Vùng Trời Dang Dỡ
Duyên Dáng Em che nón lá nghiêng vành Nụ cười lúng liếng tròng trành ngân giang Mắt huyền khơi tỏ trăng vàng Môi son chìm đắm thuyền nan giữa dòng Trái duyên em giữ cho chồng Trái tình em cất vào lòng thủy chung
Sương Khuya Trăng sương cầu trúc tròng trành Gió lay nhành liễu buông mành vào đêm Thu về cạn tỏ nỗi niềm Hoa vàng mấy độ trên miền nhớ nhung Nhạc sầu cung lỡ dây chùng Đàn kêu ai oán lạnh lùng cô liêu Chênh vênh cõi nhớ đìu hiu Tim se đắng đót liêu xiêu chạnh lòng
Say Trăng thu lơi lả mây ngàn Gió ru suối tóc mộng vàng ngủ quên Liễu hờn ngấn lệ chênh vênh Đêm dài sương phủ bồng bềnh túi thơ Bầu rượu khô đáy cạn trơ Nhì nhằng con chữ lờ mờ nghiêng nghiêng Nét sầu chấm phá muộn phiền Trắc bằng hỏi ngã khuôn viên giấy ngà Khi say dệt bướm thêu hoa Thơ tình ta viết cho ta với người Khi say buồn cũng thành vui Rượu nồng pha lệ mắt người ta thương Thơ say trong cõi vô thường Ta say trong cõi nghê thường thiên thu R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.10.2015 12:59:39 bởi Nguyệt Hạ >
Giọt Lệ Cuối Ta không yêu nhau nhiều như mình nghĩ Còn chăng là những kỷ niệm mà thôi Tình chúng mình như dòng sông mãi trôi Và có khúc sông chia đôi hai nhánh Mình lao vào nhau trong một đêm chóng vánh Em gục ngã trên cuộc sống đời thường Vốn dĩ rất phức tạp, gập ghềnh, khúc khuỷu, nhiễu nhương Lệ em rơi mà lòng anh cũng khóc Bàn chân nhỏ vấp bước đời gai góc Anh dìu em leo dốc tìm bờ bến yên bình Hai mảnh tim ghép vào nhau trùng sinh Cùng chia ngọt xẻ bùi vui thắm thiết Những ngày tháng mặn nồng yêu cuồng nhiệt Thấm thoắt trôi qua mau như đêm với ngày Để bây giờ tim xẻ nửa chia hai Lối đi riêng không còn là chọn lựa Bao nhiêu đêm bếp hồng không khói lửa Bấy nhiêu ngày vực thẳm ngăn cách ta Chung chăn gối nhưng lòng lại rất xa Trách ai đây? ông trời hay duyên số Tình yêu mình như là bài toán đố Cứ mày mò giải mãi vẫn không ra Phút sau cùng là vô nghiệm lệch pha Nên tách thành hai mệnh đề riêng không kết quả Chuyện hôm nay với anh không phải điều mới lạ Anh biết lâu rồi khi nghe tiếng thở dài giữa khuya Anh cũng biết từ những giọt lệ đầm đìa Dù mọi chuyện bắt đầu từ việc cỏn con vô cớ Đời chia đôi biết ngày sau còn nhớ Yêu là dâng hiến, là hy sinh đời mình Không giới hạn, điều kiện, hay buộc ràng linh tinh Là cho nhau những gì mình đang có Là nắm tay cùng nhau vượt gian khó Dù chông gai không được rời bỏ nhau Khi hoạn nạn, lúc nghèo khó, ốm đau Lời thề xưa chưa phai sao bây giờ nỡ vội Đường ta về buồn đau và tăm tối Nhớ thương này biết bao giờ cho nguôi Đời vắng nhau chắc chẳng có ngày vui Yêu là thứ tha, nhưng ta vượt không qua thử thách Đường ta về tuy xa nhưng không ai hờn trách Lối đi này có phải là vĩnh viễn mai sau Thương yêu này là vĩnh viễn niềm đau Nhớ nhung này sẽ nghìn thu vĩnh biệt Cuộc tình nào khi chia tay mà không oan nghiệt Trái tim nào mà không kiệt sức sầu thương Có chọn lựa nào khác ngoài hai đường thẳng song song không chung đường Tuy đồng hành nhưng không bao giờ về chung đích Chuyện hôm nay thì ngày mai cũng trở thành cũ rích Xin ai đừng cắt cứa vết thương lòng Men đắng đót tràn hồ lệ mênh mông Khóc cho nhau trong muộn màng sau cuối
Yêu Lần Cuối Khi yêu nhau đâu cần có lý do Khi chia tay lần dò tìm lỗi lầm để hờn trách Vạn sự vật không chỉ là hắc bạch Nên khi người ta yêu, chia tay là những việc không tầm thường Sự bắt đầu là cảm mến yêu thương Được sinh sôi, nảy nở, và đính kết từ hai mảnh Họ chuyền cho nhau hơi ấm khi trời lạnh Thổi mát đời nhau bằng những chiếc hôn mùa hè Như là có phượng vỹ thì phải có tiếng ve Nên có yêu thương thì cũng sẽ có thương hận Có xum hợp rồi chia tay một hay nhiều bận Thì sau cùng chia tay vẫn là chia tay Cuộc chia tay nào mà không đau đớn rức ray Bằng cách này hay cách khác mà người ta bộc lộ Người thì u sầu mệt mỏi chán chường đau khổ Kẻ vui cười đi bên người mới hân hoan Chung quy lại thì cũng là lỡ làng Người thì cười mà lòng thương đau hận Người thì khóc vì thương cho số phận Chuyện chia tay là đứt đoạn nghĩa tình Có những người vì buồn tủi quyên sinh Vì tột độ đớn đau nên nghĩ quẩn Dù có chết hay chỉ buồn thơ thẩn Thì tình kia có trở lại bao giờ Những ám ảnh đeo duổi vào giấc mơ Và người ta thề thốt không bao giờ yêu nữa Cũng như từng thệ ước lúc hương lửa Trao lời thề rồi mấy ai giữ được nhau Chia tay nào mà cả hai không đau Nhưng phải đi tiếp đường đời phía trước Như con sông thì ắc là có nước Làm còn người mấy ai mãi không yêu Vậy cho nên chuyện chia tay ít nhiều Hay lâu mau không có gì quan trọng Hỏi chúng ta có ai không kỳ vọng Lần sau cùng của vĩnh viễn thiên thu
Vãn Cảnh Yên Tử Khói sương vãn cảnh thiền môn Tiếng chuông thanh tịnh ngõ hồn từ bi Phật đài sừng sững uy nghi Vang xa kinh kệ độ trì chúng sanh
Hướng Phật Đường lên Yên Tử sương mù Mây trôi lãng đãng phù du vô thường Hồng trần nặng mối tơ vương Từ bi thanh tịnh tiếng chuông vọng thiền
Một Mình Ngủ một giấc lòng bàng hoàng chợt tỉnh Trong căn phòng vắng lặng buồn đìu hiu Gió đưa trăng rung bóng nước tịch liêu Mới biết mình cô đơn cùng năm tháng Ngủ một giấc, giật mình tim vỡ rạn Cuộc tình xưa tan nát đã lâu rồi Mây vẫn khóc cánh nhạn sầu lẽ bạn Chiếc thuyền nan trôi ra biển xa xôi Ngủ một giấc sương mù quyện mây khói Che đời nhau những góc khuất xa mờ Ướp tim sầu lên triền mắt bơ vơ Trăng nhớ ai mà ươm tơ vàng vọt Ngủ một giấc ngõ hồn buồn chua xót Chén men tình lên đắng đót nửa vời Ta một mình ôm niềm nhớ chơi vơi Đứng chênh vênh bên bờ lau hoang hoải Ngủ một giấc nửa đời đau khắc khoải Chợt nhận ra chỉ còn ta một mình Dang tay hứng giọt sương lạnh bình minh Ngắm tà dương hoang vu cùng trời đất
Trăng Say Nửa đêm thức giấc trăng lẻ loi Nghe sầu dâng mặn đắng đầu môi Chén nhớ ngàn chung tình chưa phỉ Men say nghiêng ngã ôm núi đồi Rơi cái khuôn vàng in bóng nước Xoạt chân bẽn lẽn duyên vụng về Dang tay dệt tơ vàng xuôi ngược Trêu đùa lượn sóng gợn ngô nghê Trăng leo lên núi ngắm gió mây Trăng víu nhành liễu rung sương gầy Tiên cảnh bồng lai bầu thạch nhủ Ghì siết thiên địa cuốn vòng quay Trăng của đêm qua hay đêm nay Trăng của riêng mình hay của ai Trăng của trần gian vàng ngập lối Trăng của đất trời với gió mây
Nhớ Ai Nhớ ai nỗi nhớ cuồng si Tim anh cắt cứa cũng vì nhớ ai Ngàn năm hồ dễ nhạt phai Nhớ ai nỗi nhớ u hoài ngàn năm
Hỏi Đáp Làng Quê Cô kia giặt áo ngoài ao Sao không phơi nó lên sào nhà tôi Dù là ngăn vách chia đôi Sớm trưa chỉ có mình tôi với nàng Tiện thiếp xin đáp lời chàng Mẹ già dạy dỗ ngàn vàng trung trinh Phận gái phải giữ lấy mình Áo phơi lỡ rách tội tình mẹ cha Cô kia tưới nước vườn cà Để tôi giúp sức đôi ta láng giềng Việc gì ai phải cữ kiêng Vườn rau "anh" tưới tình duyên giao hòa Xin đừng thiếp sợ mẹ cha Nếu chàng một dạ thật thà thiếp xin Cậy nhờ mai mối duyên mình Cau trầu sang hỏi mẹ "mình" cưới cheo Cũng vì đơn chiếc phận nghèo Mẹ "mình" đau bệnh eo sèo sớm hôm Phần "anh" áo vải gối rơm Dám nào mơ ước hoa thơm cạnh nhà Nếu "anh" đã ví như hoa Sao anh lại nỡ để hoa phai tàn Giàu nghèo hư ảo phù vân Vợ chồng vấn vít ái ân trọn đời Thờ cha kính mẹ đạo trời Làm con hiếu nghĩa biển khơi đáp đền Chữ tình xin nhớ đừng quên Se tơ kết tóc vững bền trăm năm Mùa xuân gieo hạt nảy mầm Hồi môn sính lễ vàng cân không màng Kiệu hoa kết lá trâm vàng Cau trầu "anh" hái đưa sang làm quà Mẹ "anh" mẹ "em" mẹ "ta" Chung lo phụng dưỡng mẹ già kính yêu Vải hoa thêu với chỉ điều Đường kim "em" dệt tình yêu đôi mình Gian nhà tranh nhỏ đẹp xinh Đốn tre "anh" lợp nghĩa tình đôi ta Vợ chồng nghèo khó đậm đà Cá khô rau luộc tương cà chấm thương Tình thương cộng với tình thương Tiếng cười con trẻ trên nương nô đùa Vợ chồng nghèo khó quê mùa Sắc son chung thủy hoa mua tím hường Khổ qua hóa ngọt như đường Tình nồng muôn kiếp vĩnh trường phu thê
Giọt Nước Mắt Muộn Màng Một nửa đời tôi vừa xa khuất Một nửa hồn đau quặn thắt tim Người đi theo gió như cánh chim Chở tình yêu thương về miên viễn Bóng trăng ngà vừa đánh rơi trên biển Nên vắng em trần thế sẽ lu mờ Linh hồn anh cũng gục ngã chơ vơ Không có em ngày thẩn thờ dài vô tận Một lần yêu thương mà cả đời bi hận Y khoa tân tiến thay tim óc con người Những bàn tay giả, chân giả, tóc giả, răng giả nhiều như những món đồ chơi Nhưng chưa ai tái tạo được người anh yêu dấu Những giọt lệ này như vạn tiển xuyên tâm thấu Anh khóc một lần phút tử biệt sanh ly Cho người tồn tại và người mãi ra đi Đời sẽ trầm luân từ đây và vĩnh viễn
Đừng Bỏ Em Một Mình Đừng, đừng bỏ em một mình Giữa bình minh lạc loài hoang vắng Em cô đơn rét buốt dù mây xanh ngập nắng Không anh mặt trời quên ló dạng lúc hừng đông Đừng, đừng bỏ em một mình trong sương lạnh chiều đông Vì em cần chiếc những môi hôn sưởi ấm tình băng giá Để em thôi dỗi hờn, chênh vênh, chao ngã Thiếu anh ánh trăng tà hiu hắt chẳng lên cao Đừng, cầu xin chúng ta đừng bao giờ bỏ nhau Em chỉ xin một bờ vai bạc màu sương gió Một trái tim dành cho em ngăn nhỏ Để đêm về em bày tỏ tình yêu thương Không có anh cây cỏ buồn thê lương Rừng chán chường trơ cành khô trụi lá Chim muông khóc bốn mùa tuyết băng giá Lũ nhện sầu vùi giấc ngủ trầm luân Không có anh ngày dài thêm đêm chao chạnh bâng khuâng Em bơ vơ một mình trên trần gian bạc bẽo Phố xá xôn xao vì người đông mà tim em lạnh lẽo Nên em cô quạnh tím hồn mỗi lúc nhớ anh Đừng, sao nở bỏ em đoạn đành Ta hãy yêu như là lần sau cuối Này mắt này môi cùng vòng tay đắm đuối Siết chặt đời nhau trong tiếc nuối mật ngọt thiên đường Đừng, đừng bỏ em một mình giữa cõi vô thường Em sợ cô liêu làm hồn em hóa đá Không có anh đời em như đánh mất tất cả Vì anh là vũ trụ, suối nguồn của yêu thương Đừng, đừng bỏ em một mình huyết lệ sầu tuông Hãy hát ru em bằng lời thơ nghê thường anh viết Mình dìu nhau vào giấc mơ diễm tuyệt Đừng, đừng bỏ lại em một mình nữa nhé anh
Duyên Trăng Tóc dài em xõa phù vân Nụ cười e ấp ngại ngần trăng tơ Mắt huyền lóng lánh sao mơ Trái duyên lúng liếng thẩn thờ thi nhân Gió lay nhành trúc bâng khuâng Biết chừng duyên kiếp nợ nần đời nhau
Tôi Đếm Tôi đếm hoang tàn trên lá xanh Loang lỗ vết đêm rụng lìa cành Có những chiếc vàng vì năm tháng Xót lại sầu vương mộng không thành Tôi đếm tháng ngày trên đốt tay Loang lỗ đau thương kiếp đọa đày Có những vết lòng da chưa khép Sẹo nổi thâm sần men đắng cay Tôi đếm nhớ nhung trên vai gầy Loang lỗ lệ trầm ngọc bi ai Rót xuống hồn côi mưa tí tách Dạ sầu se sắt tim nhói đau Tôi đếm ngày mình còn bao lâu Tóc xanh đêm trắng hóa bạc đầu Sợi nào rụng xuống tình loang lỗ Sợi nào sương khói đời bể dâu Tôi đếm bao mùa lá phai màu Rừng thu xác xơ miền viễn xứ Tôi đếm, tôi đếm từng con chữ Tôi tự hỏi lòng còn bao lâu
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: