Tôi up lại bài cũ trên diễn đàn văn nghệ của trang bichkhe. org. quý vị đọc nhe
THƠ NGÃ DU TỬ 20.03.2014 19:31:19 (permalink)
0
 
NGÃ DU TỬ - NHỮNG VẦN THƠ 'SẮC SẮC KHÔNG KHÔNG'
LGT: Bút danh Ngã Du Tử (Họ tên thật Phạm Ngọc Dũ ) cũng đã khá quen với người yêu thơ vì anh in rất nhiều thơ ở nhiều tuyển tập. Cái bút danh đã cho ta thấy một chàng lãng du nhiều mơ mộng. Quê  Nghĩa Hành, Quảng Ngãi mà rồi lưu lạc muôn phương. Trải nghiệm đời, trải nghiệm tình để rồi nhớ quê hương quay quắt. Chàng lang thang theo “mây trắng nghìn trùng”, chàng đi và về “vô tư” như “sắc sắc không không”, như “vô ngã” giữa cuộc “vô thường”, “vô minh” mà không lạc lối:
 
Đi từ lòng mẹ tinh khôi
Về cho trọn chữ con người thế gian
 
 Ta nhận ra chàng là một kẻ trải đời. Chính vì trải đời, nếm lưỡi xuống đời, thấy đời vị đắng, nếm môi xuống đời, thấy đời ngọt lịm, cho nên chàng đã “ngộ” được lẽ đời, lẽ sống, lẽ tình yêu để đủ sức đề kháng và thản nhiên đắm mình trong quy luật: “giữa trần gian chuyện đắng cay thường tình”:
 
 Ngại ngùng chi chuyện thị phi
 Đường ngay ngõ thẳng một đi hai về
 Bước chân giẫm mấy sơn khê
 Sá gì nếm mật… bốn bề nước mây
 Trót đem thanh thế ra bày
 Giữa trần gian chuyện đắng cay thường tình
 
Tình đầu tan vỡ, lắm kẻ thù tình, thù đời rồi bêu riếu, rồi thở than… chàng Du Tử khắc nỗi đau trong lòng thành một kỷ niệm ái ân thuở ban đầu trong sáng. Cái đáng quý ở đây chính là: chàng chỉ tự trách mình. Ai thấy “đáng kiếp” với kẻ phụ tình, Du Tử lại bênh vực cho người tình một cách hồn nhiên và cảm thông cả sự “lênh đênh” phận số:
 
Nhưng thuở ấy thanh xuân nông nổi quá
Tình xanh em nuôi nấng cũng bẽ bàng
Tưởng bỏ lái em về sang bến khác
Ngày tháng trôi …em cũng lắm lênh đênh
 
Và vì thế chàng gửi hồn vào thơ, mặc nhân thế lắm lời, nhân sinh lắm lẽ. Khép phòng văn lại, ủ lòng mình lại, chàng đã đạt đến sự an nhiên, tự “xếp”, tự “xây” cuộc đời mình trong chính “nát bàn thơ” của con tim yêu đời và đau đời và… vui sống:
Góc đời đọc sách xem tranh
Xếp ngôn ngữ lại xây thành quách thơ
 
Bichkhe.org xin giới thiệu chùm thơ Ngã Du Tử cùng bạn đọc trong và ngoài nước (Mai Bá Ấn)
 
 CHÙM THƠ NGÃ DU TỬ


 
MÂY TRẮNG NGHÌN TRÙNG
                              Kính tặng: Lão Du Tử
 
 Ngại ngùng chi chuyện thị phi
 Đường ngay ngõ thẳng một đi hai về
 Bước chân giẫm mấy sơn khê
 Sá gì nếm mật… bốn bề nước mây
 Trót đem thanh thế ra bày
 Giữa trần gian chuyện đắng cay thường tình
 Chơi hết mình, sống hết mình
 Để xem nhân nghĩa phù sinh thế nào
 Ung dung vào trước ra sau
 Mặc khanh tướng, kệ công hầu - lợi danh
 Góc đời đọc sách xem tranh
 Xếp ngôn ngữ lại xây thành quách thơ
 Chán, tìm non nước ngao du
 Như là mây trắng tự do nghìn trùng
 Thương ai khó nhọc đã từng
 Hương yêu thương sẽ theo ngàn phương bay
 Lần tìm theo cuộc tỉnh say
 Mới hay dòng lệ thấm đầy buồng tim
 Muôn đời thế thái nhân tình
 Lợi danh thua được cứ rình rập nhau
 Hãy xem như nước qua cầu
 Theo dòng trôi, chảy về đâu? - mặc lòng
 
 
   
                 LUẬN
Ban mai vừa chạm cỏ cây
Giọt sương tan bởi bàn tay mặt trời
Đi từ lòng mẹ tinh khôi
Về cho trọn chữ con người thế gian
 
              .
MÔT THUỞ TÌNH ĐẦU
                Tặng mối tình đầu rất đẹp
 
Lỡ đánh mất thiên đường tình đôi lứa
Nên tâm tư buồn giận suốt đường về
Từ dạo ấy mãnh tâm hồn loáng lệ
Vào thế gian làm hạt mưa mây
Tháp tình xanh vun đắp suốt tháng ngày
Ôi xuân sắc một thời ta mộng mị
Khoảng thương nhớ trời yêu mây giăng lối
Tiễn em về ta thuộc cả đường đi
 
Nhưng thuở ấy thanh xuân nông nổi quá
Tình xanh em nuôi nấng cũng bẽ bàng
Tưởng bỏ lái em về sang bến khác
Ngày tháng trôi …em cũng lắm lênh đênh
 
Ai về lại dòng sông xưa thuở ấy
Cho nhắn lời thăm hỏi đến em tôi
Rằng có nhớ đường về quên cả lối
Thuở mười năm một thời đã xa rồi
 
 

<!--[if !supportLineBreakNewLine]-->
<!--[endif]-->
  SÔNG ƠI, VẪN CHẢY NGỌT NGÀO
                          
                           Ta về thăm lại dòng sông
                           bình yên góc đoài sang đông
                           âm thầm cùng nguồn nước chảy
                           chở thêm mầu mỡ ruộng đồng
 
                           tình sông ngọt ngào đất Mẹ
                           lòng sông mây giỡn ban ngày
                           chiếc lá vô tình rơi khẻ
                           làm chao mây trắng, ô hay
 
                           cánh đồng xanh đùa sóng lúa
                           hòa cùng gió nhẹ lao xao
                           tiếng chim chiều khua tĩnh mịch
                           sông mang giọt nhớ chảy vào
 
                           ra đi bao lâu sông nhỉ?
                           ngày về còn trắng đôi tay
                           nói gì với sông yêu dấu
                           đời lên mai mốt có ngày
 
                           trở về quê hương làm khách
                           nao nao viễn xứ tấc lòng
                           quê ơi! còn nhiều trăn trở
                           trang đời viết mãi chưa xong
 
                           chiều lên quê mình xinh quá
                           chở trăng lãng mạn giữa dòng
                           hôn lên đất quê tạm biệt
                           sợ trăng vỡ dưới lòng sông
 
                          
           THEO EM
Theo em vì chút đam mê
Nếu không có lẽ tôi về từ lâu
Tình em con dốc ngược sầu
Thỏng tay tôi cũng cơ cầu theo em
Phất phơ một dãi lụa mềm
Bay bay trong nắng cho thèm tim ai
Cho nhau đuôi mắt thật dài
Con đường mòn gót sẽ mai mốt còn
Tôi về nhặt mảnh tình son
Bện thành thơ để trong hồn cho em
Khuya đêm thao thức bên đèn
Làm thơ tôi viết tên em trang đầu
          (Bài nầy đã phổ nhạc trong CD: VỀ ĐÂU NHỮNG CÁNH CHIM) 
             NXB   VHTT TPHCM 1999  Đã phát thanh trên LÀN SÓNG XANH đài TPHCM và SÔNG BÉ
 
                       
                     LỐI CŨ MÙA XƯA
Tơ vàng rắc dưới xanh trời
Tuổi xuân ngày ấy một thời đã qua
Tóc huyền hong phía đông nhà
Bên tây có kẻ lén qua mắt nhìn
Nhìn thôi, lòng lại lặng thinh
Tóc em cứ việc để bình minh hôn
(lỡ mai có kẻ theo chồng
bên đây chắc có người trông theo người)
Em bên kia nở nụ cười
Bên đây xanh mượt giữa đời hồn nhiên
                   *  *  *                                                                           
Đã đành không nợ, chẳng duyên
Bên kia xuất giá lòng riêng bên này
Tóc huyền hong giữa ban ngày
Còn đâu mà ngắm để say một mình
Bên đây vụt mất chữ tình
Tại mình hay tại vô tình dững dưng
Nhà em pháo nổ tưng bừng
Bên nầy mắt ướt lòng rưng rưng buồn
Mạch sầu len giọt giọt tuôn
Cho vơi tiếc nhớ theo muôn trùng về
 *  *   *
Theo chồng em bước vu quy
Mắt đầm nước mắt vu quy nhà người
Hay là em khóc cho tôi
Giữ chi kín đáo để rồi buồn tênh
Ngày mai khắp nẻo dập duyềnh
Giang hà trăm nhánh mông mênh phương nào
Giá như ngày ấy đem trao
Chữ tình ươm nụ khát khao tim nầy
Phải chăng sẽ khác đường bay
Dòng thơ tình viết chẳng ray rức hồn
                              
NGÃ DU TỬ 
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9