Vùng Trời Dang Dỡ
Hương Sen Quê Mẹ Sen kia trong trắng ngọc ngà Giữa đầm khoe sắc thướt tha dịu dàng Dù cho nghịch cảnh trái ngang Dù trong hay đục nhụy vàng vẫn tươi Dù cho mưa gió dập vùi Bùn đen nước cặn mặc đời thanh tao
Hai Chuyến Tàu Đêm Nụ hôn cuối trên vành môi đắng chát Ngọt, cháy bỏng, khao khát nhưng xa vời Tiếng nấc nghẹn chìm lắng đêm chơi vơi Hai lối đời lạnh lùng duyên rẽ bước Hai chuyến tàu song hành theo hướng ngược Như dòng nước ra biển xa càng xa Trái đê mê mộng thắm khuôn trăng ngà Trao cho nhau trong muộn màng tiếc nuối Hai chuyến tàu mê mãi đời rong ruổi Những toa hàng nặng trịch nối theo sau Làn khói trắng xoá dĩ vãng phai màu Nhưng dấu yêu in đậm nơi góc khuất Leo ngược dốc lăn bánh mòn tất bật Hai chuyến tàu ngây ngất khóc chiều mưa Tình dâng hiến không thiếu cũng không thừa Sóng xô đưa hai chuyến tàu duyên kiếp
Vợ Chồng Quê Trời mưa trút nước lưng đèo Thương vợ chồng nghèo ướt nửa chiếu gon Trời mưa rớt mảnh trăng non Thương vợ chồng còn bì bõm ruộng dâu Luống cày dí thá đôi trâu Trời mưa giàn bầu nở nhụy khai hoa
Rơi Con đường hun hút mưa bay Bụi lòng trắng xóa chân mây xa vời Nước cao rớt xuống từ trời Còn ta rớt xuống giữa đời trầm luân
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.11.2015 23:59:25 bởi Thương Hoàng >
Vợ Chồng Quê Trời mưa trút nước lưng đèo Thương vợ chồng nghèo ướt nửa chiếu gon Trời mưa rớt mảnh trăng non Thương vợ chồng còn bì bõm ruộng dâu Luống cày dí thá đôi trâu Trời mưa giàn bầu nở nhụy khai hoa
Mẹ Tôi Có thằng bé ngồi co ro cuối phố Nhặt hòn sỏi thơ thẩn đếm bâng quơ Một... hai ... ba ... bao nhiêu năm vật vờ Nó không cha, mẹ già hay đau ốm Thân gầy rạc tóc khét nắng đỏ hỏm Da đen sạm để chỏm giữa đỉnh đầu Con nhà nghèo áo rách xơ xác bâu Nhưng lễ phép và luôn vâng lời mẹ Mẹ nó thương, hy sinh đời son trẻ Lo roi đòn dượng ghẻ con mồ côi Bao mối mai từ khướt tháng năm trôi Người thiếu phụ cũng hóa thành bà lão Rồi thằng bé lớn lên trong giông bão Giữa dòng đời chao đảo đã thành nhân Nó thương mẹ nên chăm sóc ân cần Từng miếng cơm hớp nước che mưa nắng Nghe dế sầu gáy vang trong đêm vắng Vòng luân hồi sinh tử lặng lờ trôi Thoáng nghĩ thôi mà trống ngực liên hồi Nhưng tạo hóa ai biết mà lánh được Mẹ càng già héo hon như dòng nước Thủy triều xuống sông cạn trơ đáy khô Ngày càng gần sự chia cách biển hồ Tim càng đau đứng nhìn mẹ bệnh tật Nếu một mai mẹ đi con sẽ mất Cả cuộc đời là bóng mát yêu thương Mẹ là đài sen, là bà tiên đời thường Mẹ bông lúa chín ngát hương biển trời
Nỗi Buồn Phố Núi Bình minh phố núi đìu hiu Sương giăng khói trắng dập dìu mây trôi Nắng vàng rung lá bồi hồi Chim còn ngái ngủ cút côi đượm buồn Suối reo róc rách đầu nguồn Tình lên men đắng đoạn trường xa xưa Nhánh sầu trái ngọc tuôn mưa Xót xa cánh gió đong đưa chạnh lòng
Ngán Ngẫm Sự Đời Có những bài thơ anh viết dành tặng riêng em Mà người đời nỡ đan tâm lấy cắp Một bó rau, lạng thịt có thể quy ra thành tiền để bù đắp Còn thi ca là sản phẩm tâm hồn là trí tuệ nên vô giá chẳng người mua Người ta xem việc chỉnh sửa như trò đùa Thay chữ đảo câu coi như hoàn toàn mới Người ta tự hào về một tác phẩm sáng tạo phơi phới Những vá víu thi từ khập khễnh khắp phố phường Thời mạt pháp nạn trộm cắp nhiễu nhương Một trái ổi, con gà, dăm bài thơ dở ẹc Thuật hô biến, mông má, phù phép Râu ông này cấm vào nách bà kia Thương tác giả phải thao thức đêm khuya Họ vắt cạn kiệt tâm trí đốt khét ngùm lóng tay cháy vàng khói thuốc Ly cà phê đen dùng làm chất xúc tác để viết được Những bài thơ cỏn con bị đánh cắp giữa ban ngày Rồi những sản phẩm vay mượn được đưa vào hàng ngũ sánh vai Cùng những sản phẩm từ nơi khác cũng vay mượn Tham gia những cuộc thi mà không hổ thẹn ngùng ngượng Lắm khi giật được giải hả hê vô cùng Và mọi việc quy đồng về mẫu số chung Những tham vọng hảo huyền che mờ tất cả Từ lương tâm, lòng tự ái, đến bản ngã Người ta vùi mình vào chốn háo danh Ta tha thứ cho người, người có tha thứ mình không?
Mất Dép Hôm qua hương khói lòng thành Mẹ đi lễ phật trời xanh nắng hồng Thiền viện nhỏ bé người đông Mẹ để đôi dép màu hồng trước sân Bước vào quỳ lạy thánh thần Trời phật chứng giám ban ân độ trì Một lòng hướng nguyện từ bi Cầu cho gia đạo việc gì cũng nên Khấn xong mẹ già đứng lên Lững thững ra trước cửa đền người thưa Nắng vàng theo gió đong đưa Mẹ tìm đôi dép mới vừa để đây Lom khom dáng mẹ hao gầy Tìm đâu cho thấy đôi quai màu hồng Lao xao ngọn gió đầu đông Mẹ mất đôi dép mà lòng không vui Trách ai đã đến chùa rồi Lòng còn chưa tịnh học đòi tu tâm
Ghiền Ghiền ghiền khoái khoái ghiền ghiền Khoái ghiền ghiền khoái khoái ghiền vu vơ Có người khoái khoái làm thơ Có người trái khoáy đạo thơ người ghiền Ghiền ghiền khoái khoái ghiền ghiền Khoái ghiền ghiền khoái lụy phiền lòng nhau
Trái Môi Mắt là cửa sổ tâm hồn Hoàng hôn sóng vỗ dập dồn bờ tim Mi cong mộng mị buông rèm Trỗi cung đàn nguyệt hương đêm ngát tình Hoa môi là đóa hồng xinh Trái cười lúng liếng lung linh sao trời Trái duyên say đắm bao người Làm sao quên được nụ cười đáng yêu
Đêm Say Đêm nay rượu cạn lòng chửa say Tình khô đáy cốc em hiện về Bên nhau âu yếm lau dòng lệ Giây phút tuyệt vời ta bỗng say Ta say men tình say đắm say Văng vẵng lời vàng đá hẹn thề Nghìn năm còn yêu dù dâu bể Rượu can lâu rồi lòng vẫn say
Ghen Có chú ong con Xoe tròn đôi mắt Say sưa hút mật Trong búp sen non Nhìn ông trăng tròn Áo vàng óng mượt Dáng ngà nghịch nước Khua bóng cô miên Mây nép nghiêng nghiêng Gió lùa e thẹn Trách người lỗi hẹn Ai nở quên rồi Hạt mưa buồn trôi Ong bay lất phất Căn tròn túi mật Quên cả lối về Bờ môi ngủ mê Trăng khuya đơn lạnh Gió mây chao chạnh Trách người say hoa
Hương Yêu Môi em hồng đóa hoa mơ Hương trinh ngà ngọc thẩn thờ môi anh Cánh tình bay vút trời xanh Đôi tim hòa quyện mộng lành hương yêu
Lọn Tình Xa Nhau Phà nỗi nhớ vào khói cỏ tương tư Ủ sầu thương lên men cay chất ngất Anh nhủ rằng chỉ là mơ, đâu có thật! Sao lệ tràn khắc khoải trái cô miên Trên bàn phấn mọi thứ vẫn còn nguyên Chiếc son môi màu lửa yêu rực rỡ Lọ nước hoa mùi thơm còn dang dỡ Em xa rồi để nỗi nhớ cho anh Chiếc áo khoác bằng nỉ màu thiên thanh Còn mùi tóc nồng hương tình yêu dấu Đôi găng tay nằm yên trong túi áo Bao lâu rồi quên ủ ấm cho ai Rượu chưa cạn mà hồn anh đã say Say men nhớ tràn trề tim sóng sánh Anh thu mình trong góc giường hiu quạnh Lọn tóc tình chít vành trắng đau thương
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: