Vùng Trời Dang Dỡ
Xóa Ký Ức Đã bao lần anh cố xóa ký ức Nhưng lạc lối vùng tiềm thức xa mờ Làm sao xóa, xóa hết những giấc mơ Khi em về tìm anh trong đêm vắng Có những khi nhiều đêm anh thức trắng Cố kiếm tìm những ngày tháng xa xưa Trong cuộc tình đầy giông tố gió mưa Để tàn đêm riêng mình anh gục ngã Ngày nắng lên đầy muộn màng oi ả Anh vùi mình vào bận bịu tìm quên Những công việc tẻ nhạt chưa đặt tên Anh cố quên, cố xóa vùng ký ức Nỗi nhớ em hàng đêm vẫn hừng hực Đầy tội lỗi ray rức xót xa xưa Nên nhiều đêm triền mắt anh trút mưa Mưa nhạt nhòa đắm chìm trong ký ức Giữa hơn ba tỷ người chỉ mình em là thật Nên anh không bao giờ quên được em Vùng ký ức anh cố xóa từng đêm Xóa bao nhiêu nhớ nhiều thêm gấp bội Anh chua xót vì nửa đời nông nỗi Vì một lần lầm lỗi đánh mất em Anh ăn năn lần tràng hạt từng đêm Dù thiên thu không được ơn cứu rỗi Anh xin được cả đời mang trọng tội Vì một lần lầm lỗi đắng đót hoài Vùng ký ức không bao giờ nhạt phai Dẫu nghìn năm, vạn năm là vĩnh viễn
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.09.2015 02:06:25 bởi Thương Hoàng >
Kiếp Phù Du Đời người như chiếc lá phù du Khi mới sinh ra thì xanh mơn và yếu ớt Nhưng đậm dần theo ngày tháng vui xum hợp Rồi một ngày mùa thu đến Lá thay áo vàng cuốn theo chiều gió vào lòng ngân giang Lá đến từ mây ngàn sẽ trở về mây ngàn Để lang thang rong chơi ta bà trong vũ trụ Vì nhân duyên nên chúng ta hội tụ Đoạn duyên rồi trời khóc biệt chia ly Chúng ta đang sống hay chỉ tồn tại vô vi Trong cõi vô thường từ bi phật pháp Thân xác ta chỉ là nơi dung nạp Cho linh hồn tá túc trọ trần gian Khi ta đến bằng hai bàn tay trắng thơ ngây không buộc ràng Khi ta đi sẽ phủi sạch để trở về lòng đất Có nghĩa gì những hơn thua được mất Đến sau cùng vẫn tay trắng bàn tay Hôm nay đi hay đi vào ngày mai Nào ai biết ai hay ai lường được Thế chúng ta nên hành thiện tích phước Ở đời này cho những kiếp mai sau Vết thương nào rỉ máu sẽ thương đau Nhưng khi lành nỗi đau vẫn còn đó Mất mát này thấm sâu vào máu đỏ Chia ly này là vĩnh viễn thiên thu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2015 01:02:09 bởi Thương Hoàng >
Luống Cải Đau Tình Trời se se cái rét buốt đầu đông Luống cải ngồng vàng hoa đầy trước ngõ Nỗi nhớ em hanh hao ngày nắng đỏ Cải lên ngồng thì ta đã xa nhau Cây gạo đỏ thương ai đượm thắm màu Hoa xoan tím thuỷ chung tình muốn kiếp Em ra đi rẽ thúy uyên hồ điệp Giọt lệ nào đẩm ướt lá sớm mai Tiếng chuông lòng trái mùa ngân bi ai Vọng tình ta u hoài đau đắng đót Nỗi nhớ nhung vút trời mây chót vót Khóe môi cười mật ngọt anh đắm say Luống cải ngồng cao vượt quá tầm tay Em ra đi chẳng bao giờ trở lại Anh vùi mình trong chiều buồn hoang hoải Cải lên ngồng ta mãi mãi xa nhau
Vô Thường Sinh ra giữa cõi vô thường Hỏi từ đâu đến cuối đường về đâu Đến từ cát bụi đất nâu Đi về bụi cát mồ sâu vô thường Khi đến tràn ngập tình thương Khi đi để lại miên trường xót đau Khi đến thì đến rất mau Khi đi cũng vội không chào biệt ly Làm người sinh ký tử quy Vô thường ai oán hạn kỳ phải tuân Sinh ra giữa cõi hồng trần Trả về cát bụi xác thân vô thường
Vô Đề Có người nằm mộng giữa trưa Nhớ người năm cũ gió mưa sụt sùi Nỗi niềm đắng đót khôn nguôi Nhớ người năm cũ dập vùi tim côi
Giận Mà Thương Giận ai mà lòng vẫn thương Đôi môi chúm chím má hường mi cong Giận ai tan nát cõi lòng Làn da tuyết trắng như bông hoa lài Giận ai nhưng khó giận dai Đôi mắt ướt át sương mai động tình Nụ hôn trời đất chông chinh Gió mây se kết duyên lành như xưa
Sến Mỗi năm chỉ sến vài lần Mỗi lần một tháng mười hai lần trong năm Mỗi tháng lịch dương lịch âm Ba mươi lần sến ngày thầm trôi qua Mỗi ngày sáng sớm chiều tà Hai tư lần sến từ nhà ra sân Mỗi giờ sến sáu mươi lần Sáu mươi phút chẳn lâng lâng sến hoài Mỗi phút sáu mươi giây dài Sến đi sến lại sến ngoài sến trong Sến qua sến lại vòng vòng Sến lên sến xuống mênh mông sến sường Chuyện sến vốn dĩ lẽ thường Còn thở còn sến ... vô thường .... nghỉ sên ....
Ngày Buồn Trời giăng mù sương mùa thu buồn ngái ngủ Chân dẫm xác lá mà ngỡ quả tim mình Đất sầu hiu hắt như chẳng còn sinh linh Vắng em một ngày sao anh buồn như thế Anh đi ra biển, biển cạn trơ đáy bể Anh đi lên non, non mòn vụn đất bằng Anh nhấc gót chân, chân nặng như nghìn cân Anh đi vô rừng, rừng chết khô trụi lá Con đường về nhà bỗng xa vời muôn ngã Anh đứng phân vân không nhận ra lối về Một ngày vắng em vạn vật buồn ngô nghê Anh lạc bước chân vòng quanh nhiều con phố Trời nắng ráo hoảnh mà tim anh loang lỗ Những vệt đau tình màu hổ phách tràn mi Đi giữa dòng người mà anh ngỡ tử thi Vì con đường quen vắng em buồn giẫy chết Một ngày không em nhớ thương buồn mỏi mệt Thế mới biết rằng anh yêu em dường nào Trời chưa hoàng hôn mà hồn đã chiêm bao Một ngày vắng em con đường dài vô tận
Sầu Sầu tình sầu muộn sầu duyên Sầu đời sầu hận sầu phiền sầu thương Sầu người quên mối tơ vương Sầu ai lạc lõng đêm trường bơ vơ Sầu trăng trăng khóc hững hờ Sầu mưa mưa trút ngẫn ngơ mây sầu Đắng lòng ăn trái sầu đâu Chim quyên lẽ bạn dãi dầu gió sương Sông sâu ai biết mà lường Tơ duyên ai đoạn mấy đường tâm tư
Trai Làng Gái Thôn Anh ơi em hỏi một câu Sông sâu mấy khúc thương nhau bao chừng Cớ sao lại nhớ người dưng Cớ sao lại mãi không ngừng yêu anh Em ơi mây trắng trời xanh Sông sâu nối nhịp duyên lành đôi ta Em là con gái mẹ cha Cau trầu anh rước về nhà anh thương Anh ơi sao phải chung đường Đường ngang đường dọc mấy đường anh đi Hoa thơm nở có hạn kỳ Xin đừng hái nụ ra đi không về Em ơi xin chớ não nề Anh không là bướm say mê hoa tình Anh như nghiêng mực trung trinh Chữ đen thấm đậm nghĩa tình đôi ta Anh về thưa với mẹ cha Ngày lành tháng tốt qua nhà rước dâu Cưới vợ thì phải cưới mau Thời nay ong bướm xôn xao khắp vườn Trọn đời đan kết tình thương Thiếp chàng duyên thắm đoạn đường chung thân Thủy chung yêu đến nghìn năm Ái ân vàng đá vợ chồng sánh đôi
Đố Ai Đố ai lường được sông sâu Đố ai hứng giọt đàn bầu nhớ thương Đố ai đi hết con đường Đố ai hái được sao vương cõi lòng Đố ai đếm trái sầu đông Đố ai qua được cầu vòng trời mưa Đố ai gom hết nắng trưa Đố ai uống hết nước dừa Bến Tre Đố ai tắt được tiếng ve Đố ai giấu được mùa hè phượng yêu Đố ai xóa được tịch liêu Đố ai xóa được những chiều nhớ mong Đố ai xóa được cỏ đồng Đố ai xóa vết thương lòng chiều nay
Con Mắt Con mắt mở đó Mà lòng nhắm khe Con mắt đỏ hoe Mà lòng ráo hoảnh Con mắt trên trán Ngoài sáng mà đen Con mắt trong lòng Trong đen mà sáng Con mắt còn thức Mà lòng ngủ yên Con mắt nhắm nghiền Mà lòng thức trắng Con mắt thinh lặng Mà lòng bão giông Con mắt đứng tròng Mà lòng gục ngã Con mắt mùa hạ Mà lòng mùa đông Con mắt xuân hồng Mà lòng thu tím Con mắt đứng im Mà lòng chếnh vếnh Con mắt lơ đễnh Mà lòng ngỗn ngang Con mắt võ vàng Bao đêm không ngủ Con mắt ủ rũ Con mắt dại khờ Con mắt chơ vơ Lòng buồn se sắt Con mắt đắng ngắt Lòng ngập lệ trào Mắt lòng khác nhau Vì riêng hai cõi Nhưng đều mệt mỏi Những chuyện trần gian
Khi Thương Khi Ghét Khi thương thì xa cách mấy cũng tìm đến nhau Hàng trăm cây số chỉ là vài bước chân nhỏ Dọc con đường tràn ngập đầy hoa cỏ Khi ghét thì từ nhà ra ngõ là vạn dặm muôn trùng Từ bao lâu rồi ta không còn nhớ nhung Không còn nhìn chung vào cùng một sự việc Ta chán nhau hay vì đời oan nghiệt Vì lẽ gì mà hai đứa cách xa Có tình yêu nào mãi tươi thắm không phai nhòa Có đường nào xa hơn đi vào tim người không yêu nữa Như nồi cơm đang sôi bỗng thiếu đi ngọn lửa Như ngọn mưa rào dập tắt hai mảnh tình đơn Vì không còn yêu nên cũng chẳng oán hờn Như tách cà phê để lâu càng nguội lạnh Trái tim ngủ quên thôi không còn chao chạnh Nên chưa xa mà ngỡ đã bao giờ Chung một chiếc giường nhưng có riêng hai giấc mơ Của hai người từng yêu nhưng bây giờ là bạn Vạn vật trên đời đều phải có giới hạn Nhưng tình yêu là ngoại lệ sau cùng Tuy đâu lưng mà khoảng trống chập chùng Vì mai này đời chia hai lối rẽ Kẻ đau buồn, người nói cười vui vẻ Đắng đót lòng hay hạnh phúc mai sau Cuộc chia tay nào mà không đau Người ta kiệm lời từng tiếng chào câu hỏi Một ngày hai mươi bốn giờ lúc nào cũng mệt mỏi Và trái tim hững hờ vô cảm với thời gian
Anh Yêu Em, Chỉ Thế Thôi! Mỗi ngày chúng ta có hai mươi bốn giờ Để vui chơi, ăn uống, làm việc, nghỉ ngơi, và ngủ Anh yêu em bao nhiêu gọi là đủ Chắc ít lắm, nhưng lúc nào cũng nghĩ đến cưng Mỗi tháng có ba mươi ngày chẳn lẻ thương nhớ người dưng Đem nhân số giờ, số phút, số giây bằng phương pháp tính nhẩm Đầu óc anh choáng váng, quay cuồng, xây xẩm, lẩm cẩm Như lần đầu mắt anh va chạm tia lửa hồng rực cháy trên môi em Mỗi một năm có năm mươi hai tuần tròm trèm Là ba trăm sáu mươi lăm ngày anh tương tư phát ốm Là tám nghìn bảy trăm sáu mươi giờ anh nhớ đôi mắt màu xanh cốm Đôi môi hồng đào, đôi má đỏ mận non Anh sẽ hết yêu em khi trái đất ngừng xoay tròn Khi mặt trời buồn thiu không ánh sáng Khi mặt trăng lịm tắt lúc vừa chạng vạng Và gió mây cuốn trôi đi hành tinh xa nào Ngày thương em, đêm nhớ trong giấc chiêm bao Nói đơn giản là lúc nào cũng nghĩ về em duy nhất Nếu đôi môi em ví như là đường mật Anh xin nguyện một đời làm chú ong thợ ngủ say trên thiên đàng ái ân
Giọt Buồn Đêm Thu Thu vàng sóng sánh trong đáy cốc Trăng say ngà ngọc nghiêng đất trời Phong cầm trầm bỗng chơi vơi Mây giăng suối tóc ru hời liễu xanh
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: