Vùng Trời Dang Dỡ
Thu Phong Có người con gái lạ thường Tóc dài đỏ thắm bên đường hứng thu Đứng nghe tiếng gió vi vu Tiếng reo róc rách suối thu mây ngàn Vọng hờn ai oán kêu than Ngàn năm lá đỏ lỡ làng tiếc thương Trăng thu da diết noãn nường Điểm tô nhành lá mấy đường tơ vương
Hoa Dã Quỳ Em không còn muốn khóc nữa đâu anh Những giọt lệ giờ trở thành vô nghĩa Đời nghiệt ngã xô mình về hai phía Anh đường anh, em chọn lối đi riêng Trời buông gió khiến hàng cây chao nghiêng Đổ chiếc bóng cô miên sầu heo hắt Trăng tang thương tim côi hờn se sắt Giọt lệ nào khô cạn phút chia xa Anh bây giờ đang lạc giữa vườn hoa Còn phận em kiếp nghèo hèn sơn dã Hoa dã quỳ không sắc hương nền nã Nên dám nào mơ ước chốn cao sang Khoác lên em, mộc mạc chiếc áo vàng Ôm gió núi mây ngàn ai thương tiếc Cũng là hoa, nhưng lẻ loi thua thiệt Chọn lựa nào, kiếp hoa dại ven đồi?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.10.2014 03:11:18 bởi Thương Hoàng >
Thằng Bé Mồ Côi Có thằng bé mồi côi đi giữa phố Nó lang thang không cha lúc lọt lòng Tiếng con hoang nên chịu nhiều bất công Không ẳm bồng, nó tập đi tập đứng Vì thương mẹ, không bao giờ giở chứng Không khóc nhè, nhõng nhẽo đòi tưng tiu Dù chông chênh, khập khiểng nhưng bước đều Nó lớn dần, biết đi, rồi biết nói Vì nhà nghèo nên bữa no bữa đói Lạnh co ro, quần áo rách mong manh Khi hờn tủi không có ai dỗ dành Bị ăn hiếp thì đưa lưng ra chịu Không quà bánh hay dỗi hờn nủng nịu Nó lớn lên trong tình thương xóm làng Biết thương mẹ phải tần tảo gian nan Nên dốc lòng lo dồi mài kinh sử Bao đợi chờ cũng đến ngày thi cử Con nhà nghèo theo sỉ tử lên kinh Mẹ tiễn đưa dặn dò ráng hiễn vinh Vì công sức bao nhiêu năm đèn sách Rồi cũng đến ngày công danh hiễn hách Rợp cờ xí, võng lọng, trạng hồi hương Gặp mẹ già đang ngóng đợi bên đường Liền dừng kiệu ôm chầm hôn mắt mẹ Đôi mắt gầy hy sinh đời son trẻ Chăm cho con không quản ngại tháng ngày Chuyện ứng thí lo ngày một ngày hai Thương con quá! nên khóc nhiều, mắt bụt Thân cò vạc suốt đời bao tủi nhục Nhưng hôm nay lòng mẹ ấm rộn ràng Trẻ mồ côi cũng có ngày nên quan Hỏi xóm làng có còn ai khinh dễ Khi lá rơi sẽ tìm về cội rễ Nhưng người kia có liên hệ bao giờ Nghĩ thân phận lắm lúc buồn chơ vơ Con, đứa thương, đứa hững hờ hất hủi Nếu một mai trên đường đời rong ruổi Xin chào nhau như lữ khách qua đường Vì suốt đời nó dành trọn tình thương Cho người mẹ nhiều đoạn trường cay đắng
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.03.2015 06:05:10 bởi Thương Hoàng >
Vầng Trăng Lỗi Hẹn Đêm qua trăng khóc sau nhà Ngã nghiêng chiếc bóng nguyệt tà chênh vênh Vỏ vàng khuya khoắt bắt đền Vì ai lỗi hẹn ... bỏ quên trăng ngà Hứ! đừng hòng năn nỉ ... tha Giận rồi nên để mưa sa ngập lòng Hứ! thương sao ... phải đợi mong Hai nhà chung vách lòng vòng khó đi? Giáp mặt chẳng nói câu gì Hò hẹn cũng phải định kỳ mốt mai Giận người lỗi hẹn dong dài Gió trăng hờ hững nhạt phai tiếng đàn Còn đâu thánh thót ngân vang Tơ lòng đứt đoạn bên hàng dậu thưa Bên này nước lụt trời mưa Bên kia thờ thẫn sớm trưa thở dài Vì ai trăng hỏi vì ai Một lần tha thứ từ rày nhớ nghen
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.10.2014 02:17:20 bởi Thương Hoàng >
Một Ngày Vắng Em Những hạt mưa mơn man trên da thịt Vũ điệu buồn dang dỡ chưa đặt tên Ngày vắng nhau trời đất cũng chênh vênh Trái tim anh trở lạnh lùng băng giá Ngày vắng em dường như anh mất cả Trời u sầu chẳng còn thấy mùa xuân Đất tang thương bóng mây che khuất vầng Cho gió núi không còn ngân tiếng sáo Ngày vắng em sóng cồn cào chao đảo Không linh hồn, tim ủ rủ thê lương Nhìn người đi nhộn nhịp khắp phố phường Anh ngỡ mình giữa hoang vu tang tóc Ngày vắng em con tim anh đã khóc Giọt lệ tình khô khốc rót vào trong Nỗi nhớ nhung chan chứa dâng ngập lòng Giờ anh biết anh thương em nhiều lắm!
Phép Màu Có một ngày mặt trời sầu héo khô Vầng trăng chết vuông mồ xanh cỏ lá Biển cạn khô, đại dương không còn cá Mùa xuân đi, én đợi mãi không về Đất nức nẻ suối nguồn vẫn ngủ mê Cây khát nước đứng ngô nghê chờ chết Chú bướm vàng lẻ loi tìm ngốc nghếch Những đoá hoa chết khô tự bao giờ Và một ngày em đến từ suối thơ Đem mưa về dâng ngập tràn mơ ước Cá quẩy đuôi tung tăng theo làn nước Cây đâm chồi, ong bướm lượn quanh hoa Mặt trời lên soi nắng khắp mọi nhà Chim líu lo hát ca chào ngày mới Trái tim sầu rộn nhịp tình phơi phới Mạch hồi sinh phấn khởi đón em về Thật lạ lắm tâm hừng trỗi đam mê Như trở về thuở trăng tròn mười sáu Trái tim khô nay rộn ràng tiết tấu Trỗi cung đàn ngôn ngữ của yêu thương Ngày em đến môi sầu thôi vấn vương Chiếc hôn yêu hồi sinh qua nhịp thở Duyên tiền kiếp ta sẽ là chồng vợ Em, phép mầu! cứu rỗi linh hồn anh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.10.2014 22:56:13 bởi Thương Hoàng >
Chuyến Xe Kỷ Niệm Chuyến xe lam ghé về thăm trường cũ Qua đường làng bé nhỏ chốn quê xưa Gió đi vắng, trời hừng hực xế trưa Cây bàng già cuối sân che bóng mát Hàng phượng vỹ nở hương tình thơm ngát Vọng đau thương tan tác tiếng ve sầu Trường còn đây, thầy, bạn cũ nơi đâu Trống vào lớp tẻ buồn rơi thưa thớt Vẳng đâu đây những trận cười không ngớt Các thiên thần bé nhỏ chạy nô đùa Từng viên kẹo, nhành khế, trái me chua Chia mến thương tuổi thơ ngây áo trắng Tôi đứng đó lặng im nhìn sân vắng Cánh hoa dầu xoay tít gió kiêu sa Biết tìm đâu thuở hồn nhiên ngọc ngà Lòng nuối tiếc vì thương thầy nhớ bạn Thời gian khắc vết nhăn hằn in trán Đôi vai gầy xa cách nhớ quê hương Tôi đứng đây nghe buồn bã vấn vương Nhìn trường cũ, bạn bè nay tản mác Ngày tôi đi tóc còn chưa điểm bạc Ngày tôi về người cưỡi hạc quy tiên Thắp hương lòng nhắn nhủ chút niềm riêng Đến thầy cô lời tri ân vô tận Thời gian trôi hơn nửa đời lận đận Bạn bè nay lưu lạc ở chốn nào Biết ai còn, ai nằm đáy mộ sâu Gió nhẹ lay rụng rơi bằng lăng tím Nhặt xác hoa ép vào tim kỷ niệm Chân bước đi lòng nặng trĩu bồi hồi Khóe cay nồng tràn thương tiếc khôn nguôi Biết khi nào trở về thăm trường cũ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.10.2014 00:21:24 bởi Thương Hoàng >
Mộng Thu Đêm qua mơ thấy em về Hanh se nỗi nhớ vỗ về giấc thu Tím trời sương khói hoang vu Vàng phai lá biếc phù du mây ngàn Cuốn theo dòng nước lang thang Gió hờn ai oán lỡ làng duyên ai Tịch liêu phủ kín sơn nhai Chim quyên lẻ bạn u hoài ngàn năm
Đau! Khơi tàn tro đốt lên niềm thương nhớ Của một thời nặng duyên nợ lứa đôi Của đớn đau rưng rức tim ngậm ngùi Vết trăm năm in hằn sâu thế kỷ Trái tim côi có bao giờ ngơi nghỉ Vọng oán hờn cay xé nát không gian Một lần yêu hoa chưa nở chớm tàn Đắng đót lòng giữa trời nghe mưa trút Bao nhớ nhung theo phím đàn cao vút Đẩy tương tư lên tận dãi ngân hà Thắp sáng trời các tinh tú gần xa Gom vũ trụ vùi chôn theo ngày tháng Lời thơ say dậy men tình lênh loáng Vuốt trăng ngà chếnh choáng bước chao nghiêng Trời chông chênh nên mặt đất ngã xiên Ta ngất ngưỡng ôm muộn phiền chua xót
Chiếc Lá Cuối Cùng Đêm qua lá rũ áo vàng Chăn đơn gối chiếc khóc than trên đồi Oán hờn duyên kiếp lẻ loi Chiều nay lá chết sụt sồi mưa thu Tà dương liệm tím lá ru Đẫm sương ngấn lệ âm u khẽ khàng Trời sầu duyên kiếp tóc tang Đau lòng trút nước ngân giang mịt mù
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.10.2014 00:09:57 bởi Thương Hoàng >
Lá Bay Lá bay theo gió khẽ khàng Lìa xa cõi tạm mây ngàn viễn du Đưa hồn về suối thiên thu Chim muông khóc tiễn tút tu não nường Lập lòe đóm đóm dâng hương Trái mùa lục lạc vô thường ngân chuông Núi non rưng rức đượm buồn Chít vành mây trắng tiếc thương muôn trùng Mộ vùi chiếc lá cuối cùng Rừng thu trỗi nhớ vẫy vùng tâm tư
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.10.2014 00:05:45 bởi Thương Hoàng >
Buồn Đêm nghe tiếng sói tru dài Não nùng ai oán gió lay chạnh lòng Đoạn buồn văng vẳng bên sông Canh dầu leo lét cô phòng quạnh hiu Chuông chùa ngân tiếng tịch liêu Sầu vương đáy mắt tóc chiều phủ sương Bao năm trong cõi vô thường Chân chim rạn vỡ muôn đường tâm tư
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.10.2014 07:28:47 bởi Thương Hoàng >
Chim Sáo Nhớ Quê Con sáo nâu, sầu đời ngưng tiếng hót Vì đau lòng thương xót nhớ quê hương Từ quả chanh, nhành ớt khóm dưa hường Đến lũy tre khói lam chiều vương vấn Vườn nơi đây trái xum xuê đầy nắng Những quả lê ruột trắng da xanh rờn Những quả táo, chùm nho tím mởn mơn Nhưng đâu có trái nhãn lòng thơm phức Bao đêm dài sáo trầm ngâm thao thức Chờ ngày về được hót tiếng tươi vui Nỗi nhớ nhà luôn dai dẳng ngậm ngùi Nhưng về đâu giữa bốn bề tuyết trắng Trong lạnh lẻo pha nỗi buồn sâu lắng Sáo chết rồi vườn mận vắng tiếng than Mộng hồi hương chôn theo kiếp lỡ làng Mộ bên đường khói nhang còn nghi ngút
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.10.2014 04:14:56 bởi Thương Hoàng >
Lại Gần Bên Nhau Đến bên em, gần em thêm tí nữa Hãy cùng nhau thắp ngọn lửa yêu đương Vun bờ môi xây đấp mộng uyên ương Hãy ôm em cho tim hồng rực cháy Vầng tóc rối rung ngõ hồn tê tái Em yêu chàng dù si dại nghìn thu Hãy đưa em đến vùng trời hoang vu Ghì siết nhau đến tận cùng hơi thở Anh yêu ơi đừng để tình dang dỡ Một phút trôi là cách trở muôn trùng Hòa hơi thở cùng nghe nhịp tim rung Đi với nhau đến cùng trời cuối đất Lại gần đây đừng đắn đo được mất Em trao chàng tình chân thật thiết tha Như ngàn sao thắp sáng dãi ngân hà Ta yêu nhau dù chỉ là phút cuối
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.10.2014 02:29:35 bởi Thương Hoàng >
Nhà Quê! Những trưa hè lội sông hái bình bát Bẻ trâm bầu tắm mát suối thơ ngây Lũ mục đồng thả hồn ngắm trời mây Đàn trâu ngoan gặm cỏ mừng nắng mới Thả cánh diều bay giữa trời phất phới Trẻ nô đùa đánh trỏng, nhảy cò cò Chơi tạt lon, đánh đáo, rồi kéo co Cùng năm mười và trò đọc thần chú Từ rượt bắt đến chơi trò bông vụ Tiếng cười giòn trẻ bịt mắt bắt dê Lúc nghịch ngợm tát cá bên triền đê Khi câu ếch rộn ràng đêm trăng tỏ Tiếng dế gáy rền vang trên thảm cỏ Đám trẻ làng vui thú suốt tuổi thơ Rất rộn rịp từ sáng sớm tinh mơ Và hò reo như không bao giờ dứt Rời quê hương mang nỗi niềm thổn thức Thương nhớ quê trên miền đất tạm dung Tàu ký ức chở hành trang theo cùng Đưa tôi về vùng ngây thơ yêu dấu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.10.2014 02:09:31 bởi Thương Hoàng >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 8 bạn đọc.
Kiểu: