Vùng Trời Dang Dỡ
Vùng Trời Dang Dỡ Những kỷ niệm chợt về trong giây phút Trái tim hoang ray rứt gõ bồi hồi Lần dang dỡ đường tình gãy làm đôi Gom tro tàn chôn sâu vào thương nhớ Người yêu ơi! cũng vì duyên không nợ Thôi cam đành ôm sầu nhớ trăm năm Nếu một ngày trả dứt phận tơ tằm Hai chúng ta đã ra người thiên cổ Nếu một ngày cỏ xanh bò quanh mộ Xin trời đừng gieo bão tố phong ta Và em tôi không ươm lệ chan hoà Vì làm người ai cũng về miên viễn Bài thơ sầu anh viết dành đưa tiễn Cho cuộc tình lỗi nguyện đến thiên thu Lấy gió trời làm tiếng sáo hát ru Đưa nhau về một vùng trời dang dỡ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.07.2014 02:52:37 bởi Thương Hoàng >
Bài Thơ Cho Con Tay vân vê những lá cỏ ưu tư Khói tan thương tạ từ vương khóe mắt Tim chơ vơ ôm nỗi sầu chất ngất Đốt cháy vàng những năm tháng ngược xuôi Tiếng ầu ơ.....con đỏ hỏn nằm nôi Khi con khóc cha rối bời tâm trí Nuôi con lớn dạy con bằng chân lý Con hư rồi cha chỉ biết lặng im Nếu một ngày máu ngưng chảy về tim Và hơi thở cũng chìm vào lòng đất Đó là ngày bóng trăng già núi khuất Cha mới đành thôi lo lắng cho con Ngủ đi con ngủ đi giấc no tròn Để mai này đến ngày con khôn lớn Con sẽ hiểu những khi con ngổ ngớn Cha đau lòng nhưng vẫn phải thứ tha
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.07.2014 02:53:42 bởi Thương Hoàng >
Vá Áo Cho Anh Chiếc áo anh .... cũ sờn theo năm tháng Vết rách dài hằn dấu rạn chân chim Bàn tay thương khéo léo từng đường kim Em vá lành những nỗi niềm sâu kín Giữa vườn tình ngát hương mùi mơ chín Môi mộng đào lưu luyến trái thơ ngây Thác ngọc tuyền nước long lanh đong đầy Chở giấc yêu lên ngàn mây hoa cỏ Nhưng em ơi trái tim anh bé nhỏ Chỉ một ngăn màu đỏ chứa tình em Ngày từng ngày nỗi nhung nhớ nhiều thêm Anh sẽ chết vì tim anh tung vỡ Từng mũi chỉ em kết lành duyên nợ Vá trăm năm đính chặt vợ chồng chồng son Và chúng mình sẽ có những đứa con Nửa giống em, nửa giống anh phá phách
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.07.2014 02:54:41 bởi Thương Hoàng >
Mẹ Hiền Yêu Dấu Sống trên đời ai cũng đều có mẹ Câu hiếu tình ân nghĩa dễ mấy ai Mẹ yêu con khi chưa tượng hình hài Lòng bao la hơn sông dài biển rộng Tuổi đôi mươi rất hồn nhiên thơ mộng Chan chứa tình đầy khát vọng tương lai Cũng liễu đào mình hạc với sương mai Nhưng đâu biết đục trong từng con nước Có người mẹ bốn mươi lăm năm trước Gặp bạc tình bẻ gương lược phấn son Khép cửa lòng, đơn thân vượt vuông tròn Quên đời mình, lúc xuân còn đang thắm Bao mối mai mong chờ xây tổ ấm Mẹ khước từ vì chăm bẫm con thơ Người cha dượng thương con vợ bao giờ Mẹ ở vậy thân cò nuôi con lớn Con nhõng nhẻo khóc mè nheo chao chớn Mẹ dỗ dành, mơn trớn, yêu thiết tha Con nũng nịu làm mặt xấu vòi quà Me đi xa ... nhịn ăn, về mua bánh Mẹ thức suốt những khi con nóng lạnh Lúc quạt nồng khi chăn ấm cạnh bên Tình bao la đâu cần con đáp đền Từng viên thuốc, mẹ vỗ về con khóc Có những khi con ham chơi trốn học Đánh một roi mẹ đau buốt cả mười Nhìn con ăn mẹ ráng cười thật tươi Mẹ bớt phần, cho con yêu no sướng Con lớn lên thì ngày càng ương bướng Mẹ đau lòng nhưng gắng gượng khuyên răn Tóc bạc phơ vì vất vả tảo tần May cho con từng manh quần tấm áo Con đỗ đạt mẹ hóa thành bà lão Cực thân già mang bệnh hoạn ốm đau Sợ con lo thì công việc lãng xao Mẹ ôm hết, cố cười, mẹ khỏe lắm! Mẹ là suối cả đời con được tắm Dòng ân tình sâu đậm đến thiên thu Tiếng ầu ơ ... kẻo kẹt mẹ hát ru Con muốn được ngàn năm yêu thương mẹ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.07.2014 02:55:48 bởi Thương Hoàng >
Lạc Mất Nhau Mất em rồi ... anh chẳng còn chi nữa Ngày tháng trôi theo đóm lửa lụi tàn Mắt thâm quầng trủng nước đục tro than Tim ngờ nghệch giữa muôn vàng thương tiếc Mất em rồi ... biển thôi không còn biếc Và mây trời chẳng tha thiết màu xanh Bước chân buồn qua phố xá vòng quanh Anh đi tìm một bóng hình thương nhớ Mất em rồi ... hoa xuân không buồn nở Chú bướm vàng đau vỡ nhịp tim ngưng Hạt sương mai phủ vành môi dững dưng Anh đi tìm trong từng ngày tháng cũ Mất em rồi ... tim trầm luân ủ rủ Khép cửa lòng bên giấc ngủ miên trường Cánh buồm si rẽ gió về sông tương Ru hồn côi trong vô thường băng giá
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.10.2014 03:32:32 bởi Thương Hoàng >
Vấp Ngã Bao lâu rồi em chưa từng ngơi nghỉ Dù một ngày và chỉ một ngày thôi Chân em đau và em đau thật rồi Thương em lắm! đường xa xôi cách trở Lệ em rơi làm hồn anh tan vỡ Chưa bao giờ anh nở quên em đâu Dù trầm luân trong nghìn kiếp bể dâu Vẫn nhớ em, và yêu em tha thiết Chân em đau làm mắt anh rên siết Em gượng cười anh điên tiết trời cao Chân nào đau thì cũng là chân đau Sao không là ... chân anh? hay ai khác? Em u hoài làm hồn anh tan nát Nghe mây vàng tấu nhạc khúc tình xưa Chiều tha phương lá sầu chợt ướt mưa Rơi về đâu? ... những nỗi niềm man mác
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.07.2014 02:58:53 bởi Thương Hoàng >
Nhớ Người! Có những đêm, nằm chông chênh nỗi nhớ Tim se buồn dang dỡ ngọc lưu ly Giọt tương tư thương vỡ khối tình si Lên trủng sầu những vì sao nuối tiếc Có những đêm, tiếng nguyệt cầm da diết Vọng canh buồn khung diễm tuyệt xa xưa Vào một ngày có gió và có mưa Anh cùng em, dìu nhau ... mùa ân ái! Có những đêm, phím tơ chùng si dại Ôm trái sầu tê tái cõi hoang vu Anh ví mình như những kẻ chinh phu Tuy xa em, mà lòng thì gang tấc! Có những đêm, men sầu lên chất ngất Ước một lần ... trái ngọt mật dấu yêu Em se chỉ vá mảnh tình cô liêu Bao lâu rồi, những mùa thương xa vắng?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.07.2014 02:59:46 bởi Thương Hoàng >
Thẹn Thùng Môi trăm năm còn muộn phiền trăn trở Khúc nhạc tình lời dang dỡ xa xưa Lá thơ ngây xếp gió đùa đong đưa Màu trinh nguyên thẹn thùng hoa e ấp Vàng cánh bướm nhởn nhơ lượn lờ thấp Vuốt nhụy hồng kề cập phấn giao duyên Dòng sông tình tuông chảy mạch đào nguyên Khép cung tơ theo dọc triền nhung nhớ Má em hồng tươi màu hoa mắc cở Trái môi cười thắm duyên nợ trăm năm Mắt tròn xoe đôi ngọc bích trăng rằm Tóc buông lơi, lời thì thầm mây gió Hỡi em yêu! giữa muôn ngàn hoa cỏ Em, nữ hoàng, bé nhỏ trong tim anh Tình chúng mình mãi mãi mướt màu xanh Như nước biển rì rào ôm sóng vỗ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.07.2014 03:00:36 bởi Thương Hoàng >
Đắng Lòng Nghĩa ân tình anh đành nợ em thôi Hết hôm nay mình vĩnh biệt nhau rồi Bao kỷ niệm ta đem về chôn kín Vì thân này không thể xẻ làm đôi Xin lỗi em! mình phải xa nhau thôi Dù mùa yêu vừa đến hồi gặt hái Dù nát lòng ta phải dừng tim lại Đành chia tay...chua xót lắm em ơi! Thắt ruột gan, tim đau, óc rối bời Anh còn nặng hai mảnh đời bé nhỏ Như sâu con cuộn mình trong lá cỏ Rất thơ ngây! anh nỡ bỏ không đành! Đã bao lần trằn trọc suốt tàn canh Nhìn con yêu, giấc mộng lành vui vẻ "Con thương ba" đang nằm mơ nói khẽ Đau xé lòng ... vì nặng nhẹ đôi bên Anh ngồi đây giữa vùng nhớ chênh vênh Gởi về em chuyến đò tình dang dỡ Ôm đau thương chôn nửa hồn tan vỡ Tạ lỗi người, đừng cay đắng xa xăm Anh nợ em nghĩa đá vàng trăm năm Nợ con thơ mối tình thâm phụ tử Nợ mẹ già thân cò đời lam lũ Nợ đôi mình đành thả nổi chông chênh Anh nợ em kiếp sau sẽ đáp đền Hãy tìm quên, đừng dày vò thân xác Anh xin mang tiếng con người bạc ác Vì các con, ta đành lạc mất nhau Giọt lệ này chôn chặt một niềm đau Đến hơi tàn về sâu trong lòng đất Khi con tim đứng giữa được và mất Chọn lựa nào chu tất cả đôi bên?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.07.2014 03:01:34 bởi Thương Hoàng >
Chiều Thương Rít một hơi xuống sâu tận buồng phổi Đốt lặng thầm những trôi nỗi chênh vênh Phà khói sương vào trái đắng mông mênh Lá ưu tư, cỏ bồng bềnh thương nhớ Bến Nam Kinh chuyến đò duyên dang dỡ Nắm tay buồn bỡ ngỡ phút chia xa Khóe nồng cay thoát kiếp đôi ngọc ngà Ai đi về là nữa hồn đau cắt Nỗi nhớ nhung chồm lên bờ se sắt Chìm mây trời heo hắt trái tim côi Bánh xe lăn dáng yêu vừa khuất rồi Tay lau nhẹ giọt bồi hồi nuối tiếc Chiều Đài Bắc trong mùa thương ly biệt Đẹp nụ cười diễm tuyệt trái nhân gian Trên bờ môi mộng thắm dấu thiên đàng Mang đau thương bẽ bàng duyên lai kiếp
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.07.2014 03:02:32 bởi Thương Hoàng >
Cỏ Nhớ Khói tiêu tương đổ tràn lên bờ nhớ Ngập mi sầu tim vỡ khóe môi cong Giọt sương mai hạt tròn nhỏ lưng tròng Đượm tơ duyên, ôm nỗi lòng nhân thế Ngọc lưu ly long lanh vành ngấn lệ Vuốt sợi tình màu nâu dẻ gấm nhung Phím phù vân, phong vũ loan tơ chùng Vỗ cung đau giữa mùa thương ray rứt Men ái ân thắm nồng vùng nhật thực Bôi giao kề cho phỉ sức giờ yêu Vùng sương lam trong nắng tà tịch liêu Thổi nhớ mong theo cánh diều mơ ước Hương trinh nguyên khơi nguồn dâng sông nước Chở thuyền tình mạn ngập lướt chông chênh Gợn nhấp nhô ôm sóng gió bồng bềnh Ghé bến mơ, neo tình lên cỏ nhớ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.07.2014 03:03:22 bởi Thương Hoàng >
Đắng Bờ Cơn sóng tình đỗ tràn lên bờ nhớ Khói giăng sầu dang dỡ mảnh hoàng hôn Vuốt tương tư xao xuyến dạ bồn chồn Ôm nuối tiếc giữa bầu trời vương vấn Trái kén nhỏ ươm tơ vàng dệt nắng Suối chung tình róc rách ngập buồng tim Hai chúng mình âu yếm tựa đôi chim Mớm cho nhau lời ngọt mềm hạnh phúc Em xa rồi thì đời anh côi cút Một nửa hồn cũng bay vút theo em Nửa còn lại vật vờ suốt thâu đêm Ngồi nhớ thương và xót đau nhiều lắm Men chưa rót mà thuyền tình đã đắm Hồn chưa say nhưng mộng thắm đã về Trọn kiếp này anh lẫn quẩn cơn mê Ôm chiếc bóng giữa bộn bề thương nhớ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.07.2014 03:04:09 bởi Thương Hoàng >
Vùng Biển Xoáy Ta miên man trong tâm vùng biển xoáy Chao đảo tình cuốn lạc khoái đam mê Chốn bồng lai chìm đắm quên lối về Giữa thanh tân bộn bề duyên chấp nối Môi thắm thiết vỗ về hôn tóc rối Đêm say tình thả trôi nổi chông chênh Người xa ta hồn thương nhớ chênh vênh Ôm tim đắng nhụy sầu đau man mác Ngọc phù vân thẩn thờ buông khao khát Hồ vọng tình ngơ ngác biếc liêu trai Đời chao nghiêng ta tận chốn trầm lai Nửa kiếp người chưa tìm ra lối thoát Ta trầm luân giữa vũng lầy đắng đót Nếm chua cay mặn ngọt cõi vô thường Tình ơi tình! sao còn lắm nhiễu nhương Ta về đâu giữa miên trường tâm xoáy?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.08.2014 04:01:05 bởi Thương Hoàng >
Lọn Ân Tình Lọn tóc tình xin dành trọn riêng anh Cùng trái tim và một thời con gái Không đắn đo và chưa từng e ngại Vì chúng mình là hai nửa cần nhau Tình chúng mình sáng ngời như ánh sao Duyên thắm tô sắc son màu hạnh phúc Hai nhánh sông hợp chung về một khúc Kết chặt đời cho đến phút sau cùng Có những chiều em ngồi nhớ mông lung Nhớ bàn tay mân mê vùng tóc rối Nhớ thật nhiều em nghe buồng tim nhói Em biết rằng không thể sống xa anh Trái tim hồng treo trước gió mong manh Nở sao đành trời gieo thêm bão tố Em xa anh phải nào do duyên số Vì mẹ cha, em gạt lệ theo chồng! Trót sanh ra làm phận gái má hồng Như chiếc lá giữa dòng sông trôi nổi Cược đời mình em nhiều lần đánh đổi Nhưng vẫn không thoát khỏi được nợ trần Nối lòng mình bay theo đóa phù vân Gom nhớ thương em dệt vần tha thiết Cắt mớ tóc, thơ sầu ngân da diết Tan nát hồn em vĩnh biệt tình ta Ngày em đi mịt mù trời mưa sa Dòng lệ em cũng nhạt nhòa không nín Trái tim này từ bây giờ khép kín Chốt cửa lòng, em đoan chính, không yêu! Đời gieo em vào những mối trớ trêu Em bay xa như con diều đứt chỉ Bận chồng con, việc nhà không ngơi nghỉ Em chôn mình vào thế kỷ ... quên anh Dù đời em không còn thắm màu xanh Dù chúng mình đã không thành đôi lứa Dù linh hồn em mất đi phân nữa Lọn ân tình vẫn dành trọn riêng anh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.07.2014 03:05:58 bởi Thương Hoàng >
Hồn Mộng Nếu có một ngày tôi đi vào miên viễn Tôi chẳng đem gì ngoài lời nguyện trăm năm Một lần lỡ duyên là đứt đoạn tơ tằm Hai mảnh hồn đau chia lìa từ dạo đó Nếu có một ngày xác thân vùi dưới cỏ Tôi chẳng đem gì ngoài bóng nhỏ người xưa Thiên thu bầu bạn với nắng và gió mưa Nghe tiếng nỉ non nhạc côn trùng rên rỉ Nếu có một ngày lời ân tình chưa phỉ Bên kia cuộc đời thương nhớ chỉ mình em Và những đêm thâu khi trời mây buông rèm Nương theo làn gió tôi về ru em ngủ Tôi hát cho em bài ca người tình phụ Lìa bỏ cõi trần phu phụ chửa thành đôi Nhưng trái tim hồng năm tháng chẳng phai phôi Tôi vẫn yêu em dù đã tàn hơi thở
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.07.2014 03:06:48 bởi Thương Hoàng >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: