Vùng Trời Dang Dỡ
Tựa Đầu Vai Anh Tựa vào anh đi người yêu bé nhỏ Khóc cho vơi những chua xót trong lòng Làm đàn bà ai cũng khóc biết không Giọt nước mắt thắm nồng mùi cay đắng Bờ vai anh phủ bụi đời mưa nắng Em mệt rồi cứ im lặng tựa đầu Đừng giả vờ cười nói nhưng đớn đau Đừng gắng gượng dù nát nhàu ngấn lệ Ôm lấy anh ngồi thút thít mà kể Những tủi hờn đời lọc lừa dối gian Những lao khổ mình cùng nhau sẽ san Đời đá vàng kết thành xâu chuổi ngọc Nín đi em, xin người yêu đừng khóc Giọt nước mắt bây giờ đã chia đôi Nửa của em và anh đọng bờ môi Vừa nhạt đi mùi chua cay đắng đót Tựa vào anh cùng lắng nghe chim hót Chào bình minh trong vị ngọt hương tình Những giọt lệ bây giờ hóa đẹp xinh Của lứa đôi mừng vui ngày hạnh phúc
Mơ Hoa Thủy Ngọc Trăng về thôn dã mờ sương Ru hời khói sóng Tiêu Tương mơ hồ Óng vàng thủy sắc điểm tô Nhành dương liễu rũ nhấp nhô chao tình Non cao nước biếc lung linh Gió mây hòa quyện động đình chớm thu Đứng giữa trời đất hoang vu Sơn minh thủy tú nguyệt nhu ngọc ngà Thu mộng bóng dáng tiên sa Ru hồn lạc cảnh một tòa thiên nhiên
Nụ Hôn Dịu Êm Mình cùng nhau chạm bờ môi khe khẽ Để đôi tim san sẽ nhịp yêu thương Trao chiếc hôn ngây ngất phút nghê thường Nghe trời đất đổ dồn trong hơi thở Tia mắt tình say sưa đầy bỡ ngỡ Khắn khít nhau từ duyên nợ ba sinh Như ánh dương rực sáng buổi bình minh Nhịp huyết quản hòa chung hai thành một Hai quả tim bừng lửa yêu thiêu đốt Những ngại ngùng cháy bỏng thành dấu yêu Những ngón tay ve vuốt và nuông chìu Trêu làn da còn thẹn thùng e ấp Cơn sóng tình vỗ bờ thương tràn ngập Cho khỏa lấp những ngày nhớ diết da Đôi uyên ương say khướt trong tinh hoa Vị ái ân nồng nàn đến muôn kiếp
Chênh Vênh Ta về tìm chút an yên Cho lòng vơi bớt muộn phiền đắng cay Cho phai một kiếp lưu đày Thân tằm viễn xứ lạc loài ươm tơ Gió lay cành nhớ hững hờ Mây bay mấy nẽo đường thơ chạnh lòng Nỗi sầu chất chứa hạt hồng Nhỏ đôi khóe ngọc hờn vong u hoài
Chuyện Buồn Tình Yêu Trên đường đời thì người thường hay gặp Kẻ yêu mình và người mà mình yêu Kẻ yêu mình luôn chăm sóc chuộng chìu Trao hết lòng nhưng nhận về tình phụ Người mình yêu là do bởi quyến rũ Và rung động của con tim dại khờ Mình rộn rịp mà người ta hững hờ Mình yêu người, người không yêu, người phụ Thế cho nên trong mênh mông vũ trụ Chuyện tình yêu là lẩn quẩn tuần hoàn Vì lòng người thì rất hay đa mang Người mình yêu, người yêu mình ... ngang trái Kẻ thì vui còn người buồn tê tái Hiếm khi gặp người mình yêu - yêu mình Kẻ hạnh phúc người buồn tủi quyên sinh Chuyện tình yêu muôn đời không đoạn kết
Mình Luôn Có Nhau Nếu tình yêu ví như là tia nắng Khi hoàng hôn sẽ nhạt theo bóng tà Có xum họp thì sẽ có chia xa Mà chúng ta đâu ai muốn chia cắt Nếu tình yêu như làn gió hiu hắt Đem nỗi buồn se sắt vút lên cao Có yêu thương thì cũng có khổ đau Nhưng đôi ta ước muôn đời hạnh phúc Nếu tình yêu như vì sao sáng rực Thì bình minh sẽ phủ lấp sao mờ Có lạc lõng thì tất có chơ vơ Hai chúng ta không bao giờ ly biệt Nếu tình yêu ví như dòng nước biếc Thì có ngày mạch nước sẽ cạn khô Rồi loài người đi về cõi hư vô Riêng chúng ta phải ngàn năm chung thủy Nên nắng gió sao nước rất ích kỷ Như là anh muốn có em ngàn năm Không cần biết ấm áp hay lạnh căm Giàu hay nghèo ta yêu nhau muôn kiếp
Kỷ Niệm Vũng Tàu Giờ này em ở đâu Để cho mây ráng sầu Gió buồn hiu hắt ngủ Trên cát trắng bãi Dâu Nắng về ngang hàng Dương Nhạt phai tắt cuối đường Hoàng hôn lên màu mắt Cho anh nhớ người thương Sóng dạt dào bãi Sau Miên man tìm bãi Trước Như tình nhân lũ lượt Đưa nhau dạo phố phường Bến Đình thơm ngát hương Mùi hoa xứ tinh khiết Những hàng dừa xanh biếc Lăng Ông gió nhẹ lay Từ Thích Ca Phật Đài Đến Niết Bàn Tịnh Xá Đêm rì rào bến Đá Vang vọng những lời yêu Vũng Tàu đẹp mỹ miều Như thiếu nữ đôi tám Vết thời gian khắc chạm Gót chân nào ghé thăm
Vu Vơ Có người thiếu phụ mộng mơ Ngã nghiêng cánh gió thẩn thờ đợi ai Đừng cho nắng nhạt trang đài Đừng cho mây tím lạc loài hoàng hôn Đừng cho heo may bồn chồn Đừng cho nỗi nhớ đổ dồn về tim Đừng cho lá ngủ lim dim Để ai dệt mộng môi mềm trong nhau
Hãy Đến Với Em! Đến sau cùng em vẫn là đàn bà Nên cần anh và bờ vai để tựa Khi sinh ra không được quyền chọn lựa Làm phái mạnh hay phái yếu thiệt thòi Em gắng gượng cũng đã lâu lắm rồi Tự dằn lòng không bao giờ được khóc Dù gian lao hiểm nguy đời gai gốc Phải từng bước tự dò dẫm vượt qua Khi sinh ra không ai biết đi xa Mà chập chững từng bước đi nông nỗi Sao em phải tự lặn ngụp bơi lội Giữa dòng đời giông tố không có anh Nên hôm nay em muốn được dỗ dành Ngã vào anh ôm bờ vai mà khóc Kể anh nghe về những điều khó nhọc Phận nữ nhi lạc lõng giữa chợ đời Em không muốn mình kìm nén chơi vơi Nên khi đau thì em sẽ sướt mướt Em không mãi dối là "em ổn" được Vì đàn bà có nhiều phút yếu lòng Không phải xa là sẽ có chờ mong Không phải mưa thì cầu vồng xuất hiện Không tình yêu nào mãi là vĩnh viễn Vì lối nào thì cũng có cuối đường Tóc chúng mình giờ bạc thếch màu thương Chẳng còn gì để em giấu anh nữa Em chỉ muốn thắp bừng lên hương lửa Của tình yêu muôn đời em và anh Em mệt rồi chỉ muốn được ôm anh!
Ghẹo Nguyệt Tóc dài rũ bóng dừa xanh Môi cong má thắm dỗ dành thiên thai Dáng son tựa Liễu Chương Đài Mắt huyền song ngọc liêu trai lạnh lùng Làn da thơm ngát tuyết nhung Ngẫn ngơ ong bướm thẹn thùng chao nghiêng Hỏi rằng đã có tình duyên Hay còn đợi bến neo thuyền trăm năm
Say Đời Rót nữa đi cho đầy chun hổ phách Vị ân tình còn đắng đọng đầu môi Rượu bồ đào lại bạc trắng hơn vôi Đêm rách nát chỉ sương mành chưa vá Lòng đắng đót pha men tình nghiệt ngã Ta hụt hơi vất vã chạy theo đời Đời với ta chỉ là một cuộc chơi Ta thua đời, đời đá ta lăn lốc Ta đứng lên như những loài thảo mộc Hứng nắng xuân tắm mưa mát đất trời Có lắm lúc tưởng chừng sắp tàn hơi Chờ gió thu mà mưa hạ lại đến Rót nữa đi cho lòng này chếnh vếnh Quên sự đời đang lừa lọc dối gian Khép mi sờn ru giấc ngủ muộn màng Vùi sâu đời trong men sầu túy lúy
Góc Xa Mờ Rồi mai này mình cũng quên nhau thôi Hai trái tim đơn côi về hai phía Về đi anh mà chu toàn hiếu nghĩa Em cũng về để lo chuyện nợ duyên Nỗi nhớ nhung xếp vào một góc riêng Ngăn bên trái lèn sâu vào ký ức Chỗ còn lại giữ thủy chung mẫu mực Làm vợ hiền chăm chỉ thương yêu con Đừng vì em mà thương xót hao mòn Chị và em đều sắt son vô tội Hãy nhẹ nhàng đừng bao giờ nóng vội Đừng nông nỗi, khổ lụy ... tội người ta Suy cho cùng cũng là phận đàn bà Nên chỉ cần một gia đình bé nhỏ Được chồng thương, khi buồn vui cạn tỏ Niềm hạnh phúc giản dị nhưng xa vời Phút chạnh lòng ngắm chiều tím buông lơi Bài nhạc tình chơi vơi khơi niềm nhớ Duyên không thành đành trọn đời dang dỡ Nên chúng mình phải cách trở, quên nhau Yêu say đắm tình ta khó phai màu Nên trái tim nát nhàu dòng dư lệ Và hàng đêm em cữ hành hôn lễ Cùng chú rể của một thời dấu yêu Dù dòng đời gieo em vào trớ trêu Ngăn bên trái còn trinh nguyên tươi thắm Hạt bụi tình chưa một lần lem lấm Góc xa mờ mình vẫn thuộc về nhau
Thơ Ngây Chắt chiu hạt nắng thơ ngây Ươm vành môi mộng đắm say hương tình Khóe ngọc lấp lánh lung linh Suối huyền óng ả ru tình thoi đưa Trái duyên bẽn lẽn chiều mưa Trêu làn tuyết trắng trăng vừa mười lăm Xuyến xao đôi má ửng rằm Hàng mi liễu rũ hương thầm trinh nguyên Nụ cười lúng liếng đào viên Dáng son ngà ngọc như tiên giáng trần Rượu tình chưa uống hồn lâng Một lần gặp gỡ bâng khuâng cả đời
Gió Giao Mùa Mùa trở gió em có lạnh lắm không Sợ cái rét cắt lòng thêm đau xót Nhìn cánh chim mà nghe lòng đắng đót Em có còn để vai lạnh gầy sương Nhìn mây chiều sắc tím lòng vấn vương Nghe ve sầu khóc thương ca mùa hạ Chợt nhớ em một mình trên bến lạ Như ve sầu ngơ ngẫn ngóng mùa sang Cuộc tình ta như chiếc lá nhuốm vàng Trôi lang thang vào vùng trời quên lãng Dấu yêu xưa bây giờ là dĩ vãng Hãy thương chồng, chăm sóc các con thơ Có nhiều đêm anh một mình chơ vơ Ru hồn đơn vào giấc mơ hồi ức Như bầu trời đi vào vùng nguyệt thực Anh gặp em trong sương khói chao tình Anh rất sợ mỗi khi trời bình minh Em xa anh dù chỉ là mộng mị Lời hẹn ước trọn đời mình chung thủy Vẫn còn đây trong tim vỡ đau tình Duyên không thành đành hẹn kiếp lai sinh Nắm bàn tay hàn vết tình dang dỡ Se chỉ yêu thắt chặt tình chồng vợ Anh ôm em mình chuyền nhau hơi thở Khoác đời em khi gió lạnh giao mùa
tình yêu không có trong sô cô la... bởi bàn tay đang nắm của cô ta... cô ta cố giữ người đi vội vã... nắm chặt bàn tay anh không buông ra... _ ông... tôi muốn học làm sô cô la...? _ tôi không còn dạy làm sô cô la ! _" tôi đi lấy vợ !" vừa đi vội vã... cô gái nắm tay anh không buông ra... nhìn cô gái nắm tay mình kỳ lạ... nắm tay người ta có chịu buông ra...?! ( không quen ... nắm tay người xa lạ...?) _ lấy tôi... tôi dạy làm sô cô la...?! ... ...
_ sô cô la... làm từ tình yêu ra _!
_ sô cô la... làm từ trái tim em ra !
_" đợi anh em nhé?? " _" em chờ rộn rã...
_ đếm mỗi nhịp tim , hơi thở vào ra... !!
[tube]https://www.youtube.com/watch?v=7Fmi7EQkNLU[/tube]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.06.2015 12:57:09 bởi 100nammunggiotle >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: