Vùng Trời Dang Dỡ
Nửa Trái Tim Lầm Lỡ Nếu mai kia ta vô tình chạm mặt Xin chào nhau bằng phân nửa nụ cười Nửa ánh mắt, nửa vành môi kém tươi Nửa vòng tay dù gần ... nhưng xa lạ! Nửa linh hồn khoác lên chiếc mặt nạ Che nỗi sầu loang lỗ cuối mùa đông Thoáng nhìn nhau mà tan nát cõi lòng Nửa dấu yêu đã xa tầm tay với Nửa bước chân theo người đang ngóng đợi Nửa chung tình xin trả lại cho ai Giọt lệ xưa cạn khô thôi vắn dài Chiếc lá đông phủ nấm mồ hoang lạnh Đèn phố khuya soi bóng người hiu quạnh Bước chân về trên nỗi nhớ nhân đôi Con đường quen cứ dài mãi không thôi Nửa trái tim khóc cuộc tình đắng đót
Đàn Bà Có những vật tưởng chừng là vô ích Như xương sườn của mấy người đàn ông Nhưng có nó họ mới được thành công Vì đàn bà luôn đứng sau hổ trợ Trong gia đình họ làm mẹ, làm vợ Luôn nhẫn nhịn việc chăm sóc chồng con Theo ngày tháng nhan sắc cũng hao mòn Họ vùi chôn cả một thời son trẻ Họ hy sinh cuộc đời và sức khỏe Cho con no để mẹ mĩm miệng cười Chồng hiển vinh vợ sung sướng vui tươi Dù lao tâm chẳng một ngày ngơi nghỉ Vợ chắt chiu từng đường kim mũi chỉ Vá cho chồng manh áo rách yêu thương Dẫu biết rằng đàn bà là xương sườn Nhưng thiếu họ chắc đàn ông sẽ chết
Lạc Lối Yêu Thương Có một ngày bước vội qua đời nhau Chẳng tiếng chào hay nửa lời thăm hỏi Vết chân chim hằn sâu ngày mệt mỏi Nên vô tình ta để lạc mất nhau Hai trái tim chia sẻ một niềm đau Phía bên trái trong vùng sâu ký ức Của nhớ nhung vì ngày đêm ray rức Khi đường tình chia rẽ lối uyên ương Mây thương ai giăng lệ sầu vấn vương Sống bên người mà nhớ thương da diết Nửa vách ngăn cho mối tình vĩnh biệt Nửa u sầu chu toàn nghĩa phu thê Cố đè nén vùng tâm trí đam mê Ru giấc mơ một gia đình hạnh phúc Chữ tam tòng buột người ta khuất phục Nên giữa đời ta vờ lạc mất nhau Khu phố này nơi chôn chặt niềm đau Mộ ái ân đắp lên tình hờ hững Vì hoàn cảnh hay đôi chân không vững Duyên đôi minh chôn kín suốt trăm năm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.01.2015 23:13:15 bởi Thương Hoàng >
Tình Yêu Thiên Thu Có những thứ rất dể dàng chia hai Nhưng tình yêu, nỗi nhớ là không thể Khi nóng giận thì chia tay rất dễ Quên người tình là không dễ đâu em Niềm nhung nhớ được nhân đôi hàng đêm Nhiều đến nỗi anh không thể đếm hết Những bài thơ nối tiếp không đoạn kết Đếm lá rơi anh ngồi đây đợi chờ Lèn trong nhung nhớ nỗi buồn vu vơ Của những mùa trăng khi mờ khi tỏ Những hoa tuyết rụng rơi đầy trước ngõ Nỗi nhớ em, anh gởi cánh chim di Nhìn lá xanh khóc tiển lá vàng đi Nỗi nhớ em vẫn chưa từng vơi bớt Lá rụng rơi gió đông buồn thưa thớt Tình yêu anh theo năm tháng dầy thêm Trăng đêm nay sáng vằng vặc trang nghiêm Làm chứng nhân cho mối tình vĩnh cữu Dù mai này anh không còn hiện hữu Trái tim tình xin dành trọn riêng em
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.02.2015 00:45:51 bởi Thương Hoàng >
Mây Phố Núi Phố núi chìm sương đong đầy trong mắt nai Khi em ra đi là cả con đường giẫy chết Hàng me già chơ vơ đứng im buồn mỏi mệt Thành phố quạnh hiu vừa mất đi nửa linh hồn Em đi rồi mặt trời sầu lạnh vắng hoàng hôn Vì bình minh đã theo chân em về phố núi Trăng xanh xao đứng nép mây trời lau hờn tủi Gió lặng thinh ngồi rũ đôi cánh mỏng ven rừng Chim muông buồn chao tiếng hót gợn lòng rức rưng Lá biếc xanh chuyển màu tím mùa thu sầu héo Anh đứng đây bên vòm trời thương vắc vẻo Dõi mắt tìm em nơi xa tít phố núi mù sương Hoa Dã Quỳ ươm cánh vàng tình vấn vương Ngát hương trinh thơm mái tóc dài người con gái Từ bây giờ cho đến nghìn thu là mãi mãi Anh đứng đây chờ mây phố núi ngược bay về
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.01.2015 23:49:25 bởi Thương Hoàng >
Trăng Sầu Ai khơi tỏ ánh trăng vàng Lung linh suối ngọc ngỡ ngàng gió đông Lá chao nghiêng bóng giữa dòng Thông reo đồi vắng chạnh lòng sao rơi Ngàn năm vọng tiếng ru hời Nhớ ai mây tím liệm trời tang thương Trăng sầu nửa mảnh vấn vương Đèn đêm nhỏ lệ bên đường khóc than
Nụ Hôn Mùa Đông Những hạt tuyết lạnh cuối mùa đông còn rơi rụng Trên vai áo cũ sờn lỡ bước kiếp tha hương Gió bần bậc thổi như cào xé nát thịt xương Xua lũ mèo hoang đứng co ro bên đường run rẩy Những cây thông già oằn mình chực chờ đổ gẫy Bầy quạ ăn đêm bới tìm trên xác lá khô Tảng băng dịch chuyển khua răng rắc trên mặt hồ Thành phố đêm đông lạnh lùng tiêu sơ và hoang vắng Bên kia tháp chuông có đôi tình nhân thinh lặng Họ ghì siết nhau truyền hơi ấm của tình yêu Mười ngón tay thon vụng về da thịt nuông chìu Lạnh buốt cuối mùa không ngăn nỗi khát khao tuổi trẻ Hồi chuông ngân xé tan màn đêm quạnh quẻ Hai trái tim hồng bùng cháy ngọn lửa trăm năm Họ hôn say sưa mặc cho giá rét hờn căm Đất trời quây cuồng mạch trào dâng thủy tình sóng sánh Hương lửa ái ân xua tan đi trời giá lạnh Men rượu uyên ương tràn trề hạnh phúc lứa đôi Những hoa tuyết tàn rơi rụng trên khắp vành môi Nét đẹp tình yêu muôn đời như loài hoa bất tử
Ru Con Bé ngoan hãy ngủ Trên cánh tay mềm Lời mẹ ru đêm Dịu dàng tha thiết Nu hôn tinh khiết Hương sữa ngạt ngào Lòng mẹ xuyến xao Hát ru bé ngủ Ngoài kia vần vũ Trời kéo mây đen Mẹ vội đan len May nhanh chiếc áo Ngoài kia khô ráo Mẹ quạt hanh nồng Tay bế tay bồng Vỗ về giấc ngủ Lựa từng rau củ Bón từng thìa cơm Bầu sữa mẹ đơm Bé mau khôn lớn Những khi ngổ ngớn Mẹ vẫn thứ tha Mắt mẹ chan hòa Khi chăm bé ốm Đêm hôm khuya sớm Tình mẹ bao la Đổi cả sơn hà Không bằng tình mẹ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.03.2015 23:34:30 bởi Thương Hoàng >
Bình Dương Chiều Nhớ Về Bình Dương có gì lạ không em Dốc Ngã Sáu ươm tơ vàng nắng nhạt Cánh hoa dầu xoay tít chiều gió bạt Tà áo dài nhuộm trắng khung trời mơ Sông Bạch Đằng có xanh mướt nên thơ Nước lững lờ cánh lục bình êm ả Con đò xưa chở người đi muôn ngã Vang câu hò xao xuyến điệu quê hương Những chiếc xe thổ mộ chạy trên đường Gánh hàng hoa dập dìu ra chợ sớm Những búp măng trong bình minh nắng chớm Đọc ê a tíu tít nghe dễ thương Nắng có về chan ngập bóng sân trường Tiếng ve sầu râm ran mùa phượng đỏ Dòng lưu bút mực tím tình bỏ ngỏ Tuổi học trò lưu luyến mộng thần tiên Đất Lái Thiêu phưng phức mùi sầu riêng Rợp bóng cây trĩu cành mít tố nữ Những học sinh nô đùa mùa thi cử Chia nhãn lồng lúng liếng nụ cười duyên Tôi xa quê lòng mang nặng niềm riêng Những đêm thâu ngắm trăng vàng viễn xứ Nhớ cố hương lệ tràn mi lữ thứ Môi đắng run lên hoài niệm nghẹn ngào
Xin Làm Người Xa Lạ Rót nữa đi anh cho vơi dần nỗi nhớ Ly rượu tương phùng pha nước mắt chia ly Phút chốc nữa thôi biết sẽ còn lại gì Sau một tình yêu có chăng chúng ta còn tình bạn Trong đáy tim đau đâu ai biết là trăm nghìn hạt sạn Vạn mảnh vụn tình chất chứa những lừa lọc dối gian Dù có níu kéo thì cũng đã muộn màng Em cố giấu trong tim, gạt mình ... nhưng không thể Ly rượu đêm nay rót tràn đầy tan thương dâu bể Men lạt hương phai rồi ta còn uống nữa mà chi Khi tình yêu hết là mọi thứ cũng ra đi Chẳng còn chút vị tha nào để ta cùng làm bạn Nợ duyên mình đánh mất qua vết tình nứt rạn Chiếc ly vỡ rồi nên đừng rót nữa anh ơi Đêm nay trăng khóc, rượu cạn mối duyên đời Mai nếu gặp, xin hãy làm người lạ nghe anh
Cuộc Tình Lừa Dối Có ai biết trong cuộc tình dang dỡ Người đàn bà luôn nhẹ dạ thứ tha Cho người đàn bà khác, người thứ ba Họ cố quên nhưng rồi sẽ nhớ mãi Cánh đàn ông thì hoàn toàn ngược lại Khó tha thứ, nhưng tha được là quên! Và lắm lúc không nhớ nổi cái tên Người đi qua đời họ gieo đau khổ Chuyện lừa dối gạt gẫm kim chí cổ Luôn bắt đầu từ một kẻ sai đường Người còn lại vì oán hận đau thương Họ tự rạch lòng mình trăm vết cứa Đành chia tay đánh mất đi phân nửa Vốn dĩ từng một lần thuộc về nhau Mật ngọt vơi, đầy sỏi đá thương đau Yêu bao nhiêu sẽ ghét nhiều hay ít Ánh mắt kia bây giờ là thù nghịch Nhìn người quen bằng cái lạ vô thường Ngoảnh mặt đi lòng chua xót thê lương Tóc bạc mầm sau đêm dài thức trắng
Phố Vắng Em Rồi Phố đông người nắng vẫn thấy cô đơn Mây hắt hiu như dỗi hờn con gái Chờ hoàng hôn trong nỗi hồn tê tái Phố vắng em con đường nhỏ buồn tênh Anh bước đi theo triền nhớ chênh vênh Qua công viên nơi lần đầu gặp gỡ Mắt tìm nhau trong vòng tay bở ngỡ Ghế đá còn trăng xưa lạc chốn nào Ngọn đèn đường như đồng cảm xanh xao Soi bóng nghiêng trên vỉa hè lạnh vắng Phố ồn ào riêng mình anh thinh lặng Đợi mưa rào dội ướt trái tim côi Lê gót mòn nhìn người ta sánh đôi Họ choàng vai trao chiếc hôn tình tứ Những bờ môi còn thơm nồng hoa sứ Phố đông người mà anh thiếu vắng em
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.02.2015 04:11:25 bởi Thương Hoàng >
Khi Người Ta Yêu Nhau Khi yêu nhau người ta thường hứa hẹn Nói những điều mình chưa có bao giờ Họ nói về những hoài bão ước mơ Dù tương lai thì không biết trước được Những ngôn từ nối tiếp nhau lũ lượt Bằng thi ca đến âm nhạc trữ tình Bất đắc dĩ làm nghệ sĩ minh tinh Để trình diễn trước người mình yêu dấu Có lắm khi làm võ sĩ quyết đấu Với những ai là đối thủ ái tình Họ can đảm dù biết phải hy sinh Nhưng bình thường thì nhác như thỏ đế Ôi tình yêu! vĩ đại đến là thế Nó khiến ta làm những chuyện phi thường Như dã tràng xe cát lấp đại dương Nên thế gian ... từng người qua bể khổ Và khi yêu đàn ông thường hay "nổ" Về khả năng chẳng có được bao giờ Và ngoài kia còn vô số "nàng khờ" Thích được nghe lời ngọt ngào ong bướm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.02.2015 22:47:49 bởi Thương Hoàng >
Thương Trái sầu cắn nửa chia đôi Niềm vui dành trọn cả đời cho ai Má hồng chịu kiếp đắng cay Chăn đơn gối chiếc đọa đày thương đau Phận bạc như tấm lụa nhàu Rách lành tùy thuộc rơi vào tay ai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.02.2015 04:08:36 bởi Thương Hoàng >
Ví Dụ Chúng Mình Yêu Nhau Ví dụ thôi nếu chúng mình yêu nhau Chợt nghĩ mà tim dâng trào hạnh phúc Gió nhẹ lay tà áo tím thu cúc Khóe môi cười đắm đuối trái đê mê Tháp bút son đan suối tóc vụng về Khua ngọc tuyền vỗ về sương lóng lánh Con bướm tình khẻ khàng rung đôi cánh Đậu cành vàng ru giấc mộng uyên ương Ví dụ thôi chúng mình sẽ yêu thương Dìu nhau đến chốn thiên đường rực rỡ Môi tìm môi trong vành yêu hoa nở Chiếc hôn nồng men ân ái lứa đôi Dẫu biết rằng chỉ ví dụ mà thôi Nhưng tim son nhịp bồi hồi xao xuyến Duyên trăm năm đẹp má đào lúng luyến Ta hãy cùng ... ví dụ ... yêu thử xem
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.02.2015 14:53:17 bởi Thương Hoàng >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: