Vùng Trời Dang Dỡ
Tình Cây Và Lá Tình yêu là những mùa trái mọng chín Rất thơm ngon mang hương vị đậm đà Được khơi nguồn từ tia nắng chan hòa Cây đâm chồi đơm hoa và kết nụ Anh và em chúng ta cùng ví dụ Tình yêu mình như là lá với hoa Anh là lá màu xanh tươi mượt mà Che chở hoa duyên hồng khoe sắc thắm Cây thiếu hoa sẽ héo tàn hiu hẩm Hoa thiếu lá để nắng vàng rụi thiêu Lá ôm hoa nương làn gió chuộng chìu Cùng vỗ về nghe trăng thanh đàn hát Lá giận hoa nên lắm khi chuyển bạc Vội lìa cành theo nước cuốn chiều mưa Trôi miên man nhìn mây trắng lưa thưa Dù nhớ hoa nhưng cành đào đã khép Hoa hờn lá mãi mê vờn bướm đẹp Nhỏ giọt sầu nhụy rữa sắc hương tàn Nghe gió lay ru hồn côi miên man Xếp cánh yêu nên cây không kết trái Hạt mưa xuân đem nguồn vui trở lại Cây đâm chồi, trổ lá và đơm hoa Như tình yêu có hợp tan - chia xa Giữ ái yêu thì cây sẽ ra quả
Ru Em Tình Nồng À ơi cái gió trên ngàn Ru đôi mắt ngọc tình tang tang tình À ơi cái bóng cái hình Che thân ngọc khiết băng trinh giấc nồng À ơi tình nghĩa vợ chồng Anh ru em ngủ đắp lòng yêu thương Hôn lên suối tóc khẽ khường Hôn làn da mịn hải đường trắng trong Hôn đôi môi thắm sen hồng Hôn đôi mắt biếc mi cong má đào Ru em hồn bỗng xuyến xao Nắm tay anh dắt em vào mộng xuân
Điều Ước Nửa Đêm Em yêu ơi nếu anh là ngọn gió Em làm mây ta bên nhau trọn đời Gió thổi mây bay đi khắp muôn nơi Anh và em không bao giờ chia cắt Em yêu ơi nếu anh làm ong mật Em là hoa để yêu nhau trọn đời Ong và hoa quấn quýt mãi không rời Như chúng ta sẽ muôn đời vĩnh kết Em yêu ơi nếu anh là pháo tết Em hoa đào cùng tô điểm mùa xuân Thiếu vắng nhau như chim xa nhớ rừng Nên chúng mình phải yêu thương suốt kiếp Anh là quạt để ru em giấc điệp Làm chiếc chăn ủ em ấm mùa đông Nhưng hơn hết ... anh muốn được làm chồng Đễ chăm sóc, thương vợ yêu vĩnh viễn
Oẳn Tù Tì ... Anh ra cái gì mau mau anh phải nói Em ra cái kéo cắt hết tình theo anh Anh ra cái bao đến bên em dỗ dành Chiếc bao to này sẽ đựng tình hai đứa Em ra cái búa đập tan những lời hứa Rằng chỉ mình em và yêu mình em thôi Nhưng hôm nay thì anh đã quên thật rồi Đễ em buồn thương nên đôi dòng lệ nhỏ Anh ra cái giếng ngập tràn nhịp tim đỏ Như những đóa hồng chỉ riêng dành cho em Trái tim bé nhỏ ... nhưng rộng, em hãy xem Chứa cả khối tình hai chúng ta vừa đủ Oẳn tù tì ..... Anh ra chiếc gối nằm ôm em ru ngủ Tình là muôn màu ... có hờn ghen đớn đau Và có yêu thương mặn nồng khi bên nhau Oẳn tù tì ... Oẳn tù tì ... mình làm hòa cưng nhé
Ghét Anh ghét em có đôi môi quyến rũ Chú bướm vàng hút mật, ngỡ đài hoa Đàn chim quyên chao lượn thấp là đà Say phấn hương của bờ môi mọng thắm Anh ghét em có đôi mắt chìm đắm Chiếc thuyền tình giữa giông tố phong ba Chú cá trám quyến luyến đôi trăng ngà Bơi ngược dòng vướng rêu, quẩy tí tách Anh ghét em có làn da tuyết bạch Nên thú rừng nhầm tưởng là mùa đông Đôi má xinh lúng liếng ửng đào hồng Chú sóc nâu thèm thuồng say sưa ngắm Anh ghét em có nụ cười tươi thắm Suối tóc bồng ngọc tuyền chải trăng thanh Muốn ghét em nhưng sao dạ chẳng đành Ghét bao nhiêu ... anh yêu nhiều hơn thế!
Hình Bóng Mờ Sương Hoa tím rơi phủ đầy sân ga vắng Chiều mù sương nhạt nắng lạnh vai gầy Lê gót mòn chầm chậm dưới làn mây Hỏi tàu xưa có quay về bến cũ Trái tim đơn gõ nhịp buồn ủ rũ Nhìn bóng tàu tìm bóng dáng năm xưa Đã bao lần chờ đợi dưới nắng mưa Người tôi đâu chờ hoài sao chẳng đến Lệ cạn dòng ngược buồng tim đặc sến Một đêm khuya người lặng lẽ quay về Ngồi thật lâu vuốt suối tóc vân vê Nói chia tay khi gà vừa gáy sáng Tôi thức dậy khi hừng đông ló dạng Người xưa đâu ... còn phảng phất mùi hương Của hao gầy những năm tháng phong sương Của nhớ nhung một hình hài đã khuất
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.04.2015 23:10:55 bởi Thương Hoàng >
Thành Phố Buồn Muôn Thuở Mùa xuân về trong hạt sương lá cỏ Ru giấc nồng lam khói tỏa ven đường Muôn hoa rừng ngái ngủ rung sắc hương Chú sóc nâu khẽ khàng chìm gối mộng Thác Cam Ly theo nhịp tình vang vọng Điệu ru hời ấp ủ chuyện lứa đôi Hàng thông sầu lặng lẽ thời gian trôi Mây chập chùng lượn lờ theo nước biếc Hồ Than Thở khóc ai tình vĩnh biệt Lệ ngập tràn oan nghiệt mấy nghìn năm Vùng cao nguyên đất đỏ bao thăng trầm Đà Lạt ơi ... thành phố buồn muôn thuở
Cuộc Sống Khi khốn khó đàn ông thấy chân tình Của bạn đời bên mình lúc suy yếu Còn đàn bà khi nhan sắc tàn héo Họ mới biết ai là người thủy chung Sống bên nhau chưa đến phút sau cùng Đừng vội vàng mừng vui hay buồn tủi Mọi sự việc đều hên xui may rủi Nhưng tình yêu thì chỉ có cộng trừ Những bài toán vô nghiệm hay số dư Đều giải bằng nguyên tắc và phép thử Nhưng tình yêu chỉ là lành hay dữ Vì trái tim có được mấy lần rung Khi xa nhau thì người ta nhớ nhung Nhưng gần nhau là giận hờn vô cớ Cũng vì đó bao mối duyên tình lỡ Nên hãy yêu đừng đễ quá muộn màng
Nỗi Nhớ Nửa Khuya Đêm nay sương rơi nhiều bên ấy Tuyết phủ vai gầy lạnh lắm không Có còn gió rát đôi má hồng Mười ngón tay ngoan ai ủ ấm Đêm nay gió gieo mưa lấm tấm Suối tóc ướt sũng mảnh hồn côi Có nhớ ai hết vào đứng ra ngồi Như lúc này nhớ em vô kể Đêm nay mắt sầu vương ngấn lệ Bên ly men nồng lạnh thấu gan Trăng nhớ thương ai trăng võ vàng Anh nhớ thương em một mình khóc
Nắng Vàng Tình Xanh Cánh phượng đỏ lạc vào suối tóc hương Nhẹ lay tà áo trắng rợp sân trường Gót sen bước xuống đất trời nghiêng ngã Trót say nắng vàng tim đã vấn vương
Tình! Có một vòng tay chưa xa mà đã nhớ Có một bờ môi chưa hôn đã ngọt ngào Có đôi mắt huyền chưa ngủ đã chiêm bao Có người con gái đã yêu dù chưa gặp mặt Tôi đã yêu em không phải vì nhan sắc Em cũng không giàu hay danh giá cao sang Tôi đã yêu em vì nhịp tim rộn ràng Của hai tâm hồn yêu thi ca đồng điệu
Chuyện Con Nhện Miếu Quan Âm Chuyện kể rằng ở ngôi miếu Quan Âm Có con nhện qua ngàn năm tu luyện Nghe kinh kệ hàng ngày trên chánh điện Hưởng khói nhang nên phật tính rất linh Một ngày kia đức phật đã hiện hình Hỏi con nhện: "trên đời quý gì nhất" Nó vui sướng và trả lời thành thật Dạ thưa rằng: "vật chưa có trong tay" Vừa nghe qua đức phật thấy buồn thay Vì con nhện chưa thể thành chánh quả Ngài ra đi với tấm lòng biển cả Và con nhện tu luyện thêm ngàn năm Một ngày kia ở ngôi miếu Quan Âm Phật hiện ra và ngài hỏi con nhện Con có biết lần này ta lại đến Để hỏi nhện: "vật gì quý nhất đời" Sau ngàn năm suy nghĩ chẳng đổi dời Con nhện nói: "là những gì chưa có" Phật u sầu vì nó chưa tường tỏ Phải tu hành thêm một ngàn năm dài Sau ngàn năm trong buổi sớm ban mai Có hạt sương bay theo làn gió thổi Con nhện mừng nên tâm hồn phấn khởi Vì từ nay đã có người bạn bè Nỗi mừng vui đã trôi qua rất lẹ Vì hạt sương theo làn gió bay đi Con nhện sầu mang nặng khối tình si Và bỗng dưng đức phật lại hiện đến Ngài vẫn hỏi một câu hỏi định mệnh Là vật gì quý giá nhất trên đời Vì đau lòng vắng bạn sầu chơi vơi Con nhện nói: "là những gì đã mất" Ba ngàn năm chưa hiểu lời đức phật Ngài hóa kiếp cho nhện kia làm người Tên Châu Nhi, con nhà quan xinh tươi Được hứa hôn - Cam Lộ tân quan trạng Duyên chưa thành mà tình đã vỡ rạn Vì Cam Lộ được hoàng thượng tứ hôn Cho công chúa Trương Phong đẹp hút hồn Còn Châu Nhi cùng Chi Thụ thái tử Quá đớn đau nàng ngã cơn bệnh dữ Sầu võ vàng phút thập tử nhất sinh Chi Thụ chàng luôn kề cận người tình Phút yếu lòng định quyên sinh bỏ mạng Phật hiện đến trong hào quang bừng sáng Nói với nhện: "vật quý trong tầm tay" Chàng Cam Lộ là giọt sương ban mai Còn Trương Phong nàng chính là ngọn gió Không có gió tìm đâu hạt sương nhỏ Nên duyên trời họ đã thuộc về nhau Còn Chi Thụ là cây nhỏ xanh màu Ba ngàn năm đứng nhìn con lưu luyến Ba ngàn năm nó không hề lay chuyển Rất chung tình và yêu chỉ mình con Nên hôm nay tình nghĩa được vẹn toàn Hạnh phúc là những gì con đang có
Bạc Bẽo Bàn tay người có hai bề đen trắng Lá cây rừng cũng đôi mặt xanh nâu Chưa đi biển nào ai biết nông sâu Không sống lâu đâu biết lòng bạn cũ Lòng ganh tỵ mạnh như dòng thác lũ Người nhận chìm hết bản ngã lương tâm Bao nhiêu năm tôi sống kiếp lặng thầm Cây muốn yên sao gió hoài đưa đẩy Đểu giả thay mỏng mép nụ cười khẩy Mới ngày nào còn huynh đệ, đệ huynh Mà hôm nay cây đời bạc lá tình Thật buồn thay trò đời với con chữ Viết đôi dòng nói lên lời tâm sự Mong mai này đừng giẫm đạp lên nhau Thịt nghiền thịt hỏi ai người không đau Cay đắng chi ... thêm đau tình nghĩa cũ
Hạc Giấy Tình dỡ dang xô đôi đàng ly biệt Đời oan nghiệt khiến chúng mình xa nhau Lỗi vì ai, ta phải sống đọa đày Trách hờn nhau duyên trời hay kiếp số Chuyện lứa đôi như là bài toán đố Ai hay mình là tình cuối hay đầu Nào có biết yêu nhau chừng bao lâu Yêu một lần? mấy lần mới hạnh phúc Hỏi thế gian biết sông có mấy khúc Và nhánh nào nước sẽ đục hay trong Có thước nào đo được lòng sâu - nông Ai phụ bạc, ai người không phụ bạc Trời nắng - mưa sẽ khi này khi khác Tình chúng mình thì vẫn không đổi thay Ta trách đời vì duyên số không may Nỗi nhớ nhau gởi theo đôi hạc giấy
Thói Đời Đêm qua tôi bỗng thấy mình chơ vơ Giữa cuộc đời đầy ngờ vực gian dối Thù hay bạn như bức tranh sáng tối Tùy gam màu mà lòng trắng hay đen Người xa lạ bỗng trở thành thân quen Bạn thân xưa thì nay là người lạ Như mặt trời rọi muôn tia khúc xạ Qua tình người những khoảng cách tâm tư Người niệm phật chưa chắc đã nhân từ Kẻ lưu manh không hẳn phường gian bạc Người trí thức có thể làm việc ác Đứa vô học chưa hẳn sẽ thất phu Thế mới hay lòng người như sương mù Biết ai bạn, ai thù khi đối diện Người khôn ngoan ngồi im hơi lặng tiếng Xem kẻ khờ múa máy trổ tài cao
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 7 bạn đọc.
Kiểu: