Vùng Trời Dang Dỡ
Thương Hoàng
Tình! Có một vòng tay chưa xa mà đã nhớ Có một bờ môi chưa hôn đã ngọt ngào Có đôi mắt huyền chưa ngủ đã chiêm bao Có người con gái đã yêu dù chưa gặp mặt Tôi đã yêu em không phải vì nhan sắc Em cũng không giàu hay danh giá cao sang Tôi đã yêu em vì nhịp tim rộn ràng Của hai tâm hồn yêu thi ca đồng điệu Mưa! Đêm qua Mưa rớt ngoài vườn ... Mưa rơi lớn tiếng lên giường ... ngủ chung?!! Mưa tuôn ... Bão gió lạnh lùng ... cho người tình cũng lạ lùng ... thức chung ?!! Thức chung tình cũng theo cùng !! một đêm cũng đủ ... hổng chung đắp mền đắp riêng Tình sẽ lâu bền ... !!? khuya lạnh lẽo mưa ngủ quên ... ướt giường !!? nhà bên này cũng bị Mưa dột ... mà bên huynh cũng bị nhà bị dột Mưa ... ngộ quá hén
Cám ơn 100nammunggiotle đã ghé thăm và lưu lại bài thơ dễ thương!
Bên Nhau Tình Cuối Em ngồi đây để anh nắm bàn tay Ta sưởi ấm đôi bờ tim băng giá Khi có nhau là mình có tất cả Hai tâm hồn không khoảng cách xa nhau Anh thương em đã chịu nhiều nỗi đau Của đổ nát từ cuộc tình lừa dối Tro lụi tàn nhưng mắt còn vương khói Chắc cả đời em đâu dễ nào quên Em tập dần quên đi một cái tên Chôn kỷ niệm theo dòng đời mưa nắng Em không còn buồn đau hay lo lắng Vì sẽ luôn có anh ở bên mình Anh biết em chẳng là hoa trắng tinh Vì bướm ong đã nhạt tình hờ hững Em lo sợ duyên mình sẽ không vững Vì đàn ông hay bảo thủ tầm thường Nhưng yêu em vì tâm hồn ngát hương Anh vượt lên những tầm thường thế tục Để đôi tim được trăm năm hạnh phúc Tìm nhau trong mối tình đẹp sau cùng
Ta là Tiên ... xuống cứu Đời ...
Ai muốn ta cứu ... giơ tay lên Trời ...
ah..haa
_ Số Ngươi mắc cạn giữa Đời ...
giơ hai tay cứu ... ta thời nghỉ suy ...
Xưa nay ta có nội quy ...
cứu người chết khổ ,,, chết khô ,,, chết rồi ...
còn ngươi chưa chết ... bồi hồi
chết tình dang dỡ ... ta ngồi ,,, ta coi ...
ah..haa
bấm tay ta bói ... thử coi ...
_ Số ngươi còn đỏ ... loi ngoi ... Sống hoài ...
Tay ngươi thuộc loại tay dài ...
ngươi giỏi bơi sãi ... ngày mai ... tới bờ ...
chúc ngươi gặp được người mơ ...
chút tình dang dỡ ... làm thơ suốt đời !!!!!
kha kha kha
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.04.2015 22:58:14 bởi 100nammunggiotle >
Lá Me Ly Biệt Gió hoàng hôn lay nhẹ những tàng cây Buông lá me lên vai gầy nhức nhối Ngã ba lòng, sóng cuộn trào dâng nổi Tung xác pháo tiễn người yêu theo chồng Hai đôi mắt nhìn khoảng trống mênh mông Cố nén sâu những dòng dư hương lệ Còn đôi mắt thứ ba nhìn lặng lẽ Người thương người, người thương của người thương Người tiễn người trong lòng ai vấn vương Đoạn đường đê bỗng xa dài tậm tịt Miệng cười vui mà lòng đau thút thít Ta đưa người, đưa ta về cõi sầu Tiếng đàn kìm oai oán đọng mưa ngâu Ướt gót chân xa dần trong tầm với Có còn đâu những chiều xưa ngóng đợi Ta quên người trong góc khuất buồng tim Vàng đốt tay lập lòe trong bóng đêm Khơi tàn tro vùi chôn bao nỗi niềm Ta tiễn hồn trong chiều mưa ly biệt Xác thân gầy ngồi nghe mưa nửa đêm
Hòn Vọng Phu Người đàn bà khóc thầm với sóng biển Đứng chơ vơ trên vách đá đợi chồng Ôm con thơ nhìn mây nước mênh mông Đem yêu thương nhắn cùng hải âu trắng Cánh chim chiều tung bay theo vạt nắng Tiếng kêu buồn vang vọng giữa thinh không Tim quặn thắt tứa máu đỏ ngập lòng Chồng mất tích sau một lần ra biển Gió chiều nay dang cánh bằng chao liệng Theo đoàn tàu thấp thoáng bóng khơi xa Đem tin dữ về cho người đàn bà Chiếc thuyền nan chìm sâu nơi biển cả Người đàn bà ôm con thơ khuỵu ngã Trên cát hồng thấm những giọt máu tươi Hai hòn đá bên nhau mãi không rời Hòn vọng phu bao năm còn đứng đó
Bão Lòng Bão chiều nay xoá tan vùng kỷ niệm Thuở xa nào hai đứa bước vào yêu Tà áo trăng tung bay đẹp mỹ miều Đôi má hây rợp trời hoa phượng đỏ Bão chiều nay thổi hoa về trước ngõ Người tôi yêu đang trôi dạt phương nào Canh cánh lòng ôm niềm nhớ chênh chao Bàn tay gầy vuốt ve đôi xác bướm Bão chiều nay đem sắc hoa về nhuộm Đỏ trái tim như màu máu thương đau Đã bao năm sao lòng còn nhớ nhau Bão về chi cho chênh vênh nỗi nhớ
Tình Yêu Là Gì Tinh yêu được bắt đầu từ ánh mắt Đến nụ cười và những chiếc hôn môi Những giọt lệ theo khóe mắt tuôn rơi Của sầu thương hay là niềm hạnh phúc Buồn vui gì thì cũng phải kết thúc Sẽ còn mãi bao kỷ niệm dấu yêu Hay thương hận oán trách nhau mọi điều Được cất giữ trong tim cùng năm tháng Để có được một tương lai sáng lạng Ta phải quên đi quá khứ u buồn Biết nặng - nhẹ, khi nào tay phải buông Cho bước chân sải dài lên phía trước Trong tình yêu chỉ có mất và được Tim trao ra thì sẽ nhận chân tình Phải tha thứ, chấp nhận, và hy sinh Phải yêu mình, yêu người vô điều kiện Tình yêu là sự đương đầu đối diện Với khó khăn gian khổ và lỗi lầm Phải kiên trì bền vững dù thăng trầm Nên yêu ai thì phải yêu suốt kiếp
Đời Dối Gian Có những niềm đau trên da thịt Khi vết thương lành mọc sẹo non Có những niềm đau tâm mỏi mòn Đôi khi cả đời còn rướm máu Thế gian đầy lọc lừa trơ tráo Người hại người vì một miếng ăn Vợ giết chồng quên nghĩa gối chăn Trò đánh thầy chuyện như cơm bữa Bạn bè mà lại đi gắp lửa Bỏ tay người, cười khẩy đáng khinh Gieo gió cát lấp mối thân tình Hại nhau chi ...những người bạn cũ Một ngày kia xương tàn cốt rũ Ai cũng về lòng đất thâm sâu Tranh giành chi tóc đã hai màu Đem được gì khi vào cõi chết
Chiều Kỷ Niệm Chiều rơi vào đáy mắt huyền mỹ nhân Những tia nắng ngại ngần và ngơ ngác Hàng mi cong mượt mà dòng thác bạc Xếp tâm hồn theo cánh gió đong đưa Con ve sầu cất tiếng hát say sưa Như đón chào rợp trời hoa phượng đỏ Vươn cánh hoa rơi đầy trên thảm cỏ Chú bướm vàng lả lướt lượn vòng quanh Con suối nhỏ róc rách dưới trời xanh Tà áo trắng tròng trành bay theo gió Chở hương xưa đi về ngang lối nhỏ Một thuở nào bàn tay nắm bàn tay
Nàng Thơ Tuyệt Vời Khi yêu nhau anh trở thành thi sĩ Viết thơ tình riêng dành tặng cho em Từ suối tóc đến làn môi ngọt mềm Nụ cười xinh ... đều là những tuyệt tác Khi giọt lệ trên vòm mi đi lạc Vào tim anh những lúc em dỗi hờn Ngọn sóng tình dâng ngập lòng miên mơn Anh chấp bút khen nỗi buồn con gái Anh yêu em tưởng chừng như si dại Thấy trăng ngà ngỡ rằng đôi mắt em Ngắm hoa trắng nghĩ làn da dịu mềm Đi nơi đâu cũng nhớ em da diết Em chính là nàng thơ tình diễm tuyệt Vì Không em anh đâu biết làm thơ Thế giới này sẽ tăm tối lu mờ Vì thiếu em như ngày không ánh sáng
Tình Bướm Ngày hôm nay anh đứng bên dòng thác Nhìn đàn bướm mà ngỡ chuyện đôi mình Dang cánh mỏng nghịch tia nước lung linh Như ngày xưa thuở chúng mình yêu dấu Đôi bướm xinh nép đài hoa ẩn náu Chú chim sâu đang chao lượn bay vòng Như những khi em rúc sát vào lòng Ôm lấy anh giữa đêm đen sấm chớp Đôi bướm xinh say mê hút mật ngọt Như chúng mình trao nhau những chiếc hôn Chợt nghĩ thôi mà trống ngực đổ dồn Những thanh âm ái yêu từ muôn thuở Cũng có lần tưởng chừng như dang dỡ Nhưng tình yêu vá lành những vết thương Như đôi bướm say sưa giấc mộng thường Ta xây kén đắp uyên ương hồ điệp
Cho Một Thành Phố Đã Mất Tên Tôi đi tìm một thành phố mất tên Những vẫn còn trong trái tim dân tộc Của chín mươi triệu dân đen đơn độc Chưa được quyền cơ bản để làm người Tôi đi tìm giọt nước mắt tuôn rơi Của người già chạnh lòng nhìn quá khứ Của đàn con đang tha hương viễn xứ Đau điếng hồn khi thành phố mất tên Tôi nghe được khe khẽ những tiếng rên Từ ngục tù của những người bất khuất Họ tiếc thương một thành phố đã mất Em đâu rồi hỡi hòn ngọc viễn đông Sài Gòn ơi có còn những dòng sông Đưa đoàn người đi tìm đường vượt biển Hàng me già khóc sụt sùi đưa tiễn Vì Duy Tân, Công Lý, mất Tự Do Nhớ Văn Lang những chiều mưa hẹn hò Đêm Trưng Vương trăng vàng ươm ngập lối Thảo Cầm Viên bây giờ đang hấp hối Có còn chăng hàng cây xanh ven đường Sài Gòn ơi tôi sẽ mãi nhớ thương Từ xa xôi hơn nửa vòng trái đất Còn âm vang những ngậm ngùi chất ngất Của thành phố chưa bao giờ lãng quên
Mẹ Việt Nam Ai đang đi về quê hương khói lửa Cho tôi nhắn đôi lời thăm nhà xưa Có mẹ già đang dãi nắng dầm mưa Nặng gánh đời nuôi các em côi cút Những đêm thâu mắt mẹ buồn hun hút Thương cha già trong ngục tối lao lung Vì tự do dân tộc đang khốn cùng Đất nước tôi bốn nghìn năm đau khổ Trái tim mẹ bây giờ đang loang lỗ Vết thương lòng của chín mươi triệu dân Bốn mươi năm ròng rỉ máu lặng thầm Ai thắng ai, và ai được giải phóng Bên bếp lửa mẹ mỏi mòn trông ngóng Từng đứa con tha hương chưa lối về Mong còn ngày được tay mẹ vân vê Vuốt tóc con điểm sương màu tang trắng Huynh đệ cùng đánh nhau ai chiến thắng Nên tương tàn xáo thịt máu tràn sông Mẹ mất con nước mắt tuôn thành dòng Việt Nam ơi bao giờ mẹ thôi khóc
Giấc Mơ Việt Nam Chiếc quan tài chôn chín mươi triệu dân Theo ngày tháng đang dần dần mục rả Những tia nắng tự do xuyên đất đá Trên quê hương sưởi ấm các linh hồn Việt Nam ơi, Việt Nam mất hay còn Những người con lưu lạc khắp thế giới Đang thao thức chờ đợi một ngày mới Dắt nhau về sống an vui thái bình Nền dân chủ rồi cũng phải hồi sinh Người dân tôi được ê a tập nói Những đôi mắt nhìn tự do chói lọi Tai đón nghe điều công lý dân quyền Một ngàn năm đánh đuổi giặc Mông, Nguyên Lý Lê Trần những tiền nhân dựng nước Nên chúng tôi quyết giữ gìn từng bước Dọc biên thùy khỏi bè lũ xâm lăng Chúng tôi quyết đòi lại sự công bằng Từ đất liền đến khắp miền đảo nhỏ Bốn ngàn năm nhuộm thắm dòng máu đỏ Nước Việt Nam của dân tộc Việt Nam
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: