Vùng Trời Dang Dỡ
Một Nụ hôn đầu
nhắm mắt trân trọng đón triệu hôn...
bão tố phong ba lòng lại nôn...
thực hư mơ mộng tràn lẫn lộn ...
đón nụ hoa tình nở trong hồn...
hơi thở ai kia tìm chỗ chôn...
nầy đầy trên má xuống tim nôn...
nôn nao náo loạn chạy vui nhộn...
tưng bừng rộn rã khắp trong hồn...
Cám ơn 100munggiotle đã ghé thăm!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.06.2015 22:47:34 bởi Thương Hoàng >
Giọt Lệ Thương Đau Anh đi về tìm lại chốn bình yên Thuở yêu đương còn vụng về bỡ ngỡ Ngày chúng ta chưa biết tình dang dỡ Chỉ có yêu trong đắm đuối dại khờ Anh bập bẹ nắn nót những vần thơ Thức thâu đêm chờ khi trời hừng sáng Sang nhà em vờ hỏi mượn vở bạn Khi ra về làm bộ quên bài thơ Đôi môi ngọc quyến rũ anh dại khờ Tia mắt em cứa hồn anh trăm vết Đôi chân son thoăn thoắt không mỏi mệt Suốt sáng chiều trong tâm trí "nhà thơ" Anh theo em từng bước chân hững hờ Xé tim côi ngày em dời nơi khác Nhìn phượng rơi mà lòng buồn man mác Biết sau này còn gặp lại nhau không Ngày mưa gió em cất bước theo chồng Em vu quy - anh khóc trời dông bão Anh "nhà thơ" thôi không còn kiêu ngạo Viết thơ tình kể những chuyện đau thương Và hôm nay ta gặp nhau giữa đường Thoáng mắt nhìn thân quen mà xa lạ Anh bạc đời trong sóng tình nghiệt ngã Giấu lệ sầu đi vội lướt qua nhau
Ghen Thầm Chiều anh về cùng vết son trên áo Nghẹn điếng lòng em chao đảo đón anh Vẫn chiếc hôn nhưng hờ hững mong manh Em giấu lệ tròng trành vào tim đắng Hai đôi mắt nhìn nhau trong thinh lặng Buổi cơm chiều của hai kẻ lạ - quen Làm thân gái loe loét như ngọn đèn Không dám ghen vì xấu chàng hổ thiếp Hoàng hôn buông vang tiếng lòng loạn nhịp Trong căn nhà thiếu vắng đôi tình nhân Chiếc giường cũ đón khách lạ ngỡ ngần Của hai người vợ chồng mùa tuyết lạnh Tiếng thở dài cùng tiếng nất chao chạnh Mảnh trăng tình ai nỡ xẻ làm đôi Giọt hờn tủi kiềm nén mặn đắng môi Phận làm vợ thường hẩm hiu, chịu đựng Đủa lệch nhau muôn đời không đối xứng Giử phụ đạo nhưng hờ hững gối chăn Ngôi mộ gió vùi chôn nghĩa ái ân Cùng vết son ngại ngần vương trên áo
Tình Ơi Sao Vẫn Còn Khổ Đau Tình lắm lúc chỉ là một giấc mơ Mà chúng ta dại khờ mê đắm đuối Khi dỡ dang thì buồn đau tiếc nuối Dẫu biết rằng người đó không yêu mình Hết đêm đen thì trời lại bình minh Nhưng chúng ta lại vì tình đau khổ Trái tim hoang rỉ máu hồng loang lỗ Vì làm người mấy ai sống không yêu Tình là gì sao chẳng có giáo điều Và chúng ta không học yêu trường lớp Tại vì sao tình nhanh như tia chớp Yêu phút chốc, bỏ nhau trong vài giây Tình vơi đi thì sẽ lại đong đầy Khi chia tay dù buồn đau cách mấy Vết thương lòng có nhiễm trùng sưng tấy Nhưng khi lành, tim rộn rịp yêu thương Thế cho nên người ta gọi tình trường Có vấn vương ngậm ngùi và tiếc nuối Có say mê nồng nàn và đắm đuối Yêu rồi khổ, hết khổ rồi lại yêu
Mệt! Ở đời muôn sự tùy duyên Công danh sự nghiệp buồn phiền mà chi Thời gian có khắc có thì Sông sâu có khúc, có khi vơi đầy Mây nào mà đứng chẳng bay Gió nào không thổi bên này bên kia
Ngày Hạnh Phúc Cuộc sống vốn dĩ rất bình yên Như trăng hiền hoà soi bóng nước Như niềm hạnh phúc anh có được Nhìn thấy em yêu nở nụ cười Anh sẽ vờ vịt làm bộ lười Chờ em pha cà phê buổi sáng Khói thơm nghi ngút tình lãng mạn Hai chiếc môi nồng san sẻ yêu Mình sẽ ôm nhau hẹn buổi chiều Rồi lao vút vào dòng xe cộ Dẫu ngoài xã hội đời loang lỗ Anh có nụ cười em đồng hành Tan tầm ghé mua bó rau xanh Dăm ba cái trứng nửa lạng thịt Anh nấu những món mình cùng thích Giản đơn nhưng hạnh phúc vô cùng Trời vừa nhá nhem điện thoại rung Anh lo giao thông giờ rất tệ Chưa thấy em về, chắc về trễ Em nhắn tin anh là đang về Trăng thơ thắp sáng ngọn đèn quê Trong túp lều tranh đôi chim nhỏ Đang hót tíu tít cùng cạn tỏ Những chuyện buồn vui trong một ngày Anh ra giếng nước thả thùng, quay Hối thúc vợ yêu mau đi tắm Rồi khoe thức ăn nấu ngon lắm Em vào mà xem anh trổ tài Canh cải "toàn quốc" thịt lai rai Đĩa trứng đơn sơ thơm nhức nhói Bữa cơm đạm bạc nghèo quá đổi Chồng chan vợ húp thấy mà thương Hạnh phúc như đôi chim uyên ương Ngồi đếm sao trời cùng mơ ước Men tình chưa uống hồn say khướt Dìu nhau vào giấc mộng thần tiên Cuộc sống giản dị vui triền miên Chỉ cần có nhau là đầy đủ Dù cho gió giông và mưa lũ Cũng không ngăn lòng đôi trẻ yêu Mình mãi bên nhau như thủy triều Trồi sụt theo con trăng mờ tỏ Đêm say hương yêu trong lều cỏ Thắp ngọn lửa tình cháy trăm năm
Vợ Chồng Quê Tiếng gà gáy sáng vang lên Đôi ta hối hả gấp mền dậy thôi Một ngày nắng sắp lên đồi Em pha trà nóng đun nồi cơm ngon Vài lát dưa muối thơm giòn Anh mang cuốc thuổng lối mòn lên nương Cỏ cây say giấc ngái sương Rừng xanh rộn tiếng chim muông nô đùa Luống cà trĩu quả đong đưa Nương ngô mơn mỡn khóm dưa dạt dào Ruộng lúa đơm hạt đón chào Vợ chồng hạnh phúc dường nào miền quê Bữa trưa đạm bạc duyên thề Lát dưa mình gắp vỗ về cho nhau Rừng buông cánh gió nhạt màu Hoàng hôn phủ tím đường mau về nhà Rau rừng, cá bắt trong sa Khói thơm hòa quyện tình ta với mình Dập dìu trăng sáng lung linh Tiếng suối róc rách đượm tình quê hương Dìu nhau vào cõi mộng thường Vợ chồng thương mãi miên trường liễu xanh Đời này chỉ em và anh Yêu nhau tha thiết mộng lành duyên quê Dù nghèo vẫn giữ lời thề Có nhau trọn kiếp, đam mê trọn đời
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.09.2015 06:20:58 bởi Thương Hoàng >
Phút Mong Manh Xin vay anh chỉ một phút mà thôi Ngồi xuống đây đưa bờ vai em tựa Đừng suy tư hay đắn đo chọn lựa Em chỉ cần tựa đầu khóc mà thôi Những lời khuyên cũng đã khuyên hết rồi Xin đừng nói, để yên cho em khóc Bàn chân son dẫm bước đời gai góc Người lừa lọc mà em đâu biết gì Xin anh đừng bỏ em ngoảnh mặt đi Vì bây giờ em còn gì để mất Anh - người yêu em chân thật Em vô tình làm khổ lụy đôi ta Em cần lắm một bờ vai hiền hòa Chở che em qua những vùng sóng gió Ai lau khô khi dòng lệ em nhỏ Xuống tâm hồn đơn lạnh giữa mùa yêu Em cần lắm một phút thôi không nhiều Để em được chuộng chìu trong tay ấm Cho bờ môi pha sương đêm ướt đẫm Dìu dắt nhau về bến mộng tình yêu Gió trăng sầu giữa trời ngân tiếng tiêu Em cô liêu một mình khi thức giấc Bờ vai ấm đã đi qua góc khuất Em chôn đời vào lầm lỗi thiên thu
Chán Nản Chúa ở đâu, phật ở đâu tìm hoài sao không thấy Giữa chợ đời con lây lất chơ vơ Ngày vật vạ, đêm bó gối thẩn thờ Ngồi co ro oằn mình chịu đói lạnh Không ngữa tay van xin hay cầu cạnh Lòng nhân từ bá tánh bố thí cho Chưa một lần cảm giác được ăn no Hứng sương đêm vỗ về những cơn khát Người nhìn con bằng ánh mắt ngơ ngác Con nhìn người những kẻ lạc trần gian Không biết từ địa ngục hay thiên đàng Họ đi đâu trong vũ trụ nghiêng ngã Có những người nhìn quen mà xa lạ Có những người tuy lạ mà thân quen Có những người sang cã nhưng nghèo hèn Có những người nghèo hèn nhưng sang cã Có những người tâm chai sần gỗ đá Có những người vô bản ngã lương tâm Ta ngồi đây nhìn thế thái lặng thầm Ta điên ư? Ừ thế giới này điên đảo Chắc cũng vì tính tình con kiêu ngạo Nên chúa trời không nhủ lòng xót thương Ngày hôm nay con gục ngã ven đường Vì trần gian mắc lắm điều tội lỗi
Thương Nhớ Tình Nhân Em đi rồi để lạnh nửa chiếc giường Của mùi hương ba năm dài ân ái Tiếng thời gian gõ hồn đau tê tái Nửa chăn tình giờ ủ ấm cho ai Trầu thiếu vôi nên vị chẳng nồng cay Trách gì nhau hữu duyên mà không nợ Cũng đã từng gọi nhau là chồng vợ Nhưng sao đành đoạn lìa nghĩa phu thê Em đi đi chạy theo những đam mê Khi gót sen dẫm gai đời đau xót Hãy về đây dù nỗi sầu chót vót Anh thứ tha ôm em vào lòng mình Vì yêu em nên sẵn sàng hy sinh Anh sẽ chờ đến cuối cùng hơi thở Có kiếp sau xin trời đừng dang dỡ Đừng để lòng cách trở đau trăm năm Đếm thời gian bên vách lá lặng thầm Ngày tháng năm lạnh lùng qua trước ngõ Mắt ráo hoảnh nhưng lệ tình loang đỏ Giọt yêu này anh khóc cho mai sau
Yêu Mãi Trăm Năm Anh hái môi em nụ sen hồng thơm ngát Bướm vàng tim anh khao khát vờn cánh hoa Những giọt mật yêu được hòa quyện chan hòa Trái đất ngừng xoay trong nhịp thở đôi lứa Hỡi này em ơi tình ta luôn rực lửa Bừng cháy tâm hồn đốt khoảng cách chia ly Anh chợt thấy mình giống những chú chim di Bay về phương em trú mùa yêu nồng thắm Đôi mắt quyến rũ khiến hồn anh đuối đắm Men rượu ngàn năm không say hơn môi tình Làn da ngọc khiết dưới trăng sáng lung linh Đất trời thu hẹp cho tim mình vĩnh kết Phút giây thần tiên của đôi trẻ ngờ nghệch Hái đào vườn cấm trong hạnh phúc thiên thu Gió mây hòa điệu tấu tình khúc hát ru Hai nửa mảnh yêu muôn đời không chia cắt Mỗi một nụ hôn là một lần chất ngất Như là tận cùng vũ trụ này vỡ tung Mỗi một vòng tay siết nhau nhịp thở rung Vỗ cánh tình yêu đê mê từng thớ thịt Đôi trẻ say sưa như chim non vấn vít Tung đôi cánh mềm chao lượn trời ái ân Thiên nhiên cỏ cây cũng say khướt lâng lâng Như hai chúng ta trăm năm còn yêu mãi
Một Phút Vắng Em Em đi niềm nhớ hanh hao Nắng vàng lơi lả rơi vào tóc nhung Gió lay từng sợi khẽ rung Phượng hồng e ấp lên vùng tương tư Ve sầu cất tiếng tạ từ Người đi nửa buổi tưởng như một đời
Trăng Mười Sáu Trăng treo khóm trúc mộng mơ Khen ai khéo tạc đôi bờ ngọc sương Tròn vành khuôn đúc nõn nường Vỗ về duyên thắm nghê thường lạc đêm Một tòa hương ngát dịu mềm Cỏ rung nhánh gió bên thềm đợi trăng Cheo leo róc rách ngại ngần Đường lên suối ngọc nhọc nhằn gian truân Cớ sao quân tử dừng chân Ngắm chòm mây trắng bâng khuâng ngại ngùng Ngại vì con suối chửa thông Hay vì đôi cánh hoa hồng mướt sương Xuân tiêu mộng thắm canh trường Uyên ương hồ điệp luyến thương muôn đời
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.07.2015 23:04:08 bởi Thương Hoàng >
Nỗi Nhớ Cuồng Si Đông tàn thì mùa xuân lại đến Hè thu chống chếnh nối đuôi nhau Nhưng người thì thật lạ làm sao Em đi biết bao giờ trở lại Cánh đồng phủ vàng mùa hoa cải Như đón đợi ai tìm bước về Sương sớm chìm mộng ngủ ngô nghê Giật mình nghe tiếng chim rừng hót Tiếng suối róc rách vang thánh thót Như khúc nỉ non khóc giữa rừng Cuồn cuộn dòng chảy mãi không ngưng Con cá bám rêu chờ bóng cũ Hàng liễu tiêu xơ buông cánh rũ Như trái tim anh ngủ bao mùa Bấy nhiêu tháng ngày trời nắng mưa Mà nỗi nhớ em còn chưa dứt
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: