Vùng Trời Dang Dỡ
Thu Ca Viễn Xứ Trời vào thu rồi em biết không Nhìn chiếc lá rơi nghe chạnh lòng Vạc sầu heo hắt vàng nỗi nhớ Mưa phùn lác đác trắng mênh mông Trời vào thu rồi em có hay Bên thềm lá chết rụng rơi đầy Hoa cúc thương ai hồn nhỏ lệ Tình buồn chất ngất giấu men cay Trời vào thu rồi tim se lạnh Heo may thưa thớt vương vai gầy Mưa thu biết bao giờ mới tạnh Trời vào thu rồi.... thương nhớ ai
Ngày Chia Tay Ngày chia tay đôi ta buồn không nói Hàng me sầu nông nổi khóc đau thương Ta đứng đó nhìn nhau giữa phố phường Con đường tim ngăn bờ hai lối rẽ Ngày chia tay đôi ta buồn quạnh quẻ Muốn nói gì mà sao lời nghẹn ngào Lần sau cuối chúng mình còn có nhau Vì sáng mai anh về đi cưới vợ Ngày chia tay trăng nhuốm sầu dang dỡ Lệ úa vàng trên suối tóc chênh vênh Tiếng ve sầu nấc nghẹn đoạn tơ tình Hai chiếc bóng cô đơn về nghịch hướng Lá me sầu rụng rơi mùa gió chướng Đưa tiễn người phong kín lối tâm tư Rồi ngày kia thiệp hồng đến trao thư Chiếc thuyền hoa chở em về bến mới Ngày chia tay chúng mình không mong đợi Vì chỉ hồng không thắm mối se duyên Hàng me già làm chứng nhân lời nguyền Ta hẹn nhau xum vầy trong kiếp khác
Chuyện Buồn Lại một người bạn nữa giống như tôi Ôi cái nghĩa ái ân, nợ nần nhau từ muôn kiếp trước Khi đến với nhau thì mấy ai mà biết được Tình yêu này sẽ kéo dài bao lâu Yêu, đơn giản là yêu, là có nhau Từ ánh mắt, nụ cười đầu tiên ấy Thuở lãng mạn lứa đôi được ký chung trên tờ giấy Thêm mặn nồng lạc thú và những đứa con Vợ chồng nào cũng mãi là hai vợ chồng son Nếu biết san sẻ và cùng nhau giữ gìn ngọn lửa Vui hạnh phúc vì đã tìm được phân nửa Chung đôi tay dựng xây một gia đình Và đóa hải đường mệt mỏi thôi đẹp xinh Màu trắng dịu hiền thay bằng đôi mắt nhàu nát Cuộc sống vợ chồng cũng vì đó đổi khác Anh không là anh mà em cũng chẳng còn là em Chúng ta bận bịu việc con cái nên những khát thèm Cũng qua quít vội vàng như hai kẻ cắp Sợ lắm khi các con sẽ bắt gặp Nên những lần mặn nồng từ đó cũng phôi phai Những khó khăn mệt nhọc giữ kín trong lòng không nói cùng ai Như quả cân treo sợi chỉ ngày càng nặng Đôi chim uyên ương líu lo ngày nào bây giờ thinh lặng Chẳng nói một lời, hay một nụ hôn phớt hanh hao Tờ giấy oan nghiệt kia được đem ra làm điều kiện đổi trao Khi ký rất nhanh mà xé đi thì cũng mau lẹ Khi nóng giận mấy ai nghĩ đến chuyện nặng nhẹ Ba mẹ thôi nhau mà không cần hỏi ý các con Biết ngày sau con có được vuông tròn Có hạnh phúc với ba-mẹ mới Hay con buồn và luôn ngóng đợi Đợi cuối tuần tạm biệt mẹ về với ba Thế cho nên khi chuẩn bị chuyến đi xa Trên chiếc xe đời rẽ chia thành hai hướng Như mùa hè sẽ thiếu đi hoa phượng Những con ve sầu thương khóc rất bi ai Khi xa nhau tổn thương nặng nề cho cả hai Một mai kia dù tìm được ai khác Nhưng tìm đâu nụ hoa tình hương ngát Như ban đầu hai đứa trao cho nhau Ly dị rồi chúng ta đau và con cái rất đau Mấy ai uống cà phê thiếu đi đường với sữa Chúa đưa ta đến với nhau từ hai nửa Xa nhau rồi còn một có ý nghĩa gì không Và lắm khi chúng ta chết trong lòng Khi nghĩ về những điều có thể và không thể Hãy cho nhau cơ hội đừng chờ khi nải trễ Dù cho thì cũng quá muộn màng Một lần đau khổ là trọn đời trái ngang!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.09.2015 05:48:24 bởi Thương Hoàng >
Thu Họa Víu nhành trúc ngắm bình minh buổi sớm Đôi lược ngà chải suối tóc ngân giang Mi liễu rũ cuốn cánh gió mây ngàn Vỗ tim son rộn ràng vui phơi phới Nụ cười tươi dịu dàng thơm nắng mới Gót tiên hài đánh thức nụ tầm xuân Tiếng chim ca líu lo khúc nhạc rừng Bầy nai hoang gặm cỏ bên dòng thác Bằng lăng tím thoang thoảng hương ngan ngát Cánh bướm tình lơi lả điệu thơ ngây Trời chứa chan ươm hồng lên cỏ cây Tô má em thẹn thùng duyên sắc thắm Rượu chưa uống hồn túy lúy say đắm Bởi vì em cô gái tuổi tròn trăng Nét khắc họa như lầu nguyệt cung hằng Ngàn năm sau có còn yêu như thế
Nhớ Anh Lúc anh đi đất còn xanh hoa cỏ Nay thu về trước ngõ ... anh vẫn xa Giăng nỗi buồn sầu tím khắp ngôi nhà Chiếc sofa, nhớ anh buồn muốn khóc Đây chiếc gối mình cùng an giấc ngọc Đôi mái đầu kề sát những nụ hôn Hương ái ân trên chăn đơn chập chờn Mùi da thịt còn nồng nàn da diết Đây chiếc bàn anh thường ngồi luyến tiếc Thời gian trôi nhanh quá yêu hạn kỳ Giọt tình buồn đẫm ướt phút chia ly Đôi chim uyên không rời nhau nửa bước Em nhớ anh ngồi nâng niu chiếc lược Vương sợi tình điểm trắng dấu xa xưa Gió gợn lòng lên triền mắt đổ mưa Đôi dòng châu đầm đìa in gối chiếc
Hoa Môi Chiều Thương Cánh bằng chao gió nghiêng nghiêng Hoa mây nở trắng khắp miền xa xa Cánh bằng chao gió là đà Hoa môi nở rộn đón ta với mình Vòng tay âu yếm ân tình Vuốt ve suối tóc trăm nghìn sợi thương Sợi nào buộc mối tơ vương Sợi nào thoang thoảng mùi hương ngọc ngà Sợi nào chao gió bay xa Vòng tay đưa tiễn nhạt nhòa hoa môi
Nụ Cười Sơn Cước Đường lên bản thượng chiều thu Gặp cô sơn nữ thượng du má hồng Gió lay suối tóc bềnh bồng Nụ cười sương khói xanh đồng lúa non Cong cong vành nguyệt như son Long lanh hồ ngọc xoe tròn tim ai Gùi mây em địu trên vai Hoa Ban hương ngát ngất ngây lòng người Phù vân thấp thoáng cổng trời Ngỡ tiên giáng thế dạo chơi cõi trần Môi chưa kề ché rượu cần Hồn ai lạc bước tần ngần chơi vơi Điệu khèn trầm bổng ru hời Dáng hoa thoăn thoắt nghẹn lời thi nhân R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.09.2015 13:24:25 bởi Nguyệt Hạ >
Đôi Chim Lẻ Bạn Chiều hôm nay có lẻ trời hanh nắng Như ngày nào ta dạo Thảo Cầm Viên Khóe môi đào lúng liếng nụ cười duyên Cầm tay nhau, em bảo yêu anh nhất Chiều hôm nay có lẻ trời mưa ướt Như ngày nào bờ vai gầy anh thương Những sợi tình nhõng nhẽo lóng lánh sương Anh vuốt ve bao lần không biết chán Chiều hôm nay có đôi chim lẻ bạn Bay tìm nhau dưới nắng nhạt hoàng hôn Tiếng hót buồn nghe ray rức tâm hồn Cũng như anh nhớ em sầu rũ rượi Chim lạc bầy vì chim không biết nói Ta lạc tình vì nông nỗi vu vơ Nhưng giống nhau sầu da diết chơ vơ Chim biếng ăn, anh thức hoài không ngủ
Tìm Lại Tuổi Thơ Biết tìm đâu những ngày hoa mộng cũ Tiếng cười giòn đông đủ bạn bè vui Chơi kéo co đứa giật thì đứa lùi Chơi đánh đáo, tạt lon, và đá dế Có những hôm tôi trèo lên ngọn khế Hái sao trời cài mái tóc bé thơ Đèn đom đóm lập lòe cõi mộng mơ Đưa chúng tôi dạo khắp vườn cổ tích Có những hôm trời mưa buồn rả rích Nằm cuộn tròn nghe ngoại kể chuyện xưa Mùi khoai luộc theo gió nhẹ hương đưa Bài ca dao đầu đời thương da diết Nỗi nhớ quê bao la như Biển Việt Vạc mây chiều giăng tím cả trời Nam Tim nghẹn ngào đánh rơi ngọc thu đàm Nghe sáo trúc ru hồn côi Lòng Mẹ
Em Còn Nhớ Hay Đã Quên Sông sâu phải lụy đò đưa Mấy ai sang bến sớm trưa nhớ người Cong lưng chèo chống giữa trời Nắng mưa chẳng ngại cuộc đời gian truân Bốn mùa thu hạ đông xuân Đò đưa bao chuyến, lưng còng bấy nhiêu Chiều chiều bóng ngã tịch liêu Nắng tà hiu hắt liêu xiêu chạnh lòng Hỏi ai qua được bến sông Có còn nhớ đên những ông chèo đò
Bài Thơ Ngẫu Hứng Em hỏi lòng có còn yêu anh không Có nhớ anh những lần ngồi hong tóc Bàn tay nào vuốt ve bờ suối ngọc Sợi tình nào theo gió chạm môi thương Em hỏi lòng chiều mưa qua phố phường Đôi vai ngà có còn nghe ấm áp Khi anh ôm rét mùa đông tháng chạp Nhưng nồng nàn hương lửa mùa hạ sang Em hỏi lòng nhặt chiếc lá thu vàng Có nhớ khi chúng mình hôn nhau vội Nụ hôn đầu em vờ như hờn dỗi Anh vô tình để nắng chạm mi cong Em hỏi lòng có còn nhớ hay không
Chiếc Áo Vợ Chồng Nếu vợ chồng ví von như chiếc áo Từ vải thường đến lụa gấm cao sang Từ áo nâu đến cẩm bào giác vàng Đủ kích cỡ nhưng chỉ vừa khổ chủ Áo may mới nhưng mặc hoài cũng cũ Có lắm khi bung chỉ gấu sờn vai Như vợ chồng lời lẽ không vừa tai Cãi nhau nhiều thì thương yêu sâu đậm Áo rách đi, vá lành mặc vẫn ấm Tùy đường kim vụng về-khéo léo thôi Nên chúng ta bớt lửa khi cơm sôi Nhường nhịn nhau bao giờ ăn cơm khét Áo che ta khi mùa đông giá rét Phủ mát lưng dưới oi bức nắng hè Khi chồng dạy thì vợ phải lắng nghe Vợ khuyên nhủ chồng phải vui sửa đổi Dù cuộc đời có ba chìm bảy nổi Thì chúng ta vẫn mặc áo ấm thân Có mấy ai lại muốn để mình trần Tình vợ chồng rất cần trong cuộc sống Khi ta ốm thì chiếc áo mặc rộng Khi ta béo thì bung cúc đứt khuy Ta hờn dỗi hay giận dữ, sân si Sẽ tổn thương đến tình yêu chồng vợ Đến với nhau là tiền kiếp duyên nợ Giữ được nhau do biết ở khéo ăn Thương yêu nhau và tha thứ khi cần Thì vợ chồng sẽ trăm năm hạnh phúc Áo và người luôn bên nhau mọi lúc Từ ruộng đồng đến phố thị đông vui Áo và người luôn bên nhau trọn đời Vợ với chồng phải sắc son chung thủy
Định Mệnh Chúng ta có một thời như thế Để thương nhau mơ mộng lứa đôi Để cầm tay bịn rịn, bồi hồi Nói tiếng yêu ... sao mà khó thế Chúng ta có một thời nải trễ Trút cạn lòng khi quá muộng màng Nên bây giờ ôm cầm trái ngang Biết trách ai? trời xanh, duyên số Chúng ta có một thời đánh đố Đố làm sao giữ được tình yêu Và có khi đưa chân bước liều Nhưng cuối cùng không qua định số Chúng ta có một thời vỡ đổ Như bọt biển dang dỡ ngàn thu Đường tương lai tối tăm mịt mù Chúng ta có một thời như thế
Nấm Mộ Oan Khiên Khi ghen tuông con tim hóa mù lòa Và chúng ta trở thành người khiếm thính Những dồn nén từ bao lâu câm nín Trút một lần, chẳng cần phải nghĩ suy Lời thóa mạ liên tục được ném đi Và người ta hạ nhục nhau sát đất Trận cuồng phong thì kể gì được mất Bình tâm rồi sự thế quá muộn màng Cuộc tình nào cũng có lúc sang trang Thà lỡ làng để bình yên cuộc sống Những yêu thương, hoài bảo, niềm hy vọng Trong một ngày đắp mộ gió oan khiên
Một Thời Đã Xa Dù thời áo trắng đã xa Nhưng kỷ niệm đẹp trong ta vẫn còn Bao giờ về lại tuổi son Cho tôi thăm hỏi ai còn, ai đi
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: