Vùng Trời Dang Dỡ
Khi Chúng Ta Già Một mai này chúng ta sẽ già thôi Tóc sẽ bạc da đồi mồi xấu lắm Anh có còn nhìn dáng em say đắm Như thuở nào cô gái tuổi đôi mươi Có hoa nào sẽ mãi mãi xinh tươi Luôn ngát hương không bao giờ tàn úa Hoa phai sắc thay áo thôi nhung lụa Nhưng còn nồng hương lửa anh yêu em Thân xác này sẽ gầy yếu hom hem Bước em đi cần có người nâng đỡ Da tê buốt những khi trời gió trở Anh không sợ em làm khổ anh sao Em mà gầy ... anh ốm sẽ giống nhau Anh chống gậy dắt em đi từng bước Hai chúng ta không kẻ sau người trước Mà nắm tay cùng nhau bước cận kề Nhưng em già đổi nết anh sẽ chê Một bà lão suốt ngày luôn nói nhảm Nhà chúng mình không vui, buồn ảm đạm Hỏi anh rằng còn yêu em nữa không Em yêu ơi anh xin dâng tấm lòng Yêu em hoài đời này không thay đổi Xích lại đây, nhắm mắt và đừng hỏi Anh yêu em, từ khi trẻ đến già
Một Ngày "Làm Vợ", Một Đời Yêu Em! Buổi sáng nay "nàng" ngáy ngủ lè nhè "Em bệnh rồi anh dậy lo con nhé" "Em nằm yên ráng nghỉ ngơi cho khỏe Việc cửa nhà, con cái để anh lo" Trứng ốp la hay mì gói vị bò Hỏi các con ... chúng nhao nhao bánh nướng Đòi pizza, sandwich rất ương bướng "Bố các con chưa vào bếp bao giờ"! Đứa trường đông, trường tây người mệt phờ Xách cái giỏ lơ thơ đi ra chợ Heo bò gà đứng lơ ngơ bỡ ngỡ Rau củ nhiều ... biết nấu món gì đây? Mua tất cả các thứ một giỏ đầy Đi tung tăng về nấu soup thập cẩm Xịt xì dầu nước mắm nêm cho đậm Món đầu tay ... đủ màu sắc dể thương "Nàng" yếu ớt húp chén soup "lạ thường" Vài ba muỗng "em no giờ muốn ngủ" Hôn môi vợ, gom áo quần dơ cũ Chăn, ga, mền đi giặt giũ cho thơm Mình hai lúa, thông minh cở thằng Bờm Cái máy gì mà cả chục nút bấm Đổ xà bông ... mình lỡ tay ... lại đậm Các loại đồ nén một cối rõ to Sau cả giờ vật lộn đầy cam go Cái máy thua mình là người chiến thắng Nhưng hỡi ơi những áo màu nhạt, trắng Giờ xanh lè, loang lỗ rất cách tân Đón con về chúng phá phách rần rần Tắm con trai thì con gái nhõng nhẽo Dỗ cho nín mà đôi tay sắp trẹo Nhìn vợ mình ... đang cười, nấu thức ăn Ngày hôm nay thử làm vợ một lần Mới thấy thương người đàn bà chịu khó Xách lon bia ra sau vườn cắt cỏ Việc nhà mình không có ... em không xong Vậy cho nên nhắn nhủ các ông chồng Phải thương vợ nhiều hơn bao giờ hết Người đàn bà không biết đến mỏi mệt Khéo chìu chồng và chăm lo đàn con
Mùa Chia Tay Hoa phượng ơi xin em đừng nở vội Hãy chờ tôi chở mùa hạ theo về Chú ve sầu còn say sưa ngủ mê Ngáy râm ran nỉ non mùa tạm biệt Chín mươi ngày lòng vấn vương luyến tiếc Xa mái trường thân thiết đầy mến yêu Xa thầy cô, bè bạn nhạt nắng chiều Xa tóc bím mỹ miều đôi má phính Những ánh mắt nhìn nhau hoài bịn rịn Dòng lưu bút màu mực tím dễ thương Ngày mai đây dù xuôi ngược nẽo đường Dễ ai quên thời mộng mơ áo trắng Dòng thời gian êm đềm trôi phẳng lặng Đã xa rồi tóc bím của ngày xưa Màu tóc tôi pha thời gian nắng mưa Thấm gió sương những mùa sau cay đắng Em lại về giữa mùa hạ hanh nắng Đôi má gầy, môi mộng thắm phượng yêu Mái trường xưa phủ bao lớp xanh rêu Và cây bàng chờ em trong mưa gió Chợt nhìn nhau mắt hoen sầu mi đỏ Những lời thương chưa ngỏ đã vụt bay Nỗi nhớ nhung nun đúc từng tháng ngày Đành nén lòng nhìn em cười hạnh phúc "Tóc bím nhỏ" chạy tung tăng nô núc Như thuở nào buổi chiều mùa chia tay Cánh hoa phượng rơi sóng mắt nồng cay Ve sầu ơi nhớ ai mà rên siết
Nhớ Quê Về quê nghe tiếng đàn kìm Nghe câu vọng cổ ru đêm cánh cò Giữa dòng gió mát đưa đò Khua vang máy đẩy điệu hò giao duyên Quê tôi sông nước dịu hiền Có cầu tre nhỏ bên triền đê ngoan Chờ đêm trăng tỏ ánh vàng Gái trai giã gạo rộn ràng tình quê Có đàn nghé ngọ say mê Gặm cỏ thơm sữa ngô nghê giữa đồng Phiên chợ sáng sớm người đông Mẹ tôi quang gánh lưng cồng yêu thương Có hàng phượng vỹ sân trường Cánh diều no gió trên nương nắng chiều Có đàn em nhỏ mến yêu Hái trái sim tím ngao nghêu nô đùa Có bông lúa chín vụ mùa Có chùm khế ngọt đong đưa dạt dào Nhớ mùi khoai luộc chênh chao Nhớ cơm mắm tép dạ nào cho cam Nhớ quê nỗi nhớ lặng thầm Chợt bừng tỉnh giấc gan bầm nhớ nhung Nhớ sao niềm nhớ khôn cùng Tha hương vạn dặm điệp trùng nhớ quê
Tình Cuối Thiên Thu Không tình đầu thì là tình cuối có sao đâu Trái tim anh nát nhàu từ những đống đổ vỡ Và cuộc đời em cũng đôi ba lần trắc trở Mình gặp nhau ở nơi cuối con đường Tình đầu hay tình cuối cũng chỉ là yêu thương Chuyến tàu rời ga thì phải về đến điểm hẹn Dẫu là trể nãi nhưng vẫn còn nguyên vẹn Hai trái tim son bập bẹ học tiếng yêu ngượng ngùng Vì là tình cuối nên tim cùng nhịp rung Đời từng trải không bận tâm chuyện mưa nắng Không ồn ào nhưng mảnh liệt và sâu lắng Chúng ta yêu tha thiết không chia lìa Mình bên nhau từ sáng sớm đến khuya Ngắm bình minh, hoàng hôn, ngồi chờ trăng lên đỉnh núi Tình chúng mình ngọt ngào như dòng suối Và cháy bừng như núi lửa dung nham tuôn trào Anh đón em ngày mưa bão chênh chao Em là bờ cho thuyền anh cập bến Mình không mơ mộng xa xăm chóng chếnh Bù đắp yêu thương cho nhau trong tình yêu sau cùng Tình cuối là niềm hạnh phúc thuỷ chung Như đóa hoa quỳnh nở muộn nhưng ngây ngất Đời chúng mình chẳng còn gì để mất Nên tình này yêu mãi đến thiên thu Chúng ta làm hai vì sao trên vòm tinh tú viễn du Cùng sáng soi bên nhau trong trời đất Trao cho nhau những yêu thương ngọt mật Mối tình này lưu luyến đến ngàn sau
Ta chợt thèm một chun rượu đắng Để nhìn đời đen trắng chua cay Ngẫm sự tình chợt thấy buồn thay Tay rót men đốt dần đêm chát Say!
Ngán Ngẫm Ta hận thay mấy cái phường bội bạc Không tình người và chẳng có lương tâm Những vai diễn tiếp nối nhau lặng thầm Khi thương vay lúc lăn lê khóc mướn Những nhà hảo tâm không biết ngượng Những gương mặt nhẳn bóng với sự đời Nghĩa ân tình cũng chỉ là trò chơi Dài hay ngắn tùy bạc tiền nhiều ít Nơi nào cũng là sân khấu diễn kịch Có bi ai lẫn thương xót nghẹn ngào Những giọt lệ gượng gạo cố tuôn trào Ai chân thật, ai lừa lọc ... ai biết Khi mất mát đừng đau lòng nuối tiếc Hãy xem là học phí ở trường đời Đừng tức tửi hay bi lụy chơi vơi Hãy mĩm cười biết ai người gian dối
Mệt! Mệt, mệt, mệt ... ta ... mệt lắm rồi Buông mình theo phần số nổi trôi Còn gì đau hơn đời nghiệt ngã Mệt mệt mệt ... chờ ... kiếp luân hồi! Đi thì không nỡ ... ở muốn thôi Lây lất nằm đây như cá mòi Rắn nát tùy thuộc hộp lớn nhỏ Hết bị xẻ bảy lại chia đôi
Thân Phận Thân tôi như nhánh lúc bình Lênh đênh sông nước một mình trôi xuôi Không màng thiên hạ buồn vui Chẳng ngại bão táp dập vùi gió mưa Đêm đêm làm bạn sao thưa Ngày hong cánh nắng đong đưa giữa dòng Thủy triều khi đục khi trong Khi thì nước lớn nước ròng vẫn trôi Nước cạn thì leo bãi bồi Nước lên nhổ rễ ngóp ngoi đầu ghềnh Hoa tím hé nhụy chông chênh Vừa trôi vừa nở bồng bềnh trời mây Khi vui đong ít cũng đầy Khi buồn rót mãi cả ngày không vun Phận này chưa đến đường cùng Há nào tuyệt lộ mệnh chung lúc này Ta nào thua cả cỏ cây Lục bình vẫn nở giữa ngày gió giông
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.07.2015 06:33:13 bởi Thương Hoàng >
Dòng Đời Đau là cảm giác trên da thịt Khi bị tác động từ bên ngoài Nhưng trái tim tôi thì chằn chịt Hằn sâu vết cứa chuyện bi ai Khóc là nụ cười rớt lặng thầm sinh ra từ nội tâm đau khổ Kéo theo những dòng nước loang lỗ Xét nát tâm hồn phút tổn thương Nhớ là thơ thẩn sầu vấn vương Thao thức đêm trường chờ trời sáng Nghĩ đến bóng hình vừa khuất dạng Xa tít chân trời biệt cánh chim Hận là lòng chan chứa nỗi niềm Vì tình dỡ dang hay phản bội Không cần tòa án phán xử tội Lương tâm cắn rứt khó thứ tha Quên là dấu hiệu của tuổi già Đau buốt toàn thân khi di chuyển Khóc buồn nhớ nhung và lưu luyến Hận còn nhiều việc tính dỡ dang
Tình Yêu Muôn Kiếp Nếu một mai anh không còn sống nữa Xin em đừng buồn thương nhớ nghe không Đừng hoen mi hay nhạt phai má hồng Hãy vì con, vì chồng ... em phải sống Anh sẽ về tìm em trong giấc mộng Nơi cõi tình dành riêng cho đôi ta Không ngăn cách cản trở, hay chia xa Yêu trăm năm, ngàn năm và muôn kiếp Anh hát ru cho em tròn giấc điệp Thơm môi nồng âu yếm chuyện ngày xưa Anh che em những ngày có gió mưa Sưởi tim em khi đông về buốt giá Một mai kia em đi bên người lạ Cứ nghĩ rằng người đó cũng là anh Bầu trời kia vẫn mãi mãi màu xanh Vì tình ta muôn đời là bất diệt
Trọn Đời Yêu Em Anh lo sợ tình mình như dòng nước Đến lúc nào sẽ rẽ thúy chia uyên Bến chơ vơ lặng yên đứng nhìn thuyền Đăng băng mình vào giữa cơn sóng lớn Em quen rồi hay nũng nịu ngỗ ngớn Anh nuông chìu ve vuốt như gấm hoa Nhưng em ơi ... người ta là người ta Không giống anh ... anh lo em sẽ khổ Khi em khóc ai là người dành dỗ Ai lau lệ hôn triền mắt thu mưa Em đi về ai chờ đợi đón đưa Nẽo đường đời nhiều chông gai hiểm trở Sợ chân em bước gập ghềnh bỡ ngỡ Ai nâng đở khi em ngã một mình Sợ bùn đen làm lem lấm gót xinh Sợ em vương tội tình ai an ủi Biết làm sao khi tình là may rủi Là muôn đời hay ngắn ngủi phút giây Thế cho nên anh quý giá từng ngày Anh yêu em đến khi rừng ngưng thở
Nửa Vành Trăng Khuyết Chiếc thuyền trăng lặng lờ trên bến nước Khua dầm sao như gương lược chải sông Cánh gió trời nghêu ngao ngồi hát rong Điệu ru hời mê mẩn lòng cô lữ Ai dệt thơ bằng lời tình con chữ Đơm môi nồng rộn ngôn ngữ ái ân Nửa vành trăng treo hững hờ bâng khuâng Như đợi chờ sương khuya cùng luân vũ Liễu thương ai đứng bên hồ liễu rũ Nhạn lạc bầy quên ngủ sầu trong đêm Rượu chưa cạn mà tâm hồn ngã nghiêng Ta nhớ nàng ngắm nửa vành trăng khóc Nửa vành trăng điểm tô lên mắt ngọc Men đắng lòng lên triền dốc đau thương Nửa vành trăng chẻ đôi người đôi đường Khua mái chèo trăm năm còn ray rức
Nhớ Trường Xưa Thoảng đâu đây mùi hương hoa học trò Chuyến đò đời đưa tôi về quá khứ Trôi lênh đênh trên dòng sông viễn xứ Bao năm rồi xa nét chữ mực xanh Mái tường rêu phủ kín những bước chân Của một thời mộng mơ màu áo trắng Nhặt xác phượng nghe lòng buồn sâu lắng Tiếng ve sầu nhớ bạn khóc râm ran Tay "Anh Thư" lả lướt trên phím đàn Giọng "Khánh Ly" như thu vàng trải lối Hồng Chinh Diễm Tú Na nhớ quá đổi Nhỏ Hải Bình Hùng Sơn nói sao vừa Dũng Nghiệp Sang Minh Tuấn chiều mưa Gò lưng đạp xe vòng quanh Bà Lụa Yến Thảo Nương Loan Hiền trước ngưởng cửa Bước vào đời ngày bịn rịn chia tay Những thầy cô trên bục giảng mê say Truyền cảm hứng cho đàn em bé nhỏ Những nụ cười xinh tươi màu phượng đỏ Thơm nắng hồng từ một thuở xa nào Nhớ tiếng kẻng giờ tan học làm sao Những chú chim tíu tít về muôn hướng Những công thức, hằng số, và định lượng Chấp cánh non chúng em bay vào đời Ôi nhớ lắm những ngày dài chơi vơi Ngồi nơi đây từ nửa vòng trái đất Bạn của tôi có những người đã mất Nhớ thầy cô nước mắt trôi ngược dòng Tôi thầm ước khoác áo trắng nhớ mong Để ngày ngày ngồi nghe thầy cô giảng Sống an vui trong tình thương bè bạn Mùi phấn sầu còn phảng phức đâu đây
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.07.2015 00:52:58 bởi Thương Hoàng >
Vô Đề Ôi suối mây từng sợi vắn dài Ngọc hồ thu liêu trai mộng mị Vành nguyệt cong, hỏi bao niên kỷ Mà môi hồng đượm mãi sắc xuân
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: