Vùng Trời Dang Dỡ
Tiễn Bạn Tình bằng hữu chia nhau từng điếu thuốc Ly cà phê đậm tình thương mến thương Những trái cóc chun rượu quán bên đường Vui khề khà lúc trà dư tửu lậu Từ để chỏm đến lúc biết ăn nhậu Cùng phá làng, trộm trái vẫn chưa quên Trò trẻ con vô số chưa đặt tên Nhưng hôm nay tao mời mầy ly cuối Uống đi mầy rồi về nơi chín suối Ráng ngoan nhe đừng chọc phá diêm vương Kẻo ngài giận là mày sẽ hết đường Đầu thai lên làm kiếp người nhậu tiếp Rượu xoay tua không biết bao nhiêu hiệp Bầu trơ đáy mà mình còn chửa say Nhưng hôm nay chỉ té vào vũng lầy Cớ sao mày bỏ cuộc chơi sớm quá Dô đi mày nốc cạn cho nó đã Hết ly này tụi mình dzọt nghe không Tao thương mày thì chỉ giữ trong lòng Lệ có tràn nhưng tao chưa có khóc Mày đi rồi là hết đời khổ nhọc Kiếp con người ở trọ giữa trần gian Thôi nghen mày xuống dưới đừng phá làng Lập hội hè thì diêm dương xử phạt
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.06.2015 00:36:19 bởi Thương Hoàng >
Quán Trọ Linh Hồn Con người ở trọ trần gian Sáng trưa chiều tối tình tang đi về Từ lúc để chỏm ngô nghê Đến khi nhắm mắt về lòng đất nâu Hỏi rằng sẽ trọ nơi đâu Xuôi tay buông thả khối sầu cho ai Ở trọ chẳng nệ vắn dài Như mây mưa gió trần ai xoay vần Có giảm thì sẽ có tăng Có sinh có diệt cân bằng thiên nhiên Có vui thì có muộn phiền Có mưa có nắng luân phiên thay mùa Có thắng thì sẽ có thua Có thành có bại bán mua cung cầu Hỏi ai không về đất sâu Cũng là ở trọ giành nhau được gì Chỉ đem theo tiếng thị phi Của cải vật chất nặng chì khó mang Tay không thì chẳng buột ràng Không danh không lợi không màng tranh đua Xuân hạ thu đông bốn mùa Đem thân ở trọ gió lùa tàn canh
Điều Ước Trăm Năm Anh ước gì mình biến thành gương lược Chải tóc tình soi bóng đẹp giai nhân Anh ước gì sẽ biến thành tuyết vân Để tôn vinh làn da em ngà ngọc Anh ước gì mình biến thành gấm vóc Được ôm ấp tòa thiên nhiên ngát hương Anh ước gì được biến thành hạt sương Uống môi em trong bình minh say đắm Anh ước gì biến thành đóa hồng thắm Để một lần hôn đôi ngọc dấu yêu Những cánh hoa ôm gót sen mỹ miều Bước theo em lên thiên đường hạnh phúc Cho đôi tim thôi không còn thổn thức Ta yêu nhau mãi mãi đến ngàn năm Tình chúng mình sẽ đẹp như trăng rằm Xây túp lều bằng sắt son chung thủy
Bến Mơ Em về giọt nắng tinh khôi Nụ hồng chớm nở hoa môi thẹn thùng Trái huyền óng mượt tơ nhung Vườn xuân lúng liếng chập chùng bến mơ Chênh chao hồ điệp dại khờ Vỗ duyên mộng thắm hững hờ thi nhân Nụ tình bạch khúc thùy vân Ngõ hồn lạc lối ngại ngần duyên ai Hồ thu vấn liễu chương đài Nhành dương ai bẻ lạc loài trăm năm
Cơn Mưa Đời Trời nhá nhem đông về lòng lạnh lẽo Nép vào anh lẫn tránh cơn mưa đời Hai tâm hồn lấm lem ướt tả tơi Khuya hắt hiu dìu nhau về chung lối Tựa vào anh em đừng sợ tăm tối Anh cõng em qua lầy lội trần gian Anh chở che em trọn kiếp đá vàng Dù đói no nghèo nàn không thay đổi Em yêu ơi thời gian qua rất vội Đừng để tình lạc lối lỡ trăm năm Đừng để duyên dang dỡ đau lặng thầm Mặc sấm chớp đón vòng tay rộng mở Mình bên nhau dù gian nguy hiểm trở Luôn chan hòa hơi ấm của tình yêu Có anh rồi em đừng sợ cô liêu Mình cùng nhau vượt qua đời giông tố Hạt mưa tình rớt xuống hồn loang lỗ Đã vá lành hai vết cứa trăm năm Mỗi tháng chỉ có một lần trăng rằm Nhưng tình ta tròn nguyệt cầm muôn kiếp
Chia Phôi Sáng mai này mình phải quên nhau thôi Anh bồi hồi đi làm chú rể mới Em sang sông mà lòng không khắp khởi Mối duyên lành mong đợi, phai sắt son Dù thệ hải đến sông cạn đá mòn Dù héo hon tình không như mơ ước Chị và em ... không thể giống nhau được Nên hãy thương người mình cưới nghe anh Phận liễu đào trước gió rất mong manh Hãy dỗ dành nuông chìu khi nhòa nhạt Người vô tội xin anh đừng bẽo bạt Phút xuân thì như mộng ảo phù vân Sẽ có lúc tim thổn thức ngại ngần Em sẽ đọc những bài thơ anh viết Hạt pha lê hòa nhịp lòng da diết Thốt thành lời em hát ... để ru con Nửa mảnh tình ta không thể vuông tròn Về với chồng em chu toàn lễ nghĩa Mây huyết lệ pha ráng chiều đỏ tía Đi bên người anh cố giữ thủy chung Đường trăm năm ta không sánh bước cùng Vì mấy ai yêu mà không dang dỡ Hãy xem như là hữu duyên vô nợ Để xuôi thuyền về bến đợi riêng nhau Dòng thời gian làm ký ức nhạt nhàu Hai chúng ta quên mau vì con cái Khi tóc bạc chắc không còn e ngại Vì một lần mình đã nói yêu nhau Đau một lần mà muôn kiếp xanh xao!
Sầm Nhớ Sầm Thương Em đi mưa đổ sầm thương Ngọc thủy sóng sánh đôi đường chực rơi Giọt sầu nhỏ xuống chơi vơi Chênh vênh khóm trúc ru hời nắng thanh Mây trôi cuối bãi đầu gành Lã lơi bóng nước nguyệt vành chao nghiêng Giọt tình mặn đắng cô miên Lao xao cỏ mướt mặc nhiên dâng trào Em về nắng gió lên cao Chở theo sầm nhớ dạt dào ngày đêm Nhớ vùng suối tóc dịu hiền Nhớ làn môi mộng trên triền ái ân Nhớ ai sương phủ mi vân Má đào ửng chín châu trần trao nhau Năm đôi tháp bút ngọt ngào Chải hồn xao xuyến cồn cào nhớ ai
Nỗi Nhớ Cuồng Si Nỗi nhớ lùa về trong giấc mộng Như ngày biển động sóng âm vang Bờ môi khao khát rung ngỡ ngàng Rực lửa tình yêu ngùn ngụt cháy Hai mảnh tim son như hoang dại Ghì siết vấn vít hồn đắm say Đất trời nghiêng ngã lệch vòng quay Bến yêu rộn ràng mê đắm đuối Chiếc hôn nồng thắm trong phút cuối Gió mây ngưng thở nhịp giao hòa Vòng tay âu yếm tình nở hoa Như trói đời nhau vào cảm xúc Một lần ái ân lưu ký ức Tim này thổn thức đến ngàn thu Một lần dấu yêu tình rưng rức Vang vọng đâu đây những lời ru
Nghẹn Ngào Mình tình cờ trên phố gặp lại nhau Không tiếng chào ... chần chừ như xa lạ Hai chiếc bóng in vỉa hè nghiêng ngã Không một lời thầm lặng lướt qua nhau Em cúi đầu lặng lẽ bước theo sau Những kỷ niệm còn thưa màu nhạt vắng Phố buồn tênh theo đôi gót thầm nặng Lê trên từng viên sỏi xót xa xưa Anh bước đi trong tiếng cười nô đùa Đôi trái tim đang nghịch mùa hạnh phúc Em héo hon vườn anh xanh hun hút Giấu lệ sầu trong triền mắt rát khô Giọt đong đầy lai láng chảy thành hồ Chôn tình ta trong hoang mồ thủy táng Dòng nước mắt chưa bao giờ vơi cạn Nhưng tim tình tức tưởi chết năm xưa
Nỗi Đau Muộn Màng Ngày xưa anh hứa nắm bàn tay Dìu dắt em qua đời gian dối Cận kề vai nhau dù sớm tối Nhưng sao hôm nay anh vội buông Bàn tay lạnh lẽo níu cô đơn Lau khô hạt mưa mắt dỗi hờn Em cố dằn lòng nhưng phải khóc Một lần đưa tiễn thấu trời đau Anh đã đi rồi ... thật rồi sao Bàn tay buông lõng cuộc đời nhau Giữ vẹn lòng son cùng hương lửa Lời thề chung thủy, thương yêu con
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.06.2015 23:07:08 bởi Thương Hoàng >
Góc Khuất Có loài hoa nào mà không bao giờ nở Có mối tình nào sẽ chắc không dang dỡ đau thương Dẫu chúng mình đến lúc chia đôi đường Em không trách hờn anh tránh người hay duyên số Cần hai bàn tay mới làm nên tiếng vỗ Nên xin anh đừng buồn khổ riêng mang Thôi hãy về đi lo vẹn nghĩa đá vàng Chung phận đàn bà nên đừng để ai lỡ làng duyên kim cải Anh nắm bàn tay nhưng xin đừng giữ mãi Em cũng phải về lo hầu chuyện mối mai Rồi thời gian trôi năm tháng tình ta nhạt phai Vì cả anh và em sẽ bận chuyện gia đình con cái Em sẽ nhớ anh trong những chiều buồn hoang hoải Để những lời hẹn ước theo gió lại bay về Phút giây nào đó tim thổn thức đam mê Nhưng với chồng em vẫn một lòng chung thủy Em sẽ không làm người hồng nhan tri kỷ Để đứng đợi bên đường hay làm quán trọ chờ anh Vì em sẽ làm người dâu thảo vợ lành Nên chuyện đôi ta từ đây xin khép kín Anh buông tay em ra đi ... đừng làm em bịn rịn Em phải về thôi vì nắng sắp lên cao Em làm cô dâu mới mà lệ cứ tuôn trào Bập bẹ tiếng thương với người chưa quen biết Cho dù tình ta không trở thành diễm tuyệt Cho dù chúng mình phải cố gắng quên nhau Cho dù năm tháng sẽ nhanh chóng phai màu Em vẫn yêu anh dại khờ nơi góc khuất Tình yêu mãi đẹp khi là tình thứ nhất Tình yêu vững bền khi tình cuối đời nhau Với em - anh là mối tình đầu rất ngọt ngào Và là tình cuối khi đưa em vào miên viễn
Sự Ngốc Nghếch Của Một Gã Đàn Ông Có những việc trôi qua không trở lại Nhưng sao người khờ dại nỗi nhớ nhung Mất người yêu như thế giới tận cùng Họ thề thốt khép cửa lòng vĩnh viễn Mượn men rượu để mở đầu câu chuyện Tập làm quen với điếu thuốc khề khà Rồi căm hận với tất cả đàn bà Nhưng sặc sụa vì chưa quen khói thuốc Họ chóng vánh tìm cuộc vui nhơ nhuốc Mà người đời gọi "ăn bánh trả tiền" Kẻ hỏi mua người rao bán tình duyên Không buột ràng nhưng mang về hệ lụy Làm đàn ông không yếu đuối uỷ mị Nên chốt lệ trong đáy cốc men sầu Khóc một mình như tháng bảy mưa ngâu Nước ngập tràn nhưng chẳng ai trở lại Cố gượng gạo hạ mình đi tìm mãi Về lại nhà mới biết khác hôm xưa Những khoảng cách tăng cấp số lũy thừa Họ níu kéo một trái tim đã chết Cố cầm giữ xác không hồn mỏi mệt Họ ngộ rằng nhịp mạch tình lệch pha Trăng trong nước không phải là trăng ngà "Không ai tắm hai lần trên một dòng sông"!
Lời Cầu Hôn Sao em không thử cầu hôn với anh Như đóa hoa nở đón chào ong bướm Như là rơm gần lửa tình cháy rướm Chuyện nam nữ bình đẳng giống như nhau Không phải anh có giá hay làm cao Nhưng anh muốn khi trả án suốt kiếp Được đặc ân làm quý ông lịch thiệp Chỉ một ngày và chỉ một ngày thôi Phải đón anh xe bạch mã song đôi Rải dọc đường những đóa hồng tươi thắm Nhấp rượu vang trên bờ môi say đắm Nhạc du dương bồ câu trắng dàn chào Thắp nghìn nến thay cho những vì sao Gom hải đăng về gộp thành thanh nguyệt Của hồi môn là châu báu diễm tuyệt Là bạc vàng và cả núi kim cương Đừng trề môi như con cá sắp ương Đùa thế thôi chứ anh nào có dám Chọc nữ hoàng giận mặt nổi chàm xám Hỏi em rằng "đồng ý lấy anh không" Anh xin dâng em cả một tấm lòng Hứa yêu em đến răng long đầu bạc Chỉ mình em và không thương ai khác Nói đi em "đồng ý lấy anh không"
Lạc Bước Tìm Nhau Khi anh tìm em vội vàng lẫn tránh Như nhật nguyệt kẻ đến tiễn người đi Tình dang dỡ đành đôi ngã chia ly Nỗi nhớ nhung anh đem về ủ kín Nhưng làm sao giấu được mùi trái chín Anh đâu biết dằn lòng nén yêu thương Tiếng dế kêu quạnh quẽ giữa đêm trường Trái thê lương trĩu quặt cành đắng đót Có những đêm anh giật mình thảng thốt Gọi tên em trong vô vọng mù khơi Lệ đắng cay nhỏ xuống hồn chơi vơi Em đi rồi tim anh sầu hoang lạnh Góc khuất nào em cố tình lẫn tránh Đường tâm tư anh vất vã kiếm tìm Đi không tới, người biền biệt cánh chim Nên đôi ta lạc nẽo đời chia cách
Hoa Tím Lục Bình Lục bình loang tím hoàng hôn Lêu bêu trôi nổi bên cồn nước đen Quanh năm thân phận thấp hèn Mưa dầm bảo tố gập ghềnh chênh chao Mặc tình sóng nước dâng trào An nhiên hoa nở khát khao giữa trời Nương theo cánh gió bên đời Bồng bềnh gối mộng buông lơi nắng tà Ngược xuôi muôn nẽo gần xa Thủy triều trầm mặc chan hòa mông mênh Tím chiều hoang dại chênh vênh Vì đâu ai gọi em tên Lục Bình Không đẹp nhưng chẳng kém xinh Lá xanh bông tím thắm tình nước non Dù cho trăng khuyết hay tròn Dù cho mưa nắng lòng son đong đầy Chiều chiều nhuộm tím màu mây Như trải thảm ngọc ru ngày vào đêm Miên man mộng tím môi mềm Lục bình ghé bến nỗi niềm miên man
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: