Vùng Trời Dang Dỡ
Hai Ngón Tay Tình Yêu Ngón tay cái và ngón trỏ Có thương nhau đâu mà lại đứng cạnh kề Khi ngón trỏ vuốt suối tóc vân vê Là ngón cái cong mình đan xen kẻ Ngón trỏ oằn mình cầm nắm vật nặng nhẹ Ngón cái độ lượng nâng đở khẽ nhưng vững vàng Ngón giữa, ngón đeo nhẫn, và ngón út họ hàng Chẳng màng đến góp chút ít công sức Ngón cái thấp nhưng to khỏe và năng lực Kiềm, ấn, vặn, xoay cần ngón trỏ giúp thôi Ba ngón còn lại chỉ phụ họa lần hồi Nhưng lắm lúc là mình cái - trỏ đơn độc Ngón trỏ lau khô lệ khi người yêu mình khóc Ngón cái chẳng làm gì nên an ủi da non Một bàn tay năm ngón dài ngắn thon tròn Nhưng kẻ sướng người cực mấy ai biết Ngón áp út chẳng làm gì nên việc Nhưng đeo nhẫn chứng tỏ sự giàu sang Còn đứa bé nhất chỉ chàng ràng Chẳng làm chi ngoài ngoáy tai mũi Người em giữa lặng thinh và lầm lũi Chọc phá đời nhưng gãi lưng khỏi chê Từ em bé đến cụ già đều mê Vô tích sự nhưng được người yêu mến Ngẫm sự đời thấy sao mà ngao ngán Ngón cái - trỏ có tội gì mà mang án chung thân Không rời nhau và làm việc chuyên cần Dù hiểm nguy nhọc nhằn dơ hay sạch Thiếu ngón cái thì ngón trỏ lẻ lách Nên lắm khi rách việc đứng buồn thiu Thiếu ngón trỏ thì ngón cái tiêu điều Cố nâng đở nhưng chẳng ai cầm nắm Như chúng ta luôn thương yêu đằm thắm Anh là ngón cái che chở đời em Em ngọn trỏ luôn âu yếm dịu hiền Hổ tương nhau bước đường tình chung lối Mình yêu thương niềm hạnh phúc sớm tối Mãi có nhau trong suốt cả cuộc đời Dù những lúc mình thong thả rong chơi Cũng lắm khi tất bật lo cuộc sống Đã cùng nhau nuôi lớn niềm hy vọng Túp lều tranh với hai quả tim vàng Không mơ mộng chuyện quyền quý cao sang Chỉ bên nhau là niềm vui hạnh phúc Mình theo nhau khắp mọi nơi mọi lúc Vì duyên trời đặc để làm một đôi Ngón cái - trỏ mất nhau là hết rồi Anh với em yêu suốt đời nhau nhé
Tìm Nhau Tôi tìm dĩ vãng xa mờ Tìm vầng tóc rối hoang sơ thuở nào Tôi tìm ánh mắt hanh hao Bờ môi nứt nẻ cồn cào biển đêm Tôi tìm dĩ vãng dịu êm Ngờ đâu trăng chết bên thềm khi xưa Tôi tìm dĩ vãng nhạt nhòa Biển xưa đã cạn người ta quên rồi Chữ yêu nửa mảnh chia phôi Ngọn tình hiu hắt trên đồi ngàn thu
Ngăn Cách Mưa sụt sùi trên hàng phong lá đỏ Giọt đau tình nhỏ xuống trái tim côi Nhịp tàn thu lạnh vắng run bồi hồi Níu tà dương liệm tím chiều hoang hoải Trăng le lói khuyết vành sâu khắc khoải Dấu chân người in tuyết trắng miên du Gió liêu xiêu gom mây cuộn sương mù Biết cố nhân có bao giờ trở lại Bàn tay buốt vuôt niềm đau tê tái Sợi thương sầu rụng trắng lên tuyết hoa Bàn tay buốt lau khô giọt ngọc ngà Người đã xa chân trời mây cách trở Đóa hương yêu trên mộ tình dang dỡ Của người chồng khóc gương vỡ bao năm Những giọt thương nhỏ xuống bia lặng thầm Cỏ nhuốm vàng đón gót chân thương tiếc Có tình nào mà muôn đời bất diệt Làm ngọn đuốc thắp sáng mảnh hồn côi Để hàng đêm tình ái vẫn lên ngôi Vui thủy chung bồi hồi như mới cưới
Hờn Ghen Ghen tuông là sợi chỉ mong manh Nó có thể siết chặt hoặc cắt lìa duyên kiếp Là vuông mồ ái ân hay mộng uyên ương hồ điệp Sự khác biệt nằm trong làn khói mỏng mù sương Mấy ai trộn lẫn được lý trí vào yêu thương Nên cách mặt xa lòng người ta thường hoang tưởng Nếu có được một bờ vai cùng trái tim độ lượng Con thuyền tình sẽ vượt qua được giông tố bão tim Trước khi phong ba mặt nước thường lặng im Những đợt sóng nộ cuồng vỗ tan lòng tin yêu chung thủy Suy cho cùng trong cuộc yêu đương ai không ích kỷ Đàn bà sinh ra đã biết hờn giận ghen tuông Nếu một ai đó đứng trước bình minh trần truồng Lột bỏ tất cả lòng nhỏ nhen tức giận Và thét to vào mênh mông bất tận Tôi tha thứ thì tiếng vọng lại là thứ tha Đã từ lâu đã chọn cách sống ôn hòa Không oán hờn để vui đời mà sống Nhưng đôi khi bên tai vẫn vang lên lời biển động Nên nhắm mắt định thiền chờ phong vũ đi qua Cuộc sống là những chuỗi ngày mưa sa Có buồn vui yêu thương ghen giận Có sự hiến dâng là cũng có hối hận Trái tim con người là thịt chớ nào cổ máy để lập trình Rồi mọi việc sẽ phơi bày trước bình minh Như những cơ thể lõa lồ trên cát Hãy áp tai vào lòng đất nghe lời biển hát Yêu là đợi chờ, tin tưởng, và thủy chung Và yêu thương - ghen hận đuổi nhau đến vô cùng!
Dấu Yêu Xưa Tôi đi tìm về một thuở đam mê Ngày xưa khi còn vụng về bỡ ngỡ Trong một đêm nên duyên chồng vợ Trái môi nồng nàn chín ửng nụ hôn Trái tim xao xuyến hòa nhịp đổ dồn Đôi bờ da thịt say nhau đắm đuối Một lần hiến dâng không hề tiếc nuối Trút hết yêu thương trời đất quay cuồng Những giọt mật tình nối đuôi trào tuông Cháy hết đê mê thèm thuồng khao khát Cánh hoa nở rộ hương thơm ngào ngạt Kết nhụy uyên ương dấu vết ái tình Mình vấn vít chào rộn rã bình minh Trong tiếng chim ca líu lo hạnh phúc Vầng tóc ngáy ngủ tìm nơi chui rúc Cuộn vòng tay yêu ngây ngất môi đào Tôi đi tìm trong niềm nhớ hanh hao Bóng dáng xưa nào ngàn năm lưu luyến Một lần yêu đương muôn đời hòa quyện Hơi thở sau cùng mình nói chia Ly Tôi đi tìm mà tình mãi ra đi!
Góc Phố Xưa Con đường nào cũng có khúc cua, lối rẽ Sao chúng mình lặng lẽ bước song hành Khi kẻ trước lúc người sau chậm - nhanh Quá nửa đời mình còn chưa giao kết Ánh đèn vàng trên phố xưa mỏi mệt Mắt cay sè chênh chếch lướt qua nhau Hàng me già oằn mình khóc thương đau Mây hững hờ kéo về giăng góc nhỏ Hai trái tim chảy chung dòng lệ đỏ Ta khóc người hay người tiếc thương ta Con đường quen bỗng thăm thẳm mù xa Nẻo tâm tình đi hoài nhưng không tới Trăng ngã nghiêng bóng sầu dang tay đợi Trái môi buồn thương dĩ vãng xa xưa Trời ráo hoảnh nhưng lòng chợt tuông mưa Ngập hồn côi lạnh lùng chìm cuối phố Gót chân mòn giẫm đời nhau loang lổ Trái tim nào hoá độ kiếp nhân sinh Hỏi thế gian mấy ai thoát lưới tình Góc phố xưa chờ nhau trong kỷ niệm
Nhớ Ai Có những chiều thả nỗi nhớ đi hoang Trôi miên man khắp núi đồi vô định Nghe cỏ cây khóc sụt sùi bịn rịn Tiễn hoàng hôn vào sương khói màn đêm Mây bơ vơ buồn thơ thẩn lặng im Tiếng chim chiều lẻ loi chìm man mác Những chú nai lạc bầy vô vọng tác Đôi mắt hờn ngơ ngác ngọc lưu ly Lòng đơn lạnh như hoa nở cuối kỳ Như thiếu nữ khóc vu quy buồn bã Mắt ráo khô tim đầm đìa lã chã Một nỗi buồn chưa biết để đặt tên Một nỗi buồn sâu thăm thẳm chông chênh Một nỗi buồn mông mênh chân trời tím Một nỗi buồn bóng tà dương tắt lịm Một nỗi buồn ai nhớ mình nhớ ai
Chờ Trong Tuyệt Vọng Anh chờ em qua bao mùa lá đổ Con mưa sầu loang lổ ngập cô liêu Thân rét mướt thơ thẩn nhặt nắng chiều Đi tìm hoài bóng người yêu sương khói Anh tìm em vẳng đâu đây tiếng gọi Lời yêu thương mình trao nhau đêm nào Lê gót mòn lên đá sỏi xanh xao Dấu sen hồng ngày nào đâu không thấy Anh lặng nhìn gió xô bờ lau sậy Vạt mây trời tím hoang hoải tà dương Nhặt xác lá héo úa rụng bên đường Ngỡ gót xưa của người thương lưu dấu Ánh trăng tàn nhớ tình xưa đau đáu Khóc hai người yêu nhau và đã xa Xa thật xa, xa thăm thẳm nhạt nhòa Ta chờ nhau nghìn thu còn ray rức
Nghèo Mà Thương Một trái tim què quặt Khập khễnh bước trên sỏi đá chông chênh Đi từ cõi nhớ vào lãng quên Dắt trái tim tật nguyền đang rỉ máu Bờ vai gầy dìu nhau ngày giông bão Đôi gót mòn tìm hạnh phúc mong manh Không hẹn ước nhưng luôn bước song hành Trong gian lao đóa hoa tình nở rộ Hai con tàu về chung một bến đỗ Sân ga chiều chật hẹp giữa miền quê Ngày đạm bạc đêm ngắm trăng sao về Rộn khuê phòng tiếng nô đùa con trẻ Dù đói nghèo nhưng tình yêu mạnh mẽ Từng quả cà nửa hạt muối sớt chia Từng phút giây kề cận nhau không lìa Xuống ruộng đồng lên bãi dâu nương rẫy Góp bàn tay cùng vực đời đứng dậy Vết thương lành đôi chim hót líu lo Vang núi đồi bao tiếng hát câu hò Nghèo mà thương, nghèo mà yêu muôn kiếp
Chuyến Xe Kỷ Niệm Chuyến xe lam ghé về thăm trường cũ Qua đường làng bé nhỏ chốn quê xưa Gió đi vắng, trời hừng hực xế trưa Cây bàng già cuối sân che bóng mát Hàng phượng vỹ nở hương tình thơm ngát Vọng đau thương tan tác tiếng ve sầu Trường còn đây, thầy, bạn cũ nơi đâu Trống vào lớp tẻ buồn rơi thưa thớt Vẳng đâu đây những trận cười không ngớt Các thiên thần bé nhỏ chạy nô đùa Từng viên kẹo, nhành khế, trái me chua Chia mến thương tuổi thơ ngây áo trắng Tôi đứng đó lặng im nhìn sân vắng Cánh hoa dầu xoay tít gió kiêu sa Biết tìm đâu thuở hồn nhiên ngọc ngà Lòng nuối tiếc vì thương thầy nhớ bạn Thời gian khắc vết nhăn hằn in trán Đôi vai gầy xa cách nhớ quê hương Tôi đứng đây nghe buồn bã vấn vương Nhìn trường cũ, bạn bè nay tản mác Ngày tôi đi tóc còn chưa điểm bạc Ngày tôi về người cưỡi hạc quy tiên Thắp hương lòng nhắn nhủ chút niềm riêng Đến thầy cô lời tri ân vô tận Thời gian trôi hơn nửa đời lận đận Bạn bè nay lưu lạc ở chốn nào Biết ai còn, ai nằm đáy mộ sâu Gió nhẹ lay rụng rơi bằng lăng tím Nhặt xác hoa ép vào tim kỷ niệm Chân bước đi lòng nặng trĩu bồi hồi Khóe cay nồng tràn thương tiếc khôn nguôi Biết khi nào trở về thăm trường cũ
Gánh Hàng Rong Người đàn bà hấp tấp chạy ngoài phố Ôm thúng rau trốn quản lý thị trường Có ai ngờ cuộc đời lắm nhiễu nhương Gánh hàng rong quý giá hơn sự sống Trời trưa hè mặt đường như nung nóng Đôi chân trần tứa máu chạy như bay Sức cạn dần không thoát khỏi bàn tay Dằn thúng rau của người thanh niên trẻ Tiếng van xin trong đớn đau nấc nẻ Cậu tha cho đừng lấy mấy bó rau Tội xấp nhỏ đang đói lại ốm đau Nhà tôi nghèo nên chẳng còn vốn liếng Ngước mắt nhìn ... chàng thanh niên đối diện Cô nhận ra đứa học trò năm xưa Cánh phượng hồng rụng đỏ trời dưới mưa Viên quản lý ... tuy quen mà xa lạ Cô giáo xưa bây giờ đang vấp ngã Trong nghịch cảnh khó nói của dòng đời Bên vĩa hè vóc dáng nhỏ chơi vơi Tiếc mớ rau ... nhìn theo ... lòng ray rức Lệ cô rơi trên vành môi cơ cực Khóc đời mình sao lắm nỗi truân chuyên Vì cuộc sống và cơm áo gạo tiền Phải oằn mình cầu xin điều trái nghịch Những định lý không bao giờ xê dịch Nhưng lòng người thì rất dễ đổi thay Dạy học trò nên - hư tùy rủi may Người trồng cây đâu biết quả chua - ngọt Gẫm sự đời mà nghe lòng chua xót Mấy mươi năm mãi miết việc trồng người Cây xấu rễ nên cành lá kém tươi Tự trách mình không chuyên cần chăm sóc Ngày hôm nay giữa dòng đời khổ nhọc "Nó" học đâu cách hiếp đáp dân nghèo Nghĩ phận mình trách chữ nghĩa buồn theo Đời nhà giáo, thanh cao nhưng bẽo bạc
Gánh Đời Người đàn bà ngồi khóc thầm giữa phố Mớ rau xanh héo úa dưới nắng chiều Mắt thâm quầng xám - tối trời quạnh hiu Chợ thưa người, quảy gánh đời kẻo kẹt Đôi chân trần bước về trong giá rét Lê gót mòn mệt mỏi dọc triền đê Gánh rau ế cô lặng lẽ quay về Lệ nghẹn đắng quyện mồ hôi ẩm ướt Thân cò vạc kiếm mồi trong dòng nước Nuôi đàn con mà chua xót quặn lòng Nhà xiêu vẹo đời mẹ góa thờ chồng Người thầy giáo - đạp xích lô đã mất Giữa canh trường đâu đó vang tiếng nấc Nghẹn buồng tim những đứa học trò xưa Thân liễu đào đang dãi nắng dầm mưa Nặng gánh đời trên đôi vai lạc lẽo Khách sang sông rẽ đời đi muôn nẽo Ông lái đò nằm lại bến nước xưa Người vợ hiền tảo tần kiếp sống thừa Thương biết mấy các em còn nhỏ dại
Người Thầy Năm Xưa
Chiếc xích lô nặng nề leo ngược dốc Người đàn ông hốc hác dáng gầy nhom Chân co duỗi cúi gập người lom khom Đạp đời mình dưới pedal mệt mỏi
Nghiêng vành nón như lẫn tránh câu hỏi Dạ thưa thầy ... có phải đúng ... thầy không Lau mồ hôi giọt cùng khổ lăn dòng Chắc cậu lầm ... tôi chưa từng đứng lớp
Vết chân chim rạn đuôi mắt che rợp Bàn tay gầy cầm phấn ... cố đẩy xe Những bài giảng ... vùi chôn khắp vỉa hè Khóe mắt con đỏ hoe cùng hoa phượng
Bàn tay thầy rất nhân từ độ lượng Cầm tay con nắn từng nét đầu đời Vì nghịch cảnh cuộc sống quá chơi vơi Thầy "quên" con ... con thương thầy quá đổi
Dạ thưa thầy dù dòng đời trôi nổi Con nhìn thầy vẫn kính trọng như xưa Bài vở lòng nơi trường làng chiều mưa Con vẫn nhớ công ơn người khai trí
Đời quên thầy như đã từng vốn dĩ Khách qua đò mấy ai nhớ người đưa Tóc xanh màu nay đã bạc lưa thưa Nhưng lòng con nhớ ơn sâu ghi khắc
Hoa Sữa Đợi Chờ Tôi chưa từng môt lần ra Hà Nội Nhưng nhìn em đã muốn vội nhảy tàu Da em sáng vằng vặc muôn ánh sao Đêm ngạt ngào mùa hoa sữa Hà Nội Chiếc răng khễnh duyên dáng sao quá đổi Mái tóc huyền như liễu rũ Hồ Gươm Đường Cổ Ngư miên man những nỗi buồn Hoa sữa rơi vụng về chiều hanh nắng Nhìn đàn bướm tan học tung cánh trắng Bay la đà quanh phố cổ mộng mơ Se se lạnh buốt tim côi hững hờ Khăn em thêu chỉ tình vương hơi ấm Chiếc lá vàng trôi tít miền xa thẳm Mùa thu này vắng lặng những thu qua Hoa sữa rơi những giọt thương ngọc ngà Em còn đâu mùa hương thơm Hà Nội
Hương Sen Đời người như đóa hoa sen Đến mùa phải nở dù phèn đục trong Ngát hương mơn mởn cánh hồng Nhụy vàng rực rở giữa dòng nước đen
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: