Vùng Trời Dang Dỡ
Nếu Vắng Em Nếu vắng em hoa xoan buồn không nở Trời mây chiều tím tái cõi hoang vu Những con ong co ro trong sương mù Trái tim anh rét run vì giá buốt Nếu vắng em bướm xuân thôi chải chuốt Sóng biển tình bạc đầu vỗ cô miên Và gió hờn gieo oan trái muộn phiền Tâm hồn anh ngã nghiêng theo bóng nắng Khói thuốc tàn xua đêm dài thức trắng Giọt nâu trầm đắng đót tiếng thở than Thoáng nghĩ thôi mà thương nhớ vô vàn Đời thiếu em như ngày không ánh sáng Trong cuộc sống mọi việc điều hữu hạn Nhưng tình ta là ngoại lệ, vô cùng Hai trái tim cùng chia sẻ nhịp rung Không rời nhau dù chỉ là nửa bước
Mẹ Mẹ là dòng sữa ngọt mềm Tòa sen tinh khiết trang nghiêm giữa trời Mẹ là sóng dậy trùng khơi Vỗ về che chở cho đời con thơ Thương yêu từ thuở dại khờ Khi con khôn lớn xác xơ mẹ gầy Núi cao biển rộng sông đầy Chưa bằng tình mẹ tháng ngày nuôi con Tóc sâu lọn nhỏ hao mòn Bàn tay nứt nẻ vuông tròn chăm lo Đêm khuya ngụp lặn thân cò Miếng ăn giấc ngủ câu hò tình thương Ai ơi đừng đễ mẹ buồn Đừng cho đôi mắt điểm sương dâng trào Mẹ già rau luộc chấm chao Đượm tình non nước dạt dào thiên thu Một mai khi mẹ viễn du Con buồn con khóc trăng lu muôn đời r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.12.2014 08:02:05 bởi Huyền Băng >
Lạc Mất Nhau Trong Đời Có một ngày ta lạc mất đời nhau Đứng cạnh bên mà xa hàng thế kỷ Đôi môi xinh cạn những lời hoa mỹ Nấc nghẹn ngào khi bóng người lướt qua Chân chưa bước mà lệ đã nhạt nhòa Bàn tay kia đang ôm bờ vai khác Ba đôi mắt chợt nhìn nhau ngơ ngác Tình dối gian nên kẻ khóc người cười Những chiếc hôn màu hạnh phúc vui tươi Xưa ngọt ngào nhưng bây giờ đắng chát Những dấu chân không còn in trên cát Anh sánh đôi với gót sen khác rồi Tình bây giờ như vì sao đổi ngôi Như dòng sông có bên bồi bên lở Lạc bước nhau phải nào do duyên nợ Vì lòng người hay đổi trắng thay đen Người xa rồi em phải tập làm quen Với cô đơn và ngọn đèn hiu hắt Với trái tim chai sần trơ lỏi sắt Yêu một lần mà chua xót thiên thu r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.12.2014 08:00:39 bởi Huyền Băng >
Tiếng Chuông Nghẹn Ngào Đêm đông lạnh giá nơi giáo đường Có người đang khấn nguyện tình thương Xin chúa ban phúc cho trần thế Và người lưu lạc chốn tha phương Mùa đông năm trước tay trong tay Mắt trao tình ái môi đắm say Ngước nhìn ngôi hai thề đính ước Xuân sau mình hạnh phúc xum vầy Hôm sau hành trang người ra đi Chân buồn quyến luyến hương xuân thì Nụ hồng trinh nguyên đẫm lệ ướt Ga vắng chiều tàn tiễn người đi Xuân về, thu tới, đông sắp tàn Bóng người, vó ngựa dặm quan san Nụ hoa hàm tiếu chờ héo úa Ngờ đâu duyên kiếp xưa lỡ làng Đêm khuya giáo đường lạnh gió về Nhớ tình năm cũ sầu tái tê Quỳ bên hang đá người gục khóc Xin chúa thương xót tim não nề Hỡi người có biết ai nhớ nhung Tuyết lòng trắng xóa tim bão bùng Noel! chúa không về trần thế Lạnh lắm trăm năm chuông ngại ngùng
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.12.2014 23:59:47 bởi Thương Hoàng >
Mến chúc Thương Hoàng Giáng sinh an lành , vui tươi và hạnh phúc bên những người thân yêu nha !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.12.2014 05:17:44 bởi PEARL >
Mùa Đông Vắng Em Tôi miên man trên lối mòn xưa cũ Dẫm tàn tro loang phủ khối thương sầu Chuyện tình yêu chôn vùi đáy mồ sâu Bước lang thang đi vào nghĩa trang vắng Tôi đã chôn tâm hồn mình sâu lắng Và đắp lên những xác lá úa vàng Tiếng côn trùng đang gặm nhấm thời gian Khói sương mờ ru đêm cùng lũ quạ Gió hờn căm xô bóng người gục ngã Ôm đớn đau mới hiểu được nỗi lòng Đời vắng em là chỉ còn hư không Tim lỗi nhịp giữa mùa đông băng giá Mùa Noel chúa về bên hang đá Đem hồng ân sưởi ấm cả trần gian Nhưng riêng con vẫn lạnh lẻo lỡ làng Bước cô đơn trên lá vàng giẫy chết
PEARL
Mến chúc Thương Hoàng Giáng sinh an lành , vui tươi và hạnh phúc bên những người thân yêu nha !
Thương Hoàng mến chúc Pearl và già đình một mùa giáng sinh an lành, hạnh phúc, vui tươi!
Nữa Đêm Rước Lễ Đêm co ro rét run mùa buốt giá Gió lạnh về hang đá Bethlehem Trời thắp sao lung linh khắp mọi miền Tuyết phủ trắng lối ngôi hai hạ thế Bên máng cỏ Mẹ đồng trinh bồng bế Chúa hài đồng, người xóa tội trần gian Đấng cứu rỗi con tôn kính vô vàn Chuông ngân vang chào mừng đêm trần thế Lạy Chúa tôi! đêm đông con rước lễ Cầu bình an cho quê mẹ Việt Nam Đón hồng ân, xua tan những tối tăm Dân ấm no, nhà nhà vui hạnh phúc Mong trẻ thơ tiếng cười đùa không dứt Bên mẹ cha nô nức đón giáng sinh Mong người thân về xum hợp gia đình Sưởi bếp hồng cùng ca vang lời thánh Xin ban phước cho những miền đất lạnh Những đứa con lạc loài chốn tha phương Đêm từng đêm lệ nhòa vọng cố hương Nghe gió lay chạnh lòng buồn ray rức Mấy mươi năm con vẫn còn thổn thức Nhớ Việt Nam và những mùa giáng sinh Nhớ xóm đạo vang hồi chuông thanh bình Con khát khao ngày về thăm đất mẹ
Đêm Cuối Mai em về mảnh trăng sầu quạnh quẻ Gió mưa lòng ngập lối rẽ tương tư Bàn tay gầy vét mộ tình ảo hư Chôn kỷ niệm phai nhòa trong đêm cuối Mai em về có còn gì tiếc nuối Bờ môi nồng đắm đuối phút ái ân Nằm bên nhau mà xa cách Sở-Tần Tiếng thở dài xé tan màn sương lạnh Mai em về khu phố buồn hiu quạnh Gót chân mòn nghiêng bóng nắng mong manh Nỗi nhớ nhung len lỏi bước vòng quanh Những con đường xa ngút ngàn vô tận Mai em về chôn mối tình lận đận Tan nát lòng trao trả nhẫn cho anh Đời không may nên mộng ước không thành Đào huyệt sâu chôn duyên lành đêm cuối
Hạt Mưa Vô Tình Mưa tháng chạp lạnh lùng tim run rẩy Từng giọt sầu như xé nát không gian Mây hờ hững che tầm mắt ngỡ ngàng Ta nhìn nhau như những người xa lạ Bờ môi nào cuộn sóng tình nghiêng ngã Suối tóc bồng thơm lúa mạ xanh mơn Má ửng hồng khi nủng nịu dỗi hờn Vẫn là em, trong vòng tay kẻ lạ! Ba năm trôi theo tiếng mưa lả chả Tình chết trong sự nghiệt ngã dòng đời Ta nhìn nhau bằng ánh mắt chơi vơi Tim nghẹn ngào tiếng thở dài chua xót Khóe môi gượng nửa nụ cười đắng đót Che lấp sầu vàng vọt trái tim côi Mưa tí tách như dài mãi không thôi Ai đứng đó mà nghe hồn thương vỡ
Tin Buồn Cuối Mùa Đông Nghe tin anh vừa đột quỵ đêm qua Thời gian được đo lường bằng hơi thở Những cuộc chơi ... đành xuôi tay bỏ dỡ Anh đã về chốn thiên đàng cỏ hoa Vọng cung đàn và những lời hát ca Tràn ly bia khí hào hùng nam tử Mới ngày nào ... mà bây giờ tin dữ Chọn lựa nào cho kẻ ở người đi Em sẽ buồn theo nốt nhạc lâm ly Quán Nam Sơn ngày nào ta hạnh ngộ Vết bánh xe, bể dè còn loang lỗ Anh lái về chẳng cần ai tiễn đưa Tân Lạc Viên, Làng Ẩm Thực chiều mưa Nghe Quán Gió khóc sụt sùi thương tiếc Tình bằng hữu sẽ trở thành bất diệt Anh đi rồi ly bia lạnh chiều nay "Heineken, uống nhiều dám cũng say!" Câu huề vốn, những trận cười rôm rả Có ngờ đâu hôm nay anh vấp ngã Bia vẫn còn ... anh đã bỏ cuộc chơi Chốn tha hương, cách biệt mấy phương trời Gửi về anh nén nhang lòng nghi ngút Tiễn anh về nơi cõi hằng vĩnh phúc Hãy rong chơi cùng trời đất an bình Giọt lệ sầu vĩnh biệt kiếp nhân sinh Mất mát này không có gì bù đấp Tiếc thương anh vội vàng ra đi gấp Bỏ chúng em lẻ loi lúc đông tàn
Vắng Em Sầu Đông Một ngày vắng em dài vô tận Một lần xa cách hận thiên thu Trời kia mây đen giăng mịt mù Lốc xoáy cuốn tình đau hấp hối Dòng đời nghiệt ngã ... không chung lối Em về hạnh phúc vui với chồng Xin hãy quên anh, đừng nhớ mong Tình ta chôn vùi theo ngày tháng Qua hết đêm đen là trời sáng Nước sông hội tụ về biển khơi Cây thương đâm chồi sinh lá đời Hãy vì gia đình vui mà sống Một mai chiều buồn nghe biển động Đâu đây vang vọng chút tình xưa Như mây trên trời, lúc nắng mưa Thoáng chút ngậm ngùi lau mắt ướt
Giọt Lệ Tàn Đông Mưa cuối đông nặng hạt buồn ray rức Tim dạt dào thổn thức với thời gian Nhớ thương ai mà ngấn lệ võ vàng Dòng ký ức quay cuồng theo luân vũ Đóa hoa tuyết lạnh lùng rơi lối cũ Bước chân tìm dáng liễu rũ năm xưa Gió nhẹ lay những ngày tháng đong đưa Gót phiêu du mỏi mòn trên xác lá Con đường quen bỗng trở thành xa lạ Lữ khách buồn lạc lõng đứng chơ vơ Người xưa đâu vườn nhỏ nhện giăng tơ Để chim quyên ngậm ngùi im tiếng hót Nhấp men cay mà nghe hồn đắng đót Khói ưu tư vàng vọt ánh trăng tà Tiếng chuông sầu hờn cô lữ ngân nga Vọng bi ai tang thương chùa xa đổ Khóe mắt sâu mưa lệ tình loang lỗ Một lần yêu mà khổ lụy nghìn năm Gió đông tàn gieo rét buốt hờn căm Xuống tâm tư kẻ đăng trình rét mướt
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.01.2015 23:25:36 bởi Thương Hoàng >
Điều Vĩnh Cữu Trên đời này không có gì là vĩnh cữu Ngoài tình yêu và nỗi nhớ hàng đêm Dù người xa biền biệt như cánh chim Nhưng còn đây mỗi lần tim thổn thức Chân dẫm gai chỉ một lần đau nhức Tình lầm lỡ là ray rức cả đời Tim chênh vênh theo nhịp sầu rụng rơi Mây giăng kín bầu trời mang thương nhớ Hoa thuỷ chung chỉ một lần hé nở Đôi cánh hồng rực rở sắc uyên ương Làn hơi thở dìu dập bước nghê thường Ghi dấu yêu vào đáy tim vĩnh viễn Mấy người yêu mà được tròn ước nguyện Nên nỗi nhớ hiện diện khi cách xa Dù năm tháng bụi mờ lấp phôi pha Vẫn xốn xang khi nghĩ về ai đó
Hoa Tuyết Đời người như tuyết phù du Đông về rơi rụng mịt mù nhân gian Từ trên đỉnh núi mây ngàn Uà về lòng đất vỡ tan cõi lòng Nở ra giá lạnh mùa đông Chênh vênh hóa kiếp hư không ảo huyền Bồng bềnh tiên cảnh đào viên Bay về hạ giới khắp miền giá băng Nước từ dâu bể hồng trần Ngưng về hội tụ tuyết vân giữa trời Nỗi buồn giá lạnh tàn hơi Kết thành hoa rụng phủ đời thế nhân Đời như tuyết lạnh vĩnh hằng Đến-đi luân chuyển buâng khuâng lòng người Riêng tôi đứng giữa trùng khơi Nhìn hoa tuyết rụng chơi vơi trái sầu
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: