Vùng Trời Dang Dỡ
Trăng Dạ Khúc Trăng thanh xõa tóc đợi chờ Gió xuân lưu luyến dệt thơ mấy vần Dịu dàng hương sắc phù vân Sương đêm lóng lánh ngại ngần đường tơ Gió trêu nhành liễu hững hờ Lung lay cánh mởn lượn lờ nước xanh Là đà khói phủ mong manh Hồ sen thủy trúc tròng trành nhân gian
Mưa Buồn Mưa về gội xóa cội nguồn Hạt lên men đắng nỗi buồn chua cay Mưa về đau đáu u hoài Hoen đôi mắt ngọc đọa đày tình đau Mưa về nỗi nhớ cuộn trào Một lần dang dỡ chênh chao trọn đời
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.03.2015 22:08:34 bởi Thương Hoàng >
Cánh Gió Ngậm Ngùi Gió về khóm trúc đong đưa Thẹn thùng kẻ lá ... người xưa có về Gió từ ngàn dặm sơn khê Chở theo đính ước duyên thề năm nao Gió xưa hờn tủi nghẹn ngào Sáo nâu vỗ cánh bay rào sang sông
Cỏ Lông Chông Đôi chúng mình như ngọn cỏ lông chông Lăn miên man trên triền đồi cát vắng Cuốn theo gió dù trời mưa hay nắng Cố đi tìm tri kỷ của riêng mình Ta thức dậy mỗi buổi sớm bình minh Trôi qua nhau đến tà dương lịm tắt Cùng chia sẻ những niềm đau se sắt Nhưng chẳng hề ... dừng lại hỏi một câu Người tri kỷ ta tìm kiếm bấy lâu Không có đâu, vì chỉ là hình bóng Khi cửa lòng vẫn chốt cài then đóng Làm sao tìm được phân nửa xa xôi Ta vô tình ... sẽ lạc mất nhau thôi Khi muộn màng biết mình là tri kỷ Gió hững hờ xoáy tâm hồn hoen rỉ Nghịch hướng đời hai lối rẽ chơ vơ Và muôn đời cỏ lông chông dại khờ Bay đi xa về phương trời vô định Ngược chiều gió nên chia xa bịn rịn Để cuộn đời mãi miết một niềm đau
Quán Vắng Đêm Đông Bên quán vắng liêu xiêu chiều lộng gió Một mình anh thơ thẩn nhớ về em Trang thư cũ lần lượt mở ra xem Em bình an, em vui, em hạnh phúc Nhìn phố xá người đi qua đông đúc Anh hỏi thầm em thật hạnh phúc không Hay những chiều khi trời thổi gió đông Se vết thương, gợn tình đau nhức nhói Trăng đã lên cùng đèn đêm le lói Phố thưa người ... anh vẫn còn đợi em Cây bàng xưa rơi rụng lá bên thềm Tiếng côn trùng thê lương bờ mi đỏ Đêm đã tàn anh một mình ngồi đó Ly cà phê ngọt đắng đọng bờ môi Từng giọt sầu đau buốt trái tim côi Gió đêm đông se lòng đau thống hối
Đợi Chờ Tà dương liệm tắt bên hồ Tương tư vạt nắng sóng xô dạt bờ Dịu dàng dáng liễu buông tơ Lung lay cánh mỏng đợi chờ trăng lên Ngàn thông vi vút chông chênh Hương đêm tỏa ngát mông mênh giữa đời Phím sầu lạc lõng chơi vơi Chênh vênh niềm nhớ nửa trời tan thương
Trăng Sơn Cước Đêm buông tiếng gió hững hờ Sầu vương cánh nhạn sương mờ chân mây Chắt chiu niềm nhớ vơi đầy Rừng đông lạnh trắng cỏ cây ủ mình Sao đêm lấp lánh lung linh Hỏi cô sơn nữ một mình đợi ai Trăng khuya chếch bóng lạc loài Hỏi cô sơn nữ đợi ai một mình
Hoa Lẻ Bạn Chuyện ngày xưa bên sườn đồi nhạt nắng Anh cài hoa màu tuyết trắng trinh nguyên Lên tóc thơ người yêu nhỏ dịu hiền Những cánh mỏng hình đôi tim vỡ rạn Như định mệnh mình làm hoa lẻ bạn Đứng bên nhau mà xa cách vô cùng Dù màu lá là xanh tím thuỷ chung Nhưng duyên bạc nên ngậm ngùi hối tiếc Những đóa hoa màu tang thương ly biệt Trong sương chiều oan nghiệt trắng cô liêu Dù cố quên vẫn nhớ nhau ít nhiều Dù giả vờ ... cứ như người xa lạ Nhớ nghe em, dòng đời không yên ả Nên đôi lần sẽ vấp ngã thương đau Dù đi đâu ở bất cứ nơi nào Anh sẽ dõi theo em từng bước nhỏ Hoa lẻ bạn chiều nay pha sắc đỏ Như lệ sầu cạn tỏ niềm thủy chung Màu lá tím duyên dang dỡ lạnh lùng Tình trái ngang ... nghìn trùng ta lẻ bạn
Gánh nước mướn
Ai? người đơn lẻ? đi giữa Đời ... !
người thường gánh nước bán Lệ Trời ...?
người thương mua nước ... kêu gánh tới
_ Có Biết Lệ Rơi ... Lệ của Tôi ... ?!
[tube]https://www.youtube.com/watch?v=9-2MFXxKSHk[/tube]
Cám ơn 100nammunggiotle đã ghé qua!
Chào Tháng Tư Tháng tư về trong nắng gió hanh hao Rất dịu dàng như một người con gái Đóa hoa xuân bỗng thẹn thùng e ngại Đứng nép mình chào nhan sắc tháng tư Tháng tư về màu mực tím trang thư Dòng lưu bút của một thời lưu luyến Cánh ve non vỗ nhẹ nhàng rung tiếng Đón hạ về trên cành phượng mộng mơ Tháng tư về cho thi sĩ làm thơ Viết lời yêu đêm trăng thanh dịu mát Chờ hương quỳnh giữa màn đêm bát ngát Tháng tư về trong đôi mắt mỹ nhân
anh đừng lo ngại ... khác thường ...
chúng ta là bạn đồng hương ... chung phường ...
xe anh hư giữa ... đoạn trường ...
huống chi giúp đỡ chung đường ... trợ nương ...
chờ khi đến mức ... cuối đường ...
tôi đưa anh lại đoạn đường ... quê hương ...
cho anh ký ức trị thương ...
tuổi thơ xanh thắm vấn vương ... bụi đường
vòng tay người về
[tube]https://www.youtube.com/watch?v=xkKOQ2LifmQ[/tube]
vòng tay người ấy
[tube]https://www.youtube.com/watch?v=6t8nHBvrqt8[/tube]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.04.2015 15:21:02 bởi 100nammunggiotle >
muốn quên muốn gọi ... tùy mình
nhưng thơ đừng bỏ một mình ... cô đơn
[tube]https://www.youtube.com/watch?v=Rl5oT_vi_Bk[/tube]
Cảm ơn 100nam đã ghé thăm!
Thương Mẹ Lá rơi nghịch gió tháng ba Có người mẹ sắp lìa xa cõi đời Một mai khi mẹ về trời Con đây phải sống một đời mồ côi Đôi dòng châu lệ đắng môi Cơn đau quặn thắt từng hồi bầm gan Đời con cũng đã lỡ làng Giờ thêm vắng mẹ như đàn đứt dây Thời gian được tính từng ngày Mất mẹ con thiếu bóng cây che đời Như thuyền lạc lối trùng khơi Như mây lặng gió như trời không mưa Ví dầu ... ngọn cải đong đưa Ầu ơ trăng khuyết song thưa võ vàng Mẹ về nằm ngủ mây ngàn Nghe chim muông hót mộng vàng thiên thu
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: