Vùng Trời Dang Dỡ
Chào Pearl, Rất hay. Hạnh Phúc Quanh Ta. Rất giản đơn và mộc mạc nhưng có mấy ai trong chúng ta dễ dàng nhận ra điều đó. Ta mãi theo đuổi hình bắt bóng những ảo ảnh xa vời cho đến khi mệt rũ rượi thì mới chợt nhận ra là Hạnh Phúc Quanh Ta! Cám ơn Pearl nhiều nghen. Chúc Pearl có một đêm an lành.
Đôi Mắt Đôi mắt em là khung trời thơ mộng Ru hồn anh bằng gió lộng trăng thanh Đêm ngào ngạt mùi hương cỏ ngọt lành Tiếng nỉ non dế kêu miền thơ ấu Đôi mắt em là vườn hoa yêu dấu Muôn sắc màu tô điểm dáng kiêu sa Đàn ong bướm như những viên ngọc ngà Chiếu lấp lánh, lượn quanh mừng nắng mới Đôi mắt em là gió mùa xuân tới Thổi hồn anh phơi phới giấc mơ hồng Như phù sa muôn đời quyện nước sông Như đôi ta luôn mặn nồng chan chứa Đôi mắt em rực sáng ngàn tia lửa Soi bước anh đi khắp bốn phương trời Là ngọn sóng đưa thuyền tình ra khơi Vỗ tim hoang dạt dào đêm luyến ái Đôi mắt em là biển xanh thơ dại Là trăng vàng trải bóng khắp quê hương Ta bên nhau trên muôn vạn nẻo đường Bước song hành đến cùng trời cuối đất Đôi mắt em làm hồn anh ngây ngất Từ cái nhìn len lén thuở xa xưa Nơi quê mẹ một chiều đứng trú mưa Trái tim non lần đầu tiên thổn thức Đôi mắt em gọi hồn anh ray rứt Bao năm rồi thao thức đếm cô liêu Những gót chân men triền nhớ bước đều Về ký ức một chiều mưa dĩ vãng
Thu Sang Đưa tay vuốt lá dỗ dành Mi sầu hãy khép mộng lành trinh nguyên Cánh tình ôm giấc cô miên Ru hời gió hát che nghiêng thẹn thùng Tơ hồng dệt sợi thủy chung Điểm tô trời đất giữa vùng hoang vu Se se lạnh giấc xuân thu Lòng ai hiu quạnh sương mù khói bay Trách trời con tạo lá lay Giận mây hờn gió heo may lạnh đồng Vàng mơ thu cúc đơm bông Nỗi buồn hoa cỏ chạnh lòng thu sang
Tình Thu Nước lại về trên hồ thu lai láng Khóe môi cười vỡ rạn dấu thiên thai Mỗi gót chân là một đóa sen hài Em điểm tô nhân gian, trời, mây nước Kìa suối tóc buông lơi tình mơ ước Mắt liêu trai tơ liễu rủ chương đài Da trắng hồng như ánh nắng ban mai Dáng thướt tha ôm vành mây ngũ sắc Gió khua nhẹ vỗ mạn thuyền lắc rắc Lướt vi vu trên gợn sóng ba đào Chiếc lá vàng nhấp nhô lượn nghiêng chao Theo dòng chảy xuôi nguồn về biển lớn Mắt thu buồn lên mi hờn cong cớn Se se lòng mơn trớn giấc cô miên Gác suy tư lên góc trái muộn phiền Đón thu về một chiều mưa ray rứt
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.08.2014 06:34:07 bởi Thương Hoàng >
Ghẹo Nguyệt O kia tát nước bên sông Hỏi thăm o để gàu sòng nơi mô Răng chừ mộng mị mơ hồ Trăng thanh ai xúc vun bồ lúa non Hỏi rằng o đã mấy con Hay rằng o vẫn đương son chửa chồng Cho tôi mượn chiếc gàu sòng Để tôi múc nước tưới đồng o xanh Ngô khoai duyên thắm mộng lành Hò lơ ... khoan ... hụi ... chỉ mành kết đôi
Đừng Xa Rời Em Hãy nắm chặt, đừng buông tay em nhé! Khi gió về khe khẽ lá đong đưa Nắng hanh vàng lên bờ mắt thu mưa Cùng dạo quanh vườn địa đàng trái cấm Gió quyện hương hoa cúc vàng lấm tấm Lối cỏ mềm hai đứa sánh chung đôi Tim thổn thức theo từng nhịp bồi hồi Nụ tầm xuân nở giữa vườn ân ái Đặt chiếc hôn lên bờ môi tê tái Khép dại khờ đẹp mãi nét mi cong Men lứa đôi quyện chặt nhau thắm nồng Vòng tay ôm đất trời say chếnh choáng Đôi mắt anh là hai vì sao sáng Ru hồn em phiêu lãng khắp mây trời Căng buồm tình ta dong thuyền ra khơi Nhớ nghe anh, đừng xa rời em nhé!
Điên Vì em điên nên mặt trời chao đảo Gió giật mình đánh rơi mảnh trăng ngà Bước lang thang, nghêu ngao miệng hát ca Em rũ rượi bên lề đường hoang vắng Bị dẫm đạp cùng tiếng người la mắng Em nằm im chịu những trận đòn đời Mắt vô hồn nhìn khoảng trống chơi vơi Nỡ lòng nào người nhẫn tâm vây đánh Thở thoi thóp thân toát mồ hôi lạnh Ngồi co ro chựt trút mớ hơi tàn Mắt lấm lét tránh né bọn sài lang Dù đớn đau nhưng không lời than oán Bụng đói meo suốt từ đêm tới sáng Nhặt thức ăn người vứt bỏ ven đường Tiếng chó tru cho hoàn cảnh thê lương Hay sủa người tranh phần ăn với nó Thân tím bầm sướt trầy tươm máu đỏ Đầu tổ chim, quần áo rách tồi tàn Người đánh em vì là kẻ lang thang Làm dơ bẩn lối đi người sang cả Vì em điên nên đời thêm nghiệt ngã Theo nhịp sống đang vội vã loạn cuồng Kẻ mất trí thì được mấy người thương Em vừa chết bên đường ... ai có biết?!!!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.09.2014 22:25:46 bởi Thương Hoàng >
Người Con Gái Điên Loạn Vừa xa quê rơi vào tay quỷ dữ Thành món hàng rao bán giữa chợ đời Chẳng mặc cả, vung tiền vào cuộc chơi Người xem em như mớ rau con cá Họ giày vò xác thân tàn nghiệt ngã Tiếng rên la đau buốt chín tầng trời Chốn bùn nhơ em lặn ngụp chơi vơi Cũng hồng nhan, sao bạc phần số kiếp? Nay vợ bé mai đi làm tì thiếp Đời rẻ khinh những thân phận thấp hèn! Nhiều trận đòn nhục nhã chỉ vì ghen Em bị đánh đến không còn lý trí Vì hụt hẫng em trở thành tự kỷ Như người điên hay thơ thẩn một mình Ai nói gì cũng chỉ biết làm thinh Rồi một ngày em làm người mất trí Đôi mắt em nhìn sâu hơn thế kỷ Nhưng vô hồn, rất man dại đáng thương Sống bẩn thỉu lê lết ở ven đường Thân rách rưới biết dường nào chua xót Chợt nhìn em mà nghe lòng đắng đót Sao nghẹn ngào như lửa đốt tim gan Nào ai hay cũng lá ngọc cành vàng Bị ngược đãi bạo tàn nên điên loạn Viết về em mà tơ lòng đứt đoạn Cũng là người sao lại lắm gian truân Cũng hồng nhan nhưng lại quá bạc phần Sống lang bạc, loạn cuồng trên đất khách
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.09.2014 22:26:29 bởi Thương Hoàng >
Ru Em Liễu xanh tơ rũ buông mành Giăng mơ dệt mộng lá cành thiên thai Ngủ đi em ngủ cho say Anh hầu quạt mát kề vai tựa đầu Ngủ ngoan em ngủ cho lâu Để nghe phiên khúc sắc màu uyên ương Làn da dịu tỏa mùi hương Tóc thề óng ả nghê thường ngất ngây Mắt huyền mi khép vơi đầy Em ơi hãy ngủ cho say mộng tình Ru em một kiếp nhân sinh Nhịp cầu duyên kết bóng hình thiên thu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.09.2014 22:27:06 bởi Thương Hoàng >
Thu Nhớ Thu về cho gió mộng mơ Nghiêng hoa cúc trổ hững hờ bướm ong Cho ai thoáng chút chạnh lòng Nhớ người năm cũ cô phòng quạnh hiu
Thu Vàng Ngập Lối Vàng thu lá rụng bên đường Nhện sầu giăng lối tơ vương tỏ tình Heo may má đỏ làm thinh Đất trời thay sắc chuyển mình đón thu Gió lay nặng trĩu sương mù Hạt buồn lặng lẻ miên du lòng người Tiếng chim thưa thớt chơi vơi Đầu cành nắng lóe ru hời suối mơ Níu chân liễu rủ đợi chờ Vàng thu ngập lối thẩn thờ thi nhân
Thương Trăng khuya nửa mảnh chia phôi Nhớ thương ai dạ bồi hồi từng cơn Đất khách giông gió dỗi hờn Se se tim lạnh miên mơn cõi lòng Miệt mài kinh sử phòng không Chăn đơn gối chiếc má hồng cố hương Dạ cổ não nuột canh trường Dồi mài đèn sách tha phương năm dài Thề rằng bảng hổ danh ai Võng lọng đón rước trang đài sánh duyên Đẹp đôi thuỷ thuý phỉ nguyền Sắc son giữ vẹn thuyền quyên-anh hùng Kiếp này hẹn ước tình chung Vinh quy bái tổ trùng phùng mỹ nhân "Ngọc" ơi xin chớ bâng khuâng Ba năm chớp mắt ... lại gần bên nhau
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.09.2014 04:47:41 bởi Thương Hoàng >
Mặt Trời Ngủ Quên Có một ngày mặt trời quên thức dậy Hàng thông già xếp lá ngủ say sưa Những quả khô theo gió nhẹ đong đưa Tiếng lách cách gọi mặt trời thức giấc Nhụy hoa vàng đón bình minh khoe sắc Con sóc nâu ngửa mặt hứng sương mai Khe suối nhỏ uốn mình vươn giấc dài Tiếng róc rách vọng sơn nhai thánh thót Chú vành khuyên trên cành cao vui hót Tắm nắng hồng óng ả giữa thiên nhiên Đàn bướm xinh tình tự lượn chao nghiêng Lũ ong mật ngất ngây cùng hương phấn Ngắm núi non lập lòe trong ánh nắng Thác gập ghềnh tung bọt trắng mênh mông Từng áng mây lặng lẽ trôi bềnh bồng Mặt trời cười hồn nhiên tươi buổi sớm
Nỗi Buồn Của Gió Gió thì thầm gọi người yêu dấu Đêm tịch liêu buông tiếng thở dài Trăng mờ ảo huyễn hoặc liêu trai Mây lặng lờ rơi trên suối tóc Giữa canh trường vọng vang tiếng khóc Ai dỗi hờn xâu ngọc tìm quên Khóe mi sầu nặng hạt chênh vênh Giọt thẫn thờ trở mình lay lắt Gió xào xạc gọi hồn khuya khoắt Vọng đau thương thưa nhặt mong chờ Tình tha thiết bằng trắc dệt thơ Tô đôi mắt hững hờ chua xót Gió gầm lên cồn cào đắng đót Gieo tiếng lòng não nuột bi ai Đêm qua rồi tình cũng nhạt phai Nỗi u uất mưa hờn rên siết
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.09.2014 23:30:31 bởi Thương Hoàng >
Thương Hoàng
Nỗi Buồn Của Gió
Gió thì thầm gọi người yêu dấu
Đêm tịch liêu buông tiếng thở dài
Trăng mờ ảo huyễn hoặc liêu trai
Mây lặng lờ rơi trên suối tóc
Giữa canh trường vọng vang tiếng khóc
Ai dỗi hờn xâu ngọc tìm quên
Khóe mi sầu nặng hạt chênh vênh
Giọt thẫn thờ trở mình lay lắt
Gió xào xạc gọi hồn khuya khoắt
Vọng đau thương thưa nhặt mong chờ
Tình tha thiết bằng trắc dệt thơ
Tô đôi mắt hững hờ chua xót
Gió gầm lên cồn cào đắng đót
Gieo tiếng lòng não nuột bi ai
Đêm qua rồi tình cũng nhạt phai
Nỗi u uất mưa hờn rên siết
Gởi Gió Có phải lời người thương phương xa? Nương theo cánh gió bay la đà Về nơi đất mẹ truyền sức sống Ru giấc mơ ngoan, rót ngọc ngà. Hay vì đêm qua nhớ người dưng Hai hàng mi ướp lệ rưng rưng Vầng trăng vô tình trôi ngang…thấy Nhờ gió chuyển giùm nỗi nhớ nhung. Cơn gió lạnh lùng ghé phòng đơn Thổi buốt tim côi như trách hờn Kẻ đã quên rồi , người vẫn nhớ Đêm dài se sắt , giấc chập chờn. Tình mãi xanh mơn mởn vườn đào Chờ ai rảo bước ghé chân vào Đây chốn thiên thai cùng thưởng ngoạn Cầu vòng hạnh phúc tỏa sắc màu. Gió cứ giận , xin đừng thét gào Hãy mang âm điệu thật ngọt ngào Đến người bên ấy xa vời vợi Một tấm chân tình, trao gởi trao. PEARL (Gió mà buồn thì PEARL sợ lắm đó, nên PEARL phải Gởi Gió gì đó để gió hết buồn , phải không Thương Hoàng ? Chúc Thương Hoàng kỳ nghỉ cuối tuần thật tươi vui và nồng nàn nha ! Hihihihihi...............)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.09.2014 03:18:56 bởi PEARL >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 7 bạn đọc.
Kiểu: