì một lý do gì cụ thể, nên Cao Như Băng đương nhiên cũng chẳng ưa gì cô ta. Nhưng tốt nghiệp đã khá lâu rồi, mọi người dường như đều trang bị cho mình một vẻ ngoài lịch sự, không dễ dàng để cảm xúc bộc lộ ra ngoài. Hai bên cùng chào hỏi nhau, Từ Yến nói chuyện với vẻ thân mật: “Trước đây Tạ Nam còn làm chân thủ quỹ vẫn hay qua chỗ ngân hàng bọn tớ luôn, sao hồi này không thấy cậu qua nữa? Còn Cao Như Băng thì từ khi tốt nghiệp đã chẳng gặp lại cậu rồi”.

ThueSach.vn
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9