Vùng Trời Dang Dỡ
Cánh Diều Kỷ Niệm Có những chiều miên man theo mùa gió Anh dắt bé ra đồng cỏ thả diều Tay nắm tay men triền đê liêu xiêu Hái hoa sim anh cài lên suối tóc Mắt lung linh đẹp như đôi thủy ngọc Môi hồng đào cong cớn nắng xôn xao Bay theo gió cánh diều lên vút cao Bé cầm dây miệng mĩm cười khúc khích Anh giả vờ "này bé đừng nhúc nhích Kẻo diều băng, bay xa tít chân trời" Bé lo sợ sẽ bị dừng cuộc chơi .... Anh len lén mân mê làn tóc rối Mùi hương bưỡi ngạt ngào dâng muôn lối Bé chúm chím đôi môi thỏ hồng đào Mắt nhắm nghiền chờ nụ hôn khát khao Tuổi mười lăm rất hồn nhiên thơ mộng Chiều hôm nay giữa đồi xanh lồng lộng Gió miên man thổi ngược cánh diều xưa Trời hanh nắng vương bờ mắt chợt mưa Bỗng nhớ về những ngày xưa thân ái
Vết Thương Cuối Cùng Những vết đau muộn màng trên da thịt Dấu đỏ hằn xoáy nghịch cảnh trớ trêu Đường lạnh vắng, tàn thu với quạnh hiu Ai đi về giữa cô liêu se thắt Bóng đèn đêm lập lòe trong khuya khoắc Đốt suy tư theo phút chốc nghẹn ngào Biết tìm đâu những ngày tháng xôn xao Trả tôi về với đường xưa lối cũ Vàng đốt tay theo khói mờ sương phủ Muốn trầm mình vào giấc ngủ thiên thu Nghe gió núi nhìn mây trắng vi vu Quên thế nhân những lọc lừa dâu bể Dẫu tình mình giờ trở thành không thể Nhưng người ơi thật khó để quên nhau Thoáng nhớ thôi mà ruột thắt gan bào Một lần yêu vết đau tình muôn kiếp
Cánh Diều Dang Dỡ Ngược thời gian trở về thời thơ ấu Thơm gió đồng mùi cỏ gấu ngát hương Tiếng dế mèn tấu cầm khúc du dương Rợp sân trường những chùm hoa phượng đỏ Tóc hương lài kết len tình bỏ ngỏ Thả cánh diều mơ ước tuổi thơ ngây Chiều lộng gió giữa lơ lững tầng mây Chở dấu yêu đi khắp vùng sông nước Có đôi chim trên nhịp cầu Ô Thước Mớm hạt tình tíu tít thương mến nhau Duyên chưa thắm, tình đã vội phai màu Trời im gió, sao tơ diều đoạn mối Đêm trăng khuyết tiếng ve sầu bức bối Trời u buồn chưa phỉ mộng uyên ương Xác pháo hoa vun mộ đỏ ven đường Tiễn người đi theo thuyền về bến mới Vết đau tình trăm năm còn nhức nhói Cánh đồng xưa trơ trọi bóng diều bay Trời lộng gió thổi khóe mắt nồng cay Chân bước đi hồn lung lay nghiêng ngã
Nhớ Quê Bên bếp lửa, tiếng bập bùng tí tách Ánh sáng hồng-hổ phách múa trong đêm Gà gáy sáng khơi dậy bao nỗi niềm Nghe thổn thức nhớ quê hương da diết Canh mồng tơi, ngọt ngào xanh biêng biếc Trời mưa dầm rã riết khoai lang lùi Chấm kho quẹt còn nhớ mãi không nguôi Rổ rau rừng ngậm ngùi thương đất cũ Bữa cơm trưa đậm đà chao tàu hủ Ghém cải non quyến rũ đến lạ thường Khứa cá tràu, tiêu tỏi sực nức hương Vị ngọt thanh, canh dưa hường chín tới Chén cơm trắng gạo nanh chồn lúa mới Dầm chanh ớt với ba khía thơm lừng Ly rượu nếp, câu vọng cổ xóm bưng Nhớ quê hương bỗng rưng rưng muốn khóc Rời đất nước vẫn còn xanh màu tóc Nửa kiếp người phiêu bạc điểm tuyết sương Đêm từng đêm hoài niệm lòng vấn vương Thương đất mẹ canh trường chưa chợp mắt
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.10.2014 22:56:18 bởi Thương Hoàng >
Say Tình Mộng ban đầu trăm năm còn lưu luyến Vành nguyệt đàm lúng liếng khối tình si Nụ hàm tiếu ru phiên khúc xuân thì Đóa thanh tân vỗ về nhau muôn kiếp Rượu giao bôi ươm giấc mơ hồ điệp Đất trời say men chếnh choáng hẹn thề Đan tóc tơ giữ tròn nghĩa phu thê Đêm ái ân mặn nồng lay phong vũ Trăng lã lơi gieo ngọc ngà quyến rũ Lên ngân hà vũ trụ phút truy hoan Nhịp vỡ tung dâng ngập chốn thiên đàng Đôi yến oanh líu lo xây tổ ấm Môi chưa kề mà men say đã thắm Dìu bước nhau vào sâu thẳm tình yêu Vợ chồng son quấn quít mối chỉ thêu Đôi uyên ương trên cành hạnh phúc mới
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.10.2014 00:51:07 bởi Thương Hoàng >
CHỜ ANH
Em cũng biết anh vẫn còn nặng nợ
Mẹ già chưa tròn được chữ hiếu ân
Hai con thơ cần tay cha ân cần
Chưa thể nào mình tròn duyên vàng đá
Em cũng biết dòng đời không êm ả
Để đôi mình được hạnh phúc bên nhau
Nhưng nguyện lòng chờ mãi đến kiếp sau
Đừng ray rứt đừng buồn đau anh hỡi
Em cũng biết tình đã xa tầm với
Nhưng một lần xin được đến bên anh
Một lần thôi dẫu tình có mong manh
Cũng đủ để cho tim thôi thổn thức
27102014 HNL ( Họa bài ĐẮNG LÒNG của TH)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.12.2014 09:17:37 bởi VÔ THƯỜNG.HNL >
Đông Phong Đông về chớm lạnh xôn xao Tiễn thu bạch cúc khóc gào tiếc thương Nhạt phai tím rụng ven đường Lá rơi xào xạc nghê thường chân mây Tuyết trời phủ trắng nhành cây Ru buồn hiu hắt đựng đầy mắt nai Vẳng xa tiếng sói tru dài Quạ đen não nuột bi ai rền trời Gió vàng thưa thớt chơi vơi Thổi sầu duyên kiếp mộng đời chông chênh
Đêm Vắng Đêm nghe tiếng sói tru dài Rừng hoang lạnh vắng gang tày héo hon Sương lan trên lối cỏ mòn Trăng lam lấp lóe đầu non vợi vời Gió trời nông nỗi buông lơi Tiếng chuông u uất rụng rời tim côi Tiếng lòng khắc khoải bồi hồi Men sầu lênh loáng cuốn đời hư vô
Hạt Nước Phù Sa Những hạt nước nẩy mầm từ lòng đất Ôm sông mẹ ngây ngất hương phù sa Khi tung tăng vui dạo mát giang hà Lúc nghịch ngợm hắt nắng tà thu tím Đêm dần buông mẹ sông lo tìm kiếm Nước mê chơi cùng ngọn sóng ba đào Cứ quẩn quanh bên những rặng phi lao Ngắm trăng lên trên bầu trời lấp lánh Khúc sông mẹ trổ ra thành muôn nhánh Nước lạc đường xuôi ra biển gặp cha Ôm con thơ thương trìu mến thiết tha Ngọt với mặn đậm đà tình phụ tử Nắng gay gắt bốc hơi nước ngưng tụ Đỉnh phù vân phong vũ hóa mưa sa Rơi xuống đất nước được trở về nhà Chờ nẩy mầm chan hòa trong lòng mẹ
Thu Hồ thu gợn sóng dạt dào Đắm thuyền quân tử môi đào thanh tân Trái duyên e ấp ngại ngần Nụ tình chớm nở lâng lâng đợi mùa Lá bay xen kẻ hạt mưa Tím trời thu mộng đong đưa mây ngàn
Vượt Biển Đêm giông tố sóng đại dương gầm thét Chiếc thuyền côi buồn bả neo giữa dòng Đợi đoàn người chở ra hướng biển đông Rời quê hương, vượt biên tìm sự sống Trong cái chết nẩy sinh mầm hy vọng Đến bến bờ có hai chữ tự do Mặc số phận họ lên một chuyến đò Khua mái chèo dưới những tia lửa đạn Bé khóc gào bên bầu sữa khô cạn Mẹ của em vừa mới chết đêm qua Lúc lọt lòng đã chịu mồ côi cha Người thác oan dưới làn dao hải tặc Những sinh mạng như ngọn đèn heo hắt Trước phong ba, tàu lạc hướng, cạn dầu Nước đem theo cũng khô khốc từ lâu Căng tấm bạt chênh vênh chờ mưa rót Tiếng cầu kinh xin chúa trời thương xót Hơi thở tàn thoi thóp phút sau cùng Những oan hồn xấu số lúc lâm chung Không áo quan, phơi thây nơi biển cả Người sống sót thì xanh lơ đói lả Thân ghẻ lở như cánh buồm tả tơi Họ vật vã sống lẻ loi trên đời Vì lý tưởng mà hy sinh tất cả Tự do ơi cái giá này phải trả Bằng xương người ngập biển cả mênh mông Những đứa con phiêu bạc sống lưu vong Được khai sinh trên biển đông tang tóc Hỏi bao giờ Mẹ Việt Nam thôi khóc Khi gông xiềng bao bọc khắp quê hương Các con mẹ nhọc nhằn đời nhiễu nhương Đứa ngục sâu kẻ tha phương lao khổ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.11.2014 22:47:01 bởi Thương Hoàng >
Xác Hoa Ngày Cũ Có những chiều anh ngồi bên khung cửa Nghĩ về em mùi hương lửa chưa phai Đỏ rực trời màu phượng thắm liêu trai Suối tơ nhung thả dài theo nỗi nhớ Gió buông nhẹ rung vĩ cầm nức nở Tiếng ve sầu than thở xé không gian Duyên chưa thắm mà tình lại lỡ làng Để xác pháo đưa em về bến khác Anh đứng đó nhưng hồn nghe tan nát Em chưa đi đã muối sát dạ sầu Em đi rồi anh đứng đó thật lâu Chôn tim mình dưới mồ hoa phượng đỏ Gió chiều nay thổi yêu về trước ngõ Tình vẫn nồng mà em dạt nơi nào Đàn hồ điệp rung cánh nhớ xôn xao Kỷ niệm xưa chợt về trong ký ức Đêm tha hương những vì sao thổn thức Trăng ru hồn tinh tú cũng lặng im Tim bồi hồi nghe nỗi nhớ dầy thêm Anh mong sao bình minh đừng vội đến
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.11.2014 22:47:54 bởi Thương Hoàng >
Mồ Côi Khi con cất tiếng tu oa Mẹ vừa mản nhụy khai hoa một mình Thương còn đỏ hỏn sinh linh Đã mang nghịch cảnh tội tình mồi côi Thương cho một hòn máu rơi Không cha nên phải chịu đời con hoang
Hương Nhớ ...! Gió mơn man vỗ về trăng ngà ngọc Suối nhung mềm như sắc vóc Ngọc Lan Hương trinh nguyên trong chiếc hôn vội vàng Đêm trao nhau nụ hoa tình thơm ngát Hai trái tim vẽ lồng nhau trên cát Đôi chim non tíu tít mãi không rời Ba mùa trăng hẹn vợ chồng nên đôi Ghép vầng thơ xây lâu đài hạnh phúc Tạm biệt nhau khi lửa tình nghi ngút Vành trăng khuyết chim đã vụt bay xa Hoa Ngọc Lan trở thành vợ người ta Anh lẻ loi ôm tương tư nhàu nát Nước thủy triều xóa chung tình trên cát Hương yêu xưa cũng phai nhạt ít nhiều Không thơm ngát trong những đêm tịch liêu Xác hoa rơi quạnh hiu đầy trước ngỏ Đóa Ngọc Lan đã bay theo làn gió Tôi đứng nhìn hồn buồn bả chơ vơ Nhặt cánh tình quặn thắt lòng nhả tơ Gieo bằng trắc hững hờ duyên muôn kiếp
Mimosa Có người con gái mộng mơ Tóc dài khoe sắc thẩn thờ bướm ong Mưa phùn giá buốt tàn đông Áo vàng em khoát ấm lòng nhân gian Em từ phố núi mây ngàn Thả hương theo gió xuân sang ngọc ngà Mimosa Mimosa Dáng hoa rực rỡ chiều tà lên non Kiêu sa chung thủy sắc son Bao năm còn đó như hòn vọng phu Lang Biang lạnh, âm u Rì rầm thác nước sương mù đam mê Cánh vàng huyễn hoặc vỗ về Phủ đường tơ rũ duyên thề nghìn năm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.11.2014 04:35:20 bởi Thương Hoàng >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: