Vùng Trời Dang Dỡ
Tiếc Thương Khi tượng đài Tiếc Thương vừa gục ngã Cùng số phận những người lính hào hùng Dư ngấn lệ trong giờ phút lâm chung Của dân tộc quật cường giữ bờ cõi Mấy mươi triệu dân lành phải trôi nổi Những người cha bước vào trại tập trung Các bà mẹ bị xua đuổi hải hùng Dắt díu con lên vùng kinh tế mới Người dân tôi chưa quen với cái đói Những cơn bệnh hoành hành thiếu thuốc thang Nửa cân gạo cũng phải đứng xếp hàng Đất ruộng vườn gọp chung hợp tác xã Họ ra đi lênh đênh trên biển cả Đem sinh mệnh đổi hai chữ tự do Mấy triệu người chất lên những chuyến đò Và trở thành thuyền nhân nơi viễn xứ Tháng tư đen ngậm ngùi nhìn quá khứ Đắng đót lòng khi nhớ về quê hương Khắp làng quê, từng khu phố con đường Ở nơi đâu cũng còn người đau khổ
Nếu Như! Nếu một ngày trái đất phải ngừng quay Mặt trời kia sẽ lu mờ tăm tối Thì em ơi anh đây vẫn sẽ nói Là yêu em, yêu nhiều nhất trên đời Nếu một ngày mặt trăng đi rong chơi Trôi lang thang và đánh rơi ánh sáng Để hồ thu thôi không còn lãng mạng Anh vẫn yêu chỉ một mình em thôi Nếu một ngày áng mây sẽ ngừng trôi Và gió trời u buồn nên ngưng thổi Dù dòng đời có ba chìm bảy nổi Tình chúng mình không thay đổi đâu em Không có em như không có ngày đêm Cây héo lá khi hoa vừa đơm nhụy Và tình yêu sẽ không còn mùi vị Vì vắng em là nhạt thếch cõi đời
Mộng Thắm Trời ươm nắng thổi phập phồng suối tóc Gió hây hây trêu tà áo tung bay Mùi hương thơm thoang thoảng nhụy hoa lài Trái tim anh theo gót hài dạo bước Làn da trắng ngọc ngà hoa thược dược Môi mộng đào hồng thắm trái nhân duyên Mắt thu mưa sóng sánh đôi ngọc tuyền Đắm hồn anh trong men sầu đáy cốc Nơi em đến trời đất nổi cơn lốc Cuộn ba đào xô ngã những rừng si Phủ lá hoa rạp mình lót chân đi Em, nữ tể của muôn loài, vũ trụ Quả tim bé đón mời em trú ngụ Những mao mạch sẽ ôm lấy ngày đêm Đời có em thật dễ thương bình yên Như đất trời ta bên nhau trọn kiếp
Vì Yêu Trăng đêm nay thu mình vào đáy cốc Len lén nhìn dòng châu ngọc tuôn rơi Bàn tay gầy vuốt suối tóc buông lơi Nhuốm màu tang nửa cuộc tình vừa khuất Khói tương tư bồng bềnh vương khóe mắt Hoen mi sầu pha men đắng chua cay Bàn tay gầy dang dỡ tìm bàn tay Một thuở nào như đôi chim tíu tít Chuốc hồn say lâng lâng từng thớ thịt Niềm nhớ thương theo gió cuộn mây về Nửa cuộc tình chìm đắm trong đam mê Nửa cuộc đời ôm đau thương tiếc nuối Ta yêu người đến tận giây phút cuối Khi chúng mình sẽ lại được gặp nhau Cùng rong chơi trong cõi mơ xa nào Nơi tình yêu là muôn đời, vĩnh cữu
Chuyện Ông Lão Ăn Mày Chuyện ngày xưa có một gã ăn mày Đi lang thang trước cửa nhà phú ông Bị ném đá xua đuổi nên hận lòng Nhặt viên sỏi để ngày sau rửa hận Và túi sỏi thì ngày một thêm nặng Vì mối thù càng lúc càng thấm sâu Người ăn xin trong bộ dạng nát nhàu Mỗi ngày qua là nhặt thêm viên sỏi Suốt bao năm đường trần chân đã mỏi Nên quay về tìm lại chốn năm xưa Vì giờ đây của cải ông có thừa Tìm phú ông ném trả những viên sỏi Nhưng hỡi ơi tuổi già đi không nổi Vì chiếc bị nặng hơn mấy mươi cân Cực chẳng đã ông ném bớt vơi dần Về đến làng chỉ còn vài viên nhỏ Cắn môi mình tuôn trào dòng máu đỏ Ông lớn tiếng gọi kẻ thù năm xưa Nhà hoang vắng cỏ chỉ mọc lưa thưa Mới biết rằng là phú ông đã chết Bao oán hờn cũng thôi đành chấm hết Lão ném bỏ những viên sỏi sau cùng Thật lạ thay chân vững không còn run Hết đau nhức như từ bao năm trước Vậy cho nên nếu ta tha thứ được Tha cho người là hạnh phúc cho mình Càng oán thù như ông lão ăn xin Bóp nhiều sỏi thì bàn tay đau rát Mang túi sỏi như oán thù chồng chất Oán càng nhiều thì càng nặng gót chân Bỏ bớt thù thì sẽ bước nhanh dần Quên oán thù thì tâm hồn nhẹ nhõm
Chó Sói Và Chó Săn Một ngày kia ở giữa khu rừng rậm Con chó sói lang thang gặp chó săn Nó mừng rỡ và chào hỏi ân cần Bạn săn ơi sao lông xù béo tốt Con chó săn liền thật tình thưa thốt Vì chủ nhà giàu có, nhiều thức ăn Nên chỉ việc ăn, ngủ, nghỉ, đi săn Hỏi làm sao mà không no núc ních Sói nghe qua mà lòng buồn thút thít Thương phận mình nằm sương gió hẩm hiu Tùy theo mùa mà thức ăn ít nhiều Nên gầy nhom tứ chi đi không vững Săn nghe qua mà giật mình chưng hửng Khuyên chó sói mau theo nó về nhà Làm chó săn được dài tóc trắng da Không đói lạnh những khi trời đổ tuyết Sói buồn rầu vì phận mình oan nghiệt Muốn đổi đời nên đi theo chó săn Đến bên bạn nhưng thấy vết cổ hằn Hỏi vì sao săn phải đeo sợi xích Săn trả lời việc này tuy không thích Nhưng nhà chủ không muốn nó đi xa Ngoài đi săn còn thức đêm giữ nhà Cột sợi dây để dễ bề sai khiến Sói nghe qua mà khóc chẳng thành tiếng Vì miếng ăn mà bạn mất tự do Mặc dù nó thì bữa đói bữa no Nhưng ung dung giữa rừng xanh một cõi Thế mới biết mọi việc đều đánh đổi Bằng những thứ người ta muốn - mình cần Kẻ giúp mình chưa hẳn là ân nhân Hy sinh nào cũng trả bằng một giá
Tiếng Thị Phi Một ngày kia đức vua Đường Thái Tông Hỏi cận thần Hứa Kính Tôn hiền trát Khanh phẩm cách không phải phường sơ bạc Cớ vì đâu lời thì phi xì xầm Tâu bệ hạ mưa xuân cây nẫy mầm Người nông phu vui mừng gieo vụ mới Khách bộ hành chẳng mấy khi hồ hỡi Vì đường xá sình lầy lội khó đi Mảnh trăng ngà sáng vằng vặc mọi khi Cho thi nhân được thưởng du ngâm vịnh Nhưng đạo chích mặc nhiên không động tịnh Vì ánh sáng dễ làm lộ bản thân Vậy cho nên lời thị phi xa gần Vì thế gian có người thương kẻ ghét Sư tị hiềm khiến bồ hòn cũng dẹt Người hại người gắp lửa bỏ tay nhau Lầm lẫn vì thị phi rất đớn đau Vua nghe theo thì trung thần bị hại Cha mẹ tin thì bỏ rơi con cái Vợ chồng nhầm sẽ có lúc chia ly Nọc rắn độc còn thua lời thị phi Sắc như gươm giết người không thấy máu Ai nghe theo thì tâm hồn điên đảo Cho nên ta phải suy xét tận tường
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.04.2015 23:21:11 bởi Thương Hoàng >
Bốn Mùa Thương Nhớ Trời Bình Dương chỉ hai mùa mưa nắng Em đâu biết mùa thu lá vàng bay Rừng thay màu áo mây tím sương mai Những cây phong ửng hồng đôi má thắm Vào mùa đông tuyêt rơi nhiều đẹp lắm Từng bông trắng điệu luân vũ mộng mơ Tách cà phê nghi ngút khói đợi chờ Chiếc môi hôn ngọt ngào hương lan tỏa Nàng xuân về tô điểm ngàn hoa cỏ Muôn sắc màu ong bướm lượn vòng bay Bầy thú rừng chìm đắm giấc mê say Suối róc rách vọng sơn nhai tiên cảnh Mùa hạ về trong sắc trời ráo hoảnh Đàn nai hiền gặm cỏ dưới chân đồi Nhìn thời gian lặng lẽ như ngừng trôi Sống nơi đây bốn mùa thương xao xuyến
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.05.2015 11:55:39 bởi Thương Hoàng >
Chuyện Tình Hoa Mua Tím Anh và bé chia nhau nhành trái chín Mua tím lòng mộc mạc của miền quê Đôi má phính nũng nịu tựa vai kề Gió mơn man nhẹ lay vầng tóc rối Gót chân son in hằn lên đá sỏi Anh cõng bé qua đồi tím hoang vu Điệu kèn lá dập dìu như hát ru Tuổi thần tiên mộng mơ chiều lộng gió Hái hoa rừng anh cài lên bím nhỏ Màu tím buồn dang dỡ ánh tà dương Hồn ngơ ngẫn trong tiếng vạc kêu sương Đôi chim non thôi hồn nhiên nghịch ngợm Nhụy mua vàng đón gió xuân nồng chớm Môi mộng đào cong cớn mắt thu mưa Suối tóc huyền thương biết mấy cho vừa Hay thẹn thùng và làm duyên e lệ Khoác áo tím hoa mua ngày hôn lễ Anh vụng về bỡ ngỡ đứng trông theo Nhặt xác pháo tình côi mối duyên nghèo Em sang sông về làm dâu xứ lạ Chiều hôm nay nhịp lòng rơi lã chã Cánh hoa sầu rụng kín nhánh sông xưa Hoa mua tím "ai bán để mà mua" Em đâu rồi những mùa hoa ly biệt
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.05.2015 07:28:20 bởi Thương Hoàng >
Hoa Mua Thời Chinh Chiến Chiều dừng quân bên sườn đồi mua trắng Mây chênh vênh gợn hồn côi nỗi buồn Nhớ ngày nào trên bến nước Hàm Luông Có cô lái tuổi trăng tròn đôi tám Bao mối mai đem cau trầu hỏi dạm Đều chối từ, đợi lính trận miền xa Đã ba năm anh vẫn chưa thăm nhà Những lá thư gởi về từ chiến tuyến Lời chân tình, mộc mạc đầy lưu luyến Hẹn thành đôi khi đất nước yên bình Quà sính lễ cài hoa trắng đẹp xinh Chọn hoa mua làm màu may áo cưới Đường xa xôi thư tình đi chưa tới Thì hung tin đã quay ngược trở về Nàng gục ngã trên chuyến đò chiều quê Trúng đạn thù lúc đưa người sang bến Anh khuỵu ngã trong lệ đau chống chếnh Ngước nhìn trăng mười sáu đã lu mờ Hoa thương ai rơi khắp nẻo chơ vơ Nhặt hương trinh kết vành khăn tang trắng Chiều hành quân qua sườn đồi nhạt nắng Nhìn hoa mua ngỡ đôi mắt người thương Tình thủy chung luôn dõi theo dặm trường Anh hái hoa để cài lên báng súng Ánh tà dương ru hồn côi hờ hững Anh thương nàng chưa mặc áo vu quy Dù bao năm đi xa biệt kinh kỳ Nỗi nhớ nhung vẫn trào dâng hồi ức Gom xác hoa xây nấm mồ bên vực Chôn cuộc tình thời khói lửa đao binh Phận làm trai mang nặng nợ chiến chinh Người ra đi biết bao giờ trở lại Hoa mua nở trong chiều tàn hoang hoải Nước sông buồn tê tái sóng xô đưa Hoa mua trắng "ai bán để mà mua" Tình không bán nên trở thành bất tử Nàng đã đi vào những trang tình sử Nên còn đó cô lái bến đò ngang Vọng câu hò theo sóng nước trăng vàng Khua mái chèo gọi người yêu đêm vắng
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.05.2015 22:41:15 bởi Thương Hoàng >
Tình Lừa Dối Xin trả lại cho em chuyến xe hoa Những mặn nồng của ngày đầu ân ái Giọt nước mắt rơi nửa hồn tê tái Khóc cho mình, cho người - kẻ thứ ba Lầm lỗi nào cũng có thể thứ tha Nhưng quả tim sẽ muôn đời đau nhói Nơi sâu thẳm không một ai chạm tới Vết thương lòng nghìn năm dễ nào quên Có những người không còn nhớ họ tên Của nổi đau bị lừa tình gạt gẫm Nhưng giật mình với mồ hôi ướt đẫm Giữa đêm đen khi giấc mơ trở về Trả lại em những say đắm đam mê Những chiếc hôn xin làm quà sính lễ Một mai kia khi sánh vai chú rễ Nhắc nhỡ người đừng để giống như anh Khát vọng nào cũng trôi qua rất nhanh Em quên anh nhưng những chàng trai khác Tình lừa dối kết thúc bằng đổi chát Ngã ba tình ai đứng giữa chông chênh
Thử Lòng Có một ngày người vợ muốn thử lòng Của người chồng mình đầu ấp tay gối Bèn viết thư kể ra vô số tội Đòi chia tay, đặt thư lên đầu giường Trốn dưới gầm chờ anh chồng dễ thương ....Về đến nhà anh mở thư ra đọc Cười khành khạch, đúng là thứ đồ ngốc Liền gọi điện thông báo "nó đi rồi" "Cưng chờ đó anh đến rước đi chơi" Rồi hí hoáy viết vài dòng lên giấy Khép cánh cửa đằng sau nụ cười khẩy Cô giận run khóc tức tưởi như mưa Cô ví mình chỉ là thứ mứa thừa Chợt nghĩ thôi cũng nổi cơn giận dữ Vớ tấm giấy nén lòng đọc mấy chữ Để thử xem kẻ bạc tình viết gì "Anh biết em sẽ bẽn lẽn cười khì Bỡi nằm trốn mà ló chân cả khúc Trời trưa rồi bây giờ cũng đến lúc Anh đi chợ mua thức ăn cho mình" Cô lau vội giọt nước mắt hận tình Vì cảm thấy thương chồng mình vô hạn Chuyện vợ chồng không chỉ là ngày tháng Mà cả đời để âu yếm thương nhau
Mẹ Ơi! Mẹ già tóc trắng như sương Suốt đời lặng lẽ yêu thương con mình Mỗi sợi tóc bạc hy sinh Là ơn là nghĩa là tình nặng mang Mẹ già như ánh trăng vàng Soi đường con bước vô vàn kính yêu Mẹ là tiếng quốc kêu chiều Nặng tình non nước cô liêu chạnh lòng Mẹ là biển cả mênh mông Bao la chan chứa tấm lòng thiên thanh Mẹ là bầu sữa ngọt lành Nuôi con không lớn dỗ dành thương yêu Một mai xế bóng trời chiều Vắng người con khóc thật nhiều mẹ ơi
Hoa Ban Miền Sơn Cước Tôi lang thang đi tìm lại giấc mơ Nơi yêu thương vùng cao nguyên đất đỏ Hoa ban trắng giăng đầy khắp lối nhỏ Hương núi rừng ngào ngạt giữa đêm xuân Rượu chưa rót mà hồn đã lâng lâng Chân say khước theo điệu khèn sơn dã Tiếng cồng chiên vang nỗi sầu bán dạ Con nai rừng ngơ ngác, tác hoang vu Não nuột lòng khi nghe tiếng vượn tu Tôi đứng đây dưới sương mù tưởng nhớ Mối tình đầu chưa tròn duyên đã lỡ Chim hoạ mi hót buồn tênh giữa rừng Tay thoăn thoắt nhịp gõ đàn T'rưng Cô sơn nữ tuổi tròn trăng mười sáu Tia mắt em lung linh ngàn châu báu Thu hồn tôi trong ánh mắt đầu tiên Đã nhiều lần trở lại vùng cao nguyên Tôi tìm em khắp những đồi sim tím Từ bình minh đến hoàng hôn tắt lịm Nhưng dáng em xa biền biệt chân trời Ché rượu cần nghiêng tình côi chơi vơi Tôi yêu em từ lần xa xưa ấy Rất hiền hòa như ngô khoai nương rẫy Dẫu một lần chưa được biết tên nhau
Khi Yêu Nhau Khi đàn ông và đàn bà yêu nhau Không phân chia ít - nhiều hay trao - nhận Giữa họ là nồng nàn hoặc bi hận Tình tuyệt đối chỉ một không có hai Người đàn ông khi phải lòng một ai Họ cảm nhận tình yêu bằng đôi mắt Khi tổn thương thì nén vào tim sắt Nên lệ rơi là vì yêu rất nhiều Người đàn bà dùng tim mình để yêu Nên đớn đau lệ tuôn ra từ mắt Nếu họ khóc bằng nụ cười héo hắt Trên vành môi là đau đớn tột cùng Khi yêu nhau mọi việc đều gộp cùng Không của anh - em mà chung tất cả Khi chia tay đường đời đi đôi ngã Thì ranh giới phân ra của họ - mình Khi yêu nhau thì êm đềm đẹp xinh Khi giận nhau sẽ ồn ào và xấu xí Họ sẽ nói những gì đang suy nghĩ Mà không ngờ gây thương tổn mai sau Nam - nữ tuy khác nhưng yêu giống nhau Cũng đớn đau, mặn nồng say đắm đuối Cũng hạnh phúc, ngậm ngùi thương tiếc nuối Cũng dại khờ thao thức nhớ đêm thâu Vậy cho nên nếu hai người yêu nhau Hãy hiến dâng trao cho nhau tất cả Đừng đợi chờ đến khi đời đôi ngã Thì muộn màng biết dâng hiến cho ai
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: