Vùng Trời Dang Dỡ
Tâm Sự Tàn Canh Đóa cô miên khép cánh sầu nhân thế Khói sa mù ướt đẫm lệ trần ai Kiếp trầm luân theo con tạo vần xoay Trách lá lay? trách đời? hay duyên số? Tiếng oán hờn khóc than cùng giông tố Lên phiến sầu loang lỗ nợ phù sinh Dây loan chùn, phím gãy đoạn tơ tình Lỗi cung son, buông lơi vòng nhịp sống Nghe gió bắc, vang ngựa Hồ hí hống Chọn cành nam, chim Việt lót tổ mềm Thân viễn khách, lạc loài trong bóng đêm Đã bao niên, chưa hồi quy cố quốc? Dạ bán canh, cô phòng rơi tiếng nấc Đời ngưu mã, chật vật chốn ly hương Hạt bụi nào cũng về cõi vô thường Hà cớ gì, bi thương lòng cổ kích?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.09.2014 00:14:16 bởi Thương Hoàng >
Nhớ Người Yêu Có một góc khuất ở trong tim Đã bao năm rồi tôi giấu kín Và đến một ngày như trái chín Em bước vào hồn tỏa ngát hương Từ lâu, rất lâu! tôi không thương Vì sợ ai đó vùi tan nát Tim hồng muôn mảnh vỡ trên cát Gục ngã bao lần chỉ vì yêu Dòng đời nghiệt ngã lắm trớ trêu Khiến xui lứa đôi cùng tương ngộ Như giàn hoa giấy mùa nở rộ Ta nói tiếng yêu rất nhẹ nhàng Trong ánh nắng chiều mây lang thang Chợt nghĩ về em phương trời đó Có còn hoen sầu bờ mi đỏ Giây phút chạnh lòng lúc chia xa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.09.2014 00:17:11 bởi Thương Hoàng >
Duyên Nợ Anh hãy níu chặt bàn tay em Ta giử đời cho nhau anh nhé Và đây chiếc môi hôn trao nhẹ Nhưng đượm hương tình phút chia ly Nhìn sắc thu vàng mùa lá đi Lệ buồn tiễn biệt ngấn hoen mi Vòng tay siết chặt lần sau cuối Đôi ta gặp gỡ theo hẹn kỳ Nhớ hoài mùi tóc thoang thoảng thơm Nụ tình len lén anh khẽ đơm Gò má ửng hồng em e ấp Tựa đầu vai anh em dỗi hờn Đôi môi rực đỏ vừa mộng chín Ngây ngất thuyền tình đắm đảo hoang Sóng vỗ dập dồn hơi thở tràn Đưa nhau về thiên đường em nhé
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.10.2014 03:38:51 bởi Thương Hoàng >
Nếu Mai Sau Em yêu ơi nếu mai này dang dỡ Anh sẽ buồn thương nhớ đến trăm năm Cuộn đời mình trong kén nhỏ tơ tằm Chôn tháng ngày đơn côi vào dỉ vãng Em yêu ơi nếu mai này tình cạn Nghĩa đá vàng đành hẹn kiếp lai sinh Mang đau thương ghi khắc trọn bóng hình Của đôi tim một lần yêu tha thiết Em yêu ơi nếu mai này vĩnh biệt Chỉ vì trời gieo nghiệt ngã thương đau Cho duyên mình mãi mãi cách xa nhau Ôm tương tư vấn vương sầu muôn kiếp Và đêm đêm khi em tròn giấc điệp Anh ru tình bằng nhịp đập con tim Kết vầng thơ gởi em chiếc môi mềm Lên đôi mắt trọn đời anh thương nhớ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.09.2014 00:19:46 bởi Thương Hoàng >
Mộng ước Gom mây hồng anh về may áo cưới Hái sao trời làm sính lể cô dâu Chuyện đôi mình chờ tháng bãy mưa ngâu Mừng hai họ trên chiếc cầu Ô Thước Góp tinh tú anh làm quà đính ước Giọt nắng vàng anh cài mái tóc xanh Trên sông ngân ta mơ giấc mộng lành Anh và em chúng mình vui duyên mới Sáng tinh mơ hai tâm hồn phấn khởi Dạo cung hằng hồ hởi sánh chung đôi Môi kề môi chưa men rượu say rồi Cơn túy lúy em yêu là tất cã Trong vũ trụ có muôn ngàn phép lạ Có chuyện tình đẹp nhất của đôi ta Trăm nghìn năm thời gian có trôi qua Suốt đời này yêu thương hoài em nhé
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.09.2014 00:21:21 bởi Thương Hoàng >
Kẻ Hành Khất Tình Yêu Có sá gì những vết thương đao kiếm Khi rã rời tim cạn kiệt nguồn thương Ngữa tay xin tình ái kẻ qua đường Ôi số kiếp sầu đau từ muôn thuở Cố vơ vét tận cùng trong miền nhớ Làm thơ buồn trăn trở mối xa xưa Van lạy ai thương xót chút duyên thừa Ta hành khất chợ đời nằm rên xiết Ôi lầm lỡ con tim nào hay biết Để giờ đây vì nghiệt ngã kêu than Thân lê lết đầu thôn đến cuối làng La khản cổ mong chờ người bố thí Trong tủi nhục mấy ai còn lý trí Hãy quên ta một gã xấu ăn mày Sống tàn tạ bằng tình thừa những ai Cho duyên cặn qua ngày tháng lây lất
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.09.2014 00:22:18 bởi Thương Hoàng >
Mệt Đêm qua mình ngã bệnh Không một người thuốc thang Buồn thay cho định mệnh Duyên kiếp xưa lỡ làng Ừ, vẫn còn sống đây Vẫn lất lay từng ngày Vẫn cô đơn thân phận Hiu hẩm nhiều đắng cay Bốn mươi hoài lận đận Lặng lẻ đời cút côi Đêm đêm sầu bất tận Mơ tình ái lên ngôi Nếu hôm qua mình chết Có kẻ nào tiếc thương Hay cũng là chấm hết Để xanh cỏ ven đường
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.09.2014 00:23:38 bởi Thương Hoàng >
Ray Rức Ta về đây từ giữa vùng tuyết trắng Để lại em những nhung nhớ u hoài Khi thức giấc tia nắng sớm ban mai Ướt đẫm lệ chảy dài trên khóe mắt Ngày từng ngày gió buồn thêm hiu hắt Bông từng bông rơi trắng xóa ngập lòng Tim dâng tràn niềm dấu yêu đợi mong Chợt nghe ấm giữa mùa đông băng giá Ừ thì giận, giọt sầu rơi trên má Bắt đền anh để tóc lạnh môi chờ Để mi sầu quên ngủ không mộng mơ Nhớ hơi thở những lần vai kề sát Ôi làn da diễm kiều trắng hương ngát Trong vòng tay mộc mạc tìm đường yêu Và nhớ lắm, nơi đó một buổi chiều Dìu dắt nhau từng bước đi trong tuyết
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.09.2014 00:24:18 bởi Thương Hoàng >
Ghẹo Nguyệt Một nửa rèm tơ khép lại rồi Đợi người môi mộng đến mà thôi Một nữa chiếc hôn nồng trao khẽ Vai sánh kề vai quyện lứa đôi Nếm chén men tình đầu lưởi rung Nhịp tim dồn dập hơi thở chùn Mật ngọt dâng trào trong tia mắt Say trọn đêm này nỗi nhớ nhung Bàn tay siết chặt một bàn tay Chân co chân duổi trời đất quay Vượt suối trèo đèo bao gian khổ Lên đỉnh vu sơn hồn ngất ngây Hai nửa rèm tơ khép lại rồi Buông mành sáo phủ đêm dần trôi Đâu đây còn quyện mùi da thịt Nhớ người nhớ mãi đến không thôi
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.09.2014 00:25:14 bởi Thương Hoàng >
Chán Cái lửa yêu đương tắt lịm rồi Còn chăng chỉ là kỷ niệm thôi Năm thì mười họa người thương nhớ Đêm Trường lạc lỏng với đơn côi Rượu cạn bờ môi ngã áng thơ Trăng nghiêng chao đảo hồn vật vờ Ta say đắp trời lên giường đất Nghe gió vi vu mặc sức mơ Lập lòe rít hơi cay chất ngất Phì phà khói tỏa chật buồng tim Đê mê tận hưởng mắt lim dim Hỏi đời là gì ai cũng khổ Mạch máu no tròn chừ sắp nổ Choáng váng lập cập vỗ liên hồi Trống ngực đổ dồn muốn vỡ đôi Nén chút hơi tàn hít với thở
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.09.2014 00:25:55 bởi Thương Hoàng >
Mười Năm Đắng Đót Mười năm thôi ... nhưng dài như thế kỷ Mười năm buồn không chỉ riêng mình em Mười năm qua mà ngày cũng như đêm Anh đớn đau, giận hờn, sầu, thương xót! Mật dấu yêu từ bao đời đắng đót Vương lưới tình bỡi vị ngọt thơm ngon Lúc bên nhau, cạnh vuông cũng hóa tròn Khi chia tay, quả bồ hòn chua chát Có bao giờ hương tình mà không ngát Dù nửa vời khi ta lạc mất nhau Dù vết xưa tim lạt phai úa màu Anh vẫn yêu chỉ mình em duy nhất Dẫu một lần sợi chỉ hồng đánh mất Nhưng mười năm vẫn ngây ngất chưa quên Dẫu một lần ái tình đến gọi tên Vẫn cô miên, mịt mù trong nuối tiếc
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.09.2014 00:27:24 bởi Thương Hoàng >
Hạt Cát Chênh Vênh Có một ngày gió thổi cát chênh vênh Bay đi xa, vào tận cùng nỗi nhớ Rạn vết chim, nửa vành trăng đau vỡ Vương ngọc hồi đỏ thắm khoé mi cong Có một ngày gió thổi nước chênh chông Dâng cồn cào ngập lòng cơn sóng vỗ Tràn nhịp tim vết cứa tình loang lỗ Khao khát chờ hội ngộ cánh buồm xưa Có một ngày gió thổi rào hạt mưa Uớt mảnh hồn, vụn lửa tình lịm tắt Bến chơ vơ, ôm khối sầu lạnh ngắt Đắng đót lòng nghe thương xót trùng khơi Có một ngày gió thổi buồn chơi vơi Lá cô miên như gọi mời phong vũ Xoá ký ức những thềm rong rêu cũ Xoá một đời ta đã chết trong nhau
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.09.2014 00:28:24 bởi Thương Hoàng >
Ghen Ghét nắng vàng thổi bồng tóc sương mai Ghét gió mây đeo bám vai trang đài Ghét cơn mưa dịu mát làn da trắng Ghét ong vờn hoa xinh ngõ nhà ai Ừ, thì yêu ... nên ghen thế mà thôi Ghen chiếc ghế màu áo tím hay ngồi Ghen chiếc dù cận kề che mưa nắng Ghen buổi chiều em không đến thăm tôi Thế là thương! đã thương thật rồi sao? Nhớ da diết như sóng biển cồn cào Nhớ môi hồng, nụ cười duyên lúng liếng Nhớ tay hiền mười ngón mượt thanh tao Hứa với anh đừng để anh đợi chờ Đừng cho anh ăn trái sầu ngu ngơ Ghen, ghen, ghen làm tim tình đau nhói Buồn, buồn, buồn thêm dỗi hờn vu vơ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.09.2014 00:29:53 bởi Thương Hoàng >
Giận Rồi! Em giận rồi đừng năn nỉ người ơi Đừng ve vuốt bằng nhiều lời ong bướm Ngọt mật gì như sương tàn buổi sớm Em giận rồi đừng năn nỉ nghe chưa Em giận rồi trên triền mắt đổ mưa Hoen khóe sầu khi anh vừa quay bước Nỗi nghẹn lòng em vỡ tan thành nước Anh vô tình, lạnh lùng đến thế sao? Em giận rồi lên vầng tóc hư hao Sợi nhớ thương, sợi ba đào cơn lũ Anh ra đi bạo tàn như phong vũ Em khóc rồi anh có biết hay không? Đừng dỗ em khi chỉ thương hại lòng Em không cần đến chiếc vòng oan trái Đừng trói em cùng trái tim khờ dại Rất chung tình và yêu chỉ riêng anh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.09.2014 00:30:59 bởi Thương Hoàng >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: