Vùng Trời Dang Dỡ
Phận Nghèo Quê hương tôi vùng cao nguyên đất đỏ Chiều Pleiku nắng nhỏ xuống lưng đèo Thương giò lan trên vách đá cheo leo Cô thiếu nữ thôn nghèo hồng đôi má Hai vai em gánh nặng đời vất vã Cha mẹ già nương sắn với ruộng khoai Lo chữ hiếu, chẳng màng chuyện mối mai Nợ duyên em thả trôi cùng năm tháng Có những đêm khi trời chưa muốn sáng Hạt sương đồng còn ngáy ngủ trên cây Chiếc lưng son oằn cong gùi măng đầy Ra chợ phiên đổi muối gạo dầu thóc Mười sáu tuổi chưa biết đời lừa lọc Người tặng em chiếc gương nhỏ lược ngà Chút phấn hồng em rực rở kiêu sa Đóa lan rừng ngát hương trời xuân mới Lần đầu tiên em nhớ mong chờ đợi Nụ cười hiền ru giấc ngủ từng đêm Mong trời sáng gùi mật ra chợ phiên Gặp người thương, làm tim em xao xuyến Lời ong bướm tỉ tê đầy quyến luyến Con chim rừng tíu tít với người thương Nào ngờ đâu là mưu kế gạt lường Bị lão già mua về làm vợ lẽ! Chiều biên giới ôm con thơ, mẹ trẻ Nhớ quê xa mà nước mắt lưng tròng Thương mẹ già cha khắc khoải chờ mong Bỏ con thơ ... không đành ... cam số kiếp Mười mấy năm chưa tròn một giấc điệp Em về quê thân tiều tụy héo sầu Nhà còn đây, dột nát, cha mẹ đâu Nấm mồ hoang lạnh lùng không nhang khói Giữa trưa hè đôi mắt em sụp tối Thương phận mình trôi nổi suốt bao năm Phút lạc lòng phải nén mối hờn căm Xuống tuyền đài vẫn còn chưa nhắm mắt Oan khiên ơi những ai người gieo rắc Mẹ Việt Nam có thấu cảnh tình này Đến bao giờ không còn giọt đắng cay Người quê tôi bao giờ hết thống khổ
Bến Trăng Mười Sáu Anh và em cách hai đầu nỗi nhớ Làng em bồi, anh xóm lở ven sông Bên dừa xanh bên ruộng lúa vàng đồng Tiếng hò lơ, Bình Long mùa gặt hái Đêm trăng thanh nhịp chày đôi trai gái Má ửng hồng mắt đen láy môi son Tuổi mười sáu thơm ngai ngái mạ non Em mặn mà như đóa sen hương ngát Bên anh lở thì bên em cồn cát Hai quả tim luôn kề sát cùng nhau Hẹn lúa chín tình ta sẽ thắm màu Chiếc thuyền hoa đón mừng cô dâu mới Giặc về làng ngọn dừa đau hấp hối Anh ra đi theo tiếng gọi non sông Gửi lại em mẹ già với ruộng đồng Duyên đôi ta hẹn thanh bình se mối Đêm hành quân giữa vùng trời đen tối In dấu giày lên khắp lối Đồng Xoài Từ Lộc Ninh đến Bù Đốp, Ta Lai Anh dọc ngang vùng miền đông đất đỏ Im tiếng súng nhớ thương người yêu nhỏ Kê ba lô trăng tỏ cạn nỗi niềm Lá thư tình không cần phải dán tem Gửi những ai đi về ngang xóm cũ Tin dữ đến trong một mùa nước lũ Em thác oan vì ngọn sóng ba đào Dòng sông Bé tịch mịch không ánh sao Em chèo ghe gửi người ra chiến tuyến Lá thư em mực thắm tình lưu luyến Anh gối đầu lên phiến đá hàng đêm Nỗi nhớ nhung theo năm tháng dày thêm Ta cùng nhau đi khắp miền đất nước Hòa bình rồi nhưng chẳng tròn mơ ước Anh trở về trên đôi nạng gỗ xoan Nhìn bến sông giọt lệ nhớ dâng tràn Nước đỏ ngầu bên kia bờ khắc khoải Em đi rồi nhưng còn đây mãi mãi Đồng xanh rì hương ngai ngái mạ non Trăng mười sáu luôn tha thiết căng tròn Nhịp chày đơn gõ hồn đau muôn kiếp
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.11.2014 23:38:49 bởi Thương Hoàng >
Tóc Mạ Xuân Thì Lúa chiêm mơn mởn xanh rì Phù sa con gái dậy thì trổ hoa Hương sữa quyến rủ đậm đà Bên bồi bên lở cách xa muôn trùng Đâu rồi đêm sáng trăng chung Nhịp chày dang dỡ lạnh lùng sao khuê Nhớ người con gái tóc thề Nụ cười duyên dáng đam mê thuở nào Chao ơi niềm nhớ xôn xao Giữa dòng nước đỏ lệ ngầu xót thương
Ngọc Lan Trăng chìm nửa mảnh hồn hoang Chông chênh trôi nỗi Ngọc Lan giữa dòng Vì đâu ràng buột hợp đồng Thương ai chịu cảnh chim lồng héo hon Xuân thì má phấn môi son Dập dìu ong bướm vây vờn nhụy hoa Mấy ai tiếc ngọc thương ngà Bướm ong nào lượn đài hoa rửa tàn Ngọc Lan ơi hỡi Ngọc Lan Biếc trời tím ngắt cung đàn tình si Em là hòn sỏi vô tri Trong tay những đấng tu mi tầm thường Em là cành ngọc ngát hương Trong tay quân tử dị thường yêu hoa
Nhớ Hương Ngọc Lan Anh và em ở hai đầu nỗi nhớ Em sông Tiền anh bên kia biển đông Trời vào thu mây tím giăng ngập lòng Đêm thao thức trăng sầu vương muôn lối Gà gáy sáng nhịp lòng đau bức bối Nhớ về em tim se thắt nghẹn lời Mình xa nhau đã mấy mùa lá rơi Hương Ngọc Lan có còn bay trong gió Mắt thương ai mà hoen bờ mi đỏ Tim nhớ ai chưa cạn tỏ nỗi niềm Nhấp men sầu chua xót đêm từng đêm Nhớ quê hương với cành Ngọc Lan Tím Lá chiều nay rơi đầy như tẩm liệm Một linh hồn đã chết mấy mùa thu Trời nổi gió rung phím sầu hát ru Đưa tim côi đi vào miền miên viễn
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.11.2014 23:34:19 bởi Thương Hoàng >
Chuyện Sơn Tinh Thủy Tinh Chuyện Sơn Tinh lên núi trồng cà phê Còn Thủy Tinh nuôi cá tra đắp đổi Cả hai giành một Mỵ Nương nóng hổi Nước giữa dòng mở lối giúp Thủy Tinh Kéo thuồng luồng cùng các loài thủy sinh Dâng khắp núi hái trộm cà phê chín Vì yếu sức Sơn Tinh đành câm nín Đứng lặng nhìn Mỵ Nương rách tả tơi Kẻ sơn thần người chúa biển cùng chơi Một ván cờ quyết tranh đua thắng bại Tội Mỵ Nương đứng giữa lòng ái ngại Phải vì tình hay cuộc sống xa hoa Về với biển mặc sức ăn cá tra Đi lên núi hái cà phê mỏi gối Hoài phân vân cuộc giao tranh sớm tối Sơn - Thủy Tinh đánh nhau mấy ngàn năm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.11.2014 01:08:46 bởi Thương Hoàng >
Hoa Phù Du Bàn tay vũ nữ hương Quỳnh Thon dài tháp bút đẹp xinh ngỡ ngàng Nụ tình hứng gió thu sang Trăng thanh tỏa sắc rộn ràng mùi hương Bao chàng quân tử vấn vương Đêm khuya thao thức ra vườn ngắm hoa Áo em tinh khiết ngọc ngà Trắng lài nhung nhớ đôi tà gió bay Thẹn thùng ửng má hây hây Khuôn trăng nét ngọc đong đầy sợi thương Trót sinh ra giữa đêm trường Nên mang số kiếp vô thường phù du Hoa Quỳnh héo rũ mưa thu Trăng tàn hương nhạt miên du chạnh lòng
Hai Ngọn Núi Chung Tình Sóng dạt dào vỗ tình lên cồn cát Dưới thềm trăng kề sát hai mái đầu Chàng xóm Lưới, nàng ở cuối bãi Dâu Yêu say đắm một tình yêu thuần khiết Nàng quý phái nhà trâm anh thế phiệt Rất mong manh như hoa tuyết ngọc ngà Tuổi trăng tròn hương rực rỡ kiêu sa Đẹp mặn mà như san hô lấp lánh Chàng lam lũ ven bãi bồi mưa nắng Con nhà nghèo tay trắng tự lập thân Vốn chất phát, mộc mạc, rất ân cần Đầy hoài bão căng tròn bầu nhiệt huyết Trăng khóc than cho chuyện tình oan nghiệt Vì gia đình chia biệt mối lương duyên Vâng lệnh cha gạt lệ bước xuống thuyền Nàng xuất giá trong nghẹn ngào uất ức Chàng đau lòng bao đêm dài ray rức Lặn biển sâu nhưng công sức dã tràng Phút sau cùng bỏ xác ngoài bãi hoang Mộ oan khiên vươn cao thành núi Lớn Nghe tin dữ nàng ngỡ ngàng đau đớn Bên mộ chàng sầu vật vã tiếc thương Một sớm mai hoa gục ngã ven đường Vun đất nâu hóa thành hòn núi Nhỏ Biển Vũng Tàu xót thương trời nổi gió Vầng mây chiều ráng đỏ bờ yêu thương Hai ngọn núi thao thức bao năm trường Soi hải đăng hòa mình cùng sóng vỗ Qua bao năm vết thời gian loang lỗ Tình vẫn nồng tha thiết quyện lứa đôi Bên đá lở bên nắng gió cát bồi Ngàn năm yêu sóng ru tình lai láng Nước biển xanh không bao giờ vơi cạn Như chuyện tình núi Lớn-Nhỏ thiên thu Mặc thế nhân cùng mưa nắng hoang vu Vẫn quyến luyến bên nhau tình chưa dứt
Đêm Chia Tay Mấy năm hương lửa còn nồng Đêm nay trăng khuyết chênh chông lạc loài Nửa giường chua xót thương vay Nửa chăn lạnh lẽo đắng cay cuộc tình Gió khuya hờ hững lặng thinh Đôi bờ ngăn cách một mình lệ đau Chỉ duyên đoạn mối phai màu Thuyền tình chìm đắm ba đào héo hon Trăm năm nỗi nhớ vẫn còn Chưa xa mà đã hao mòn tâm tư Khô khan tiếng nấc dạ từ Cõi tình tuyệt vọng chần chừ môi rung Châu sa ly biệt muôn trùng Đêm nay sương lạnh chân chùn sao rơi Chia tay rẽ nhánh duyên đời Nợ tình một kiếp ru hời nghìn thu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.11.2014 06:28:42 bởi Thương Hoàng >
Thương Hoàng
Đêm Chia Tay
Mấy năm hương lửa còn nồng
Đêm nay trăng khuyết
chênh chông lạc loài
Nửa giường chua xót thương vay
Nửa chăn lạnh lẽo
đắng cay cuộc tình
Sương khuya hờ hững lặng thinh
Đôi bờ ngăn cách
một mình lệ đau
Chỉ duyên đoạn mối phai màu
Thuyền tình chìm đắm
ba đào héo hon
Trăm năm nỗi nhớ vẫn còn
Chưa xa mà đã
hao mòn tâm tư
Môi rung cất bước tạ từ
Khô khan tiếng nấc
chần chừ rụng rơi
Chia tay rẽ nhánh duyên đời
Nợ tình một kiếp
ru hời nghìn thu
Thương Hoàng à , Đọc bài Đêm Chia Tay của Thương Hoàng , PEARL thấy buồn quá hà . PEARL xin mạn phép gởi vào đây một bài thơ mà không biết đặt tựa là gì nữa , để trung hòa bớt nỗi buồn nha . Thương Hoàng đọc cho vui nhé ! Chén sầu ai rót - cạn tình Để cơn gió bấc thình lình buốt xương. Gánh tình gãy giữa nhịp giường Gối phơi sương lạnh, chăn vương khối hờn. Người đi chiếc bóng cô đơn Kẻ ở quạnh quẽ như đờn đứt dây. Ba đào sóng dậy bủa vây Hao mòn thân xác , lất lay cõi lòng. Tiếc gì một cánh nhung hồng Sắc hương đã nhạt theo dòng thời gian. Rừng hoa đua thắm nhụy vàng Bướm say tình tứ miên man chập chờn. Lối xưa khép lại nỗi hờn Mở ra ngã rẽ xanh rờn tình xuân. Ví dầu qua bước gian truân Tình yêu sống lại tưng bừng tương lai.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.11.2014 01:25:26 bởi PEARL >
Chào Pearl, Cám ơn bài thơ của Pearl ... thật dễ thương. Thương Hoàng rất thích và sẽ cố gắng "Mở ra ngã rẽ xanh rờn tình xuân". Hiện tại có chút không vui vì tự gẫm đời mình sao lắm những trớ trêu đùa cợt .....! Đàn Ông Lừa Người đàn ông nào cũng rộng lượng khi đang yêu Và nghĩ rằng mình làm được điều không có thể Lúc yêu nhau thì chuyện khó cũng hóa thành dễ Thế gian được mấy người câu nệ lúc ái ân Người đàn ông nào rồi cũng sẽ thấy mình đần Tình yêu đếm, đong, lường bằng tiền tài vật chất Kim cương, vila là thước cân đo sự chân thật Của ít hay nhiều tương xứng thời gian đổi trao Người đàn ông nào rồi tóc cũng phai màu Mái đen trẻ trung thay bằng trắng đời năm tháng Khi chợt tỉnh ra thì chẳng còn gì để bán Những chân dài bỏ họ nằm giữa phố chỗng chơ Người đàn ông nào rồi cũng đến lúc xác xơ Ai ở kề bên lúc này mới chính là bạn Ai dùng tình yêu và lòng bao dung vô hạn Cứu rỗi một linh hồn khô hạn, đói, rét căm Người đàn ông nào rồi cũng đến lúc lặng thầm Đếm ngược thời gian chờ trở thành quá cố Cũng vì cố quá nên bây giờ thống khổ Sang, hèn, giàu, nghèo cũng là những con lừa thôi Khi chén chú chén anh họ tung hô ngợp trời Lúc ngữa tay xin thì bốc hơi nguyên đám bạn Những hồng nhan tri kỷ biến mất không ló dạng Còn một con lừa ngồi chiêm nghiệm đếm thời gian
Đời! Đông về hiu hắt tình đau Bốn vùng tuyết trắng một màu tang thương Căm căm giá buốt đoạn trường Nỗi buồn cô lữ tha phương chạnh lòng Ngẫm đời hai chữ hư không Hơn, thua, được, mất, thương, vong hải hùng Giàu, nghèo ... rồi cũng mệnh chung Duỗi tay xuôi thẳng lạnh lùng viễn du Ví đời như lá mùa thu Xanh, vàng, héo úa im ru lìa cành Mấy ai nghìn tuổi thiên thanh Cũng ba tấc đất tranh giành mà chi
Hòn Phu Thê Rặng thùy dương trãi dài trên triền cát Đêm hoang vu khao khát mảnh tình hồng Biển dạt dào ru ngọn sóng mênh mông Có cô gái chờ chồng bên biển vắng Nàng đứng đó suốt ba mùa mưa nắng Ôm con thơ thinh lặng dưới trăng ngà Dõi mắt nhìn theo đoàn tàu khơi xa Nhắn cánh chim gió mây cùng giông tố Sớm mùa thu hải âu vờn sóng vỗ Tím chân trời bóng người mẹ dâng cao Tay bồng con đôi ngọc châu cuộn trào Đá Hòn Thê người đặt tên từ đó Một buổi chiều ráng trời pha sắc đỏ Có người chồng quỳ trước ngõ khóc thương Mới ba năm mà chia biệt đôi đường Kẻ âm ty người dương gian lạnh lẻo Bên hiền thê chàng rũ rượi sầu héo Như con thuyền lạc lối giữa mông mênh Nát cõi lòng rên siết nhớ chênh vênh Người hóa đá thành Hòn Phu trên biển Đôi vợ chồng bên nhau không lay chuyển Dù bão giông vẫn quyến luyến không rời Ôm con thơ đùa nghịch sóng ngàn khơi Tình thủy chung hòn Phu Thê tha tiết Mối tình xưa đã trở thành bất diệt Duyên thắm nồng cùng tuế nguyệt thiên thu Dẫu mưa nắng hay cồn cát hoang vu Họ yêu nhau suốt mấy nghìn năm lẻ
Tự Vấn Con tằm chỉ biết nhả tơ Riêng tôi trọn kiếp ươm thơ cho đời Trắc bằng chao lượn chơi vơi Gieo thương dệt nhớ bên trời mưa ngâu Bao năm sương gió dãi dầu Tóc xanh cũng đã pha màu thời gian Mộng tình ngang trái lỡ làng Mười năm nức nở đá vàng chia phôi Cũng là duyên số mà thôi Cùng thơ làm bạn êm trôi tháng ngày Lòng còn khắc khoải rạc rài Đâu người tri kỷ đợi hoài thiên thu
Cô Gái Nạ Dòng Em là cô gái nạ dòng Sa chân lỡ bước lạc lòng chiều mưa Duyên trời số kiếp đong đưa Lệ tình ướt đẫm khi vừa đôi mươi Ôm con dạ héo gượng cười Đò ngang lỡ chuyến khi người sang sông Cũng là phận gái má hồng Cớ sao ai lại được chồng thương yêu Còn em chịu cảnh hẩm hiu Trót sinh con gái nhà nghèo dỡ dang Mẹ già con mọn buột ràng Hơn mười năm chịu lỡ làng lá thu Gởi theo chút nắng phù du Nhắn theo cánh gió lời ru chung tình Hoa tàn nên chẳng đẹp xinh Mong đừng đùa cợt tội tình đời em
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.11.2014 01:01:32 bởi Thương Hoàng >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
Kiểu: