Vùng Trời Dang Dỡ
Say Say! ừ thì ta cứ uống cho say Còn chung nào thì uống cạn đêm nay Để ngày mai khi con tim giã rượu Ta lại uống và say vẫn cứ say
Buồn Chiều thu gió cuốn lá rơi Đỏ hồn hoang dại lả lơi suối nguồn Mưa gieo hạt nhớ sầu tuôn Bóng tà thơ thẩn thẹn thùng che nghiêng
E Thẹn Em như con sóc trên cành Giương đôi mắt ngọc lá xanh thẹn thùng Gió lay suối tóc nâu nhung Mi ngoan hãy khép môi rung giao tình
Tiếc Cải ngồng nứt nụ ra thơ Cánh vàng óng ả dệt mơ giữa đồng Cuốc cuốc quên tát gàu sòng Luống cày thiếu nước chạnh lòng mùa sang
Chờ Bao giờ cải mới lên ngồng Mùa vàng ngập lối sương đồng long lanh Bao giờ cải mới lên xanh Cho luống nhặt hạt dỗ dành mùa sau
Chợt Nhớ Sáng nay lá hát sau vườn Chim non tíu tít tắm sương nô đùa Cỏ vàng chải tóc chờ mưa Nắng hồng dệt lối anh vừa nhớ em Xe mây hạ cánh bên thềm Chở làn hương mộng nhung mềm xa xưa Nụ tình hàm tiếu đong đưa Trái môi sóng sánh như vừa hôn em Ngân nga chuông gió ru tim Sáo trời trầm bỗng da mềm trong nhau Chao nghiêng cánh bướm động đào Sóng tình xô ngã con tàu lên mơ Cỏ vàng đan lối hững hờ Gió lay khe khẽ sương mờ trên tay Bình minh gáy sáng gọi ngày Con tim héo hắt đong đầy nhớ thương R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.12.2015 02:24:44 bởi Nguyệt Hạ >
Lỡ Trăng xưa mộng vỡ lâu rồi Sương đêm héo rũ bồi hồi tàn canh Kiếp sau nếu có tình xanh Xin làm cây cỏ dỗ dành mùa yêu
Bẽn Lẽn Em về gom nắng heo may Tô đôi mắt ngọc trang đài viền mi Đồng mơn nhánh lúa xuân thì Chau vành nguyệt khuyết xanh rì mạ non Trái cười bẽn lẽn môi son Trái duyên lúng liếng héo mòn nhành si
Xa Đường khuya gió rụng tiêu điều Lòng ai góp nhặt ít nhiều tâm tư Sương rơi lác đác dạ từ Cuộc tình giãy chết khi người sang ngang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.12.2015 23:23:55 bởi Thương Hoàng >
Yêu Anh là hạt cỏ ngậm sương Uống trăng say gió bên đường ngủ đông Chờ em ghé chiếc môi hồng Thuyền tình cập bến ngọt dòng hương yêu
Thương Con Có bao giờ ba lại hết thương con Từ đỏ hỏn đến ngày nay khôn lớn Cũng lắm khi làm nũng nịu, ngỗ ngớn Ba xé lòng dạy dỗ rồi thứ tha Con bây giờ giận dỗi lời hôm qua Nhưng ngày sau lớn lên con sẽ hiểu Cha mẹ nào cũng khó khăn cam chịu Lo con mình được hạnh phúc vui tươi Con đau một phụ mẫu đau mấy mươi Ba vất vã vừa làm cha làm mẹ Vì hàng ngày con đang sống bên mẹ Nhưng vụng về nên lạc lõng bơ vơ Con bây giờ còn lứa tuổi ngây thơ Tâm dại khờ dù lớn ngoài thể xác Con nghĩ mình như chim sâu khao khát Tung cánh bay dù chưa bay ngày nào Lệ con chảy làm mắt ba quặn đau Chua xót buồn cố dằn lòng răn dạy Ba rầy con mà tim mình tê tái Con khổ một còn ba gấp trăm lần Thật đắng lòng vì trong cuộc hôn nhân Con thiếu đi tình thương từ phân nửa Khi con lạnh ai là người đốt lửa Con sai đường ai dìu dắt chân son Con lầm lỡ ba trọn đời héo hon
Tìm Lại Tuổi Thơ Hãy chở tôi ngược về vùng quá khứ Có cây cầu lắc lẻo giắt ngang đê Có tiếng gà gáy sáng nơi miền quê Có trẻ thơ hồn nhiên cười tíu tít Có thằng bé hái găn bị ong chích Có môi hồng khúc khích hát ru em Có suối tóc trăng đêm chải dịu mềm Qua ấu thơ lên trên triền cỏ dại Có tiếng chim bìm bịm kêu hoang hoải Có khói đồng nghi ngút cháy vàng mây Có mẹ già lưng khòm tóc sương phai Có anh trai ê a dạy đọc chữ Ôi nhớ lắm những mùa đông cô lữ Tuyết nơi này như mây trắng quê xưa Trời ráo hoảnh lòng tôi chợt tuôn mưa Nỗi nhớ quê biết bao giờ mới dứt
Nửa Trái Tim Yêu Người Mình dìu nhau đi quá nửa đường trần Nửa chữ duyên, nửa nợ nần số kiếp Nửa chiếc giường, nửa chông chênh giấc điệp Nửa rong rêu bám nhau cuộc phong trần Một nửa nhớ thì chẳng thể bâng khuâng Một nửa tình lửa yêu không bùng cháy Một nửa đời chưa gọi là oan trái Nửa lỗi lầm đã thương xót nghìn thu Ta biết được khi trăng tỏ hay lu Ta biết được khi trời mưa hay nắng Ta biết được đêm đen nằm thức trắng Nhưng tình đắng thì không biết bao giờ Những con chữ gượng ghép dệt vần thơ Nửa trái tim hững hờ cùng năm tháng Nửa cuộc tình vướng lưới yêu chết cạn Nửa cuộc đời chìm sương khói mong manh Yêu nửa vời đau thấu tận trời xanh!
Yêu Lầm Em cô đơn giữa cuộc tình chống vánh Giữa đôi bờ ốc đảo phủ sương mờ Giữa đêm đen nếm trái sầu vu vơ Bước khập khiễng tim hững hờ gục ngã Em không khóc nhưng lòng mưa lã chã Hồn nhói đau dâng men đắng tràn mi Từng lời yêu trải khắp trên lối đi Em yêu anh, yêu người trong lầm lỡ Em yêu anh yêu đến từng hơi thở Em yêu người trong vạt nắng mong manh Biết làm sao, làm sao quên được anh Khi nỗi nhớ hằn sâu vào tiềm thức Em muốn xoá, xoá hết những ký ức Khi càng quên là nhung nhớ nhiều thêm Em uống say để men ngập buồng tim Cơn mưa đắng lạnh hoài như không dứt Yêu một lần mà ngàn năm ray rức Yêu một lần thổn thức mấy cô miên Mỗi trái tim yêu bằng lý lẽ riêng Em yêu anh một tình yêu tận hiến
Đau Tình Tôi lấy màn đêm cứa tim mình Cho tiếng yêu vỡ thành muôn mảnh Tôi hứng sương mù xóa cô quạnh Một lần lạc bước là xa nhau cả đời Tôi thả tim mình nổi chơi vơi Trong ly men đắng sầu vạn cổ Tôi hứng lệ tràn mưa loang lỗ Biển khuya sóng vỗ tôi ngồi đếm lá thu Tôi đốt hồn mình trong khói mù Cỏ tương tư sương mòn dĩ vãng Tôi nghe tiếng lòng đau vỡ rạn Đêm không muốn sáng nên bình minh chưa về
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.12.2015 00:02:55 bởi Thương Hoàng >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: