Vùng Trời Dang Dỡ
Nụ Hôn Khó Phai Này cô bé tuổi mười ba răng khểnh Em nhìn gì mà lơ đễnh mộng mơ Môi chúm chím mọng đào xinh ngẩn ngơ Chú bướm vàng thẩn thờ quên vỗ cánh Này cô bé tuổi mười bốn đỏng đảnh Em gội gì mà suối tóc gấm hoa Lúm đồng tiền đẹp duyên dáng mặn mà Hút hồn anh những buổi chiều tan học Này cô bé tuổi mười lăm ngà ngọc Em nghĩ gì mà nụ cười thần tiên Xô hồn anh vấp tà áo ngã nghiêng Bay quanh em chiều hạ vàng rực rở Này cô bé tuổi mười sáu chớm nở Ngát mùa xuân hồng thắm vườn bướm ong Khiến chân anh chao lượn theo lòng vòng Cái chớp mắt sóng lòng dâng mưa bão Này cô bé có làn môi thu ảo Hút môi anh cuốn vũ trụ quay cuồng Nụ hôn đầu thơm mật ngọt ngát hương Tuổi học trò, tóc bím ơi nhớ mãi
Đêm Say Nhớ Người Khi tôi say bỗng dưng lại muốn khóc Khóc đời mình sao lắm nỗi gian truân Khóc duyên kiếp qua bao cuộc phong trần Khóc cho em, nửa đường tình dang dỡ Trời không thương cho mình làm chồng-vợ Nên tìm nhau trong cõi mộng trời mơ Em hiện về trong cốc đắng chơ vơ Em đứng đó hững hờ buông liễu rũ Khi tôi say mắt buồn nhưng không ngủ Như trời chiều kéo vân vũ không mưa Tiếng sương đêm mà ngỡ tiếng người xưa Tôi nhớ em men sầu lên đắng đót
Đất Lạnh Ngủ đi em giấc mộng sầu miên viễn Đời vô thường vương vấn phút ly tao Đêm lạnh lẽo hờn nhánh gió xanh xao Môi chiều tím nghẹn ngào ngưng tiếng thở Ngủ đi em, xin em đừng lo sợ Anh thắp đèn xua bóng tối cô miên Nếu em lạnh anh đắp cánh hồng liên Ướp mái tóc mùi hương thơm dị thảo Ngủ đi em, đây chỉ là mộng ảo Cho ta quên mệt mỏi cuối con đường Phía bên kia là trời lộng ngát hương Là thiên đường của tình yêu vĩnh cữu Bài thơ sầu anh viết ru em ngủ Xây ước mơ cho giấc điệp nghìn thu Dù ngăn cách bỡi lòng đất âm u Em gắng chờ đến khi mình tương ngộ Đất ôm em trong vòng tay tịnh độ Chải tóc gầy pha tuyết trắng sương đêm Tiếng dế than như chất chứa nỗi niềm Trăng chếch bóng trong tim sầu lạnh buốt Trên lối mòn sỏi đá chân não nuột Bước miên du trở về cõi vô thường Nơi gởi tạm một hơi thở còn vương Mùi hương yêu chôn giữa miền đất lạnh
Nghiệp Duyên Người đến cõi vô thường bằng hơi thở Nên ngưng thở rời bỏ cõi vô thường Trần gian là một quán trọ bên đường Chào lữ khách đến - đi như cỏ dại Khi ta đến tay trắng không của cải Khi ta đi không của cải trắng tay Đến và đi thì ai cũng như ai Chém giết và tranh giành cũng không kéo dài được hơi thở Đến và đi là hai chữ duyên nợ Hết duyên nợ là cõi tạm lìa xa Sống nghèo hèn hay giàu có xa hoa Cũng ta bà đến khi tàn hơi thở Có người đi nuối tiếc điều dang dỡ Có người rạng rỡ vì đại công cáo thành Suy cho cùng cũng hai chữ lợi danh Dù buồn đau hay vui vẻ cũng về chung chín suối Hãy cười lên cho đến giây phút cuối Đời là chuyến xe khi chậm khi tốc hành Bỡi nghiếp chướng hay duyên thiện điều lành Sống ra sao cũng chỉ một hơi thở
Suy Gẫm! Tôi làm thơ để trang trải nỗi niềm Khi buồn vui, đau thương, và hạnh phúc Trong một giây hay một lúc Những thi từ vi vút lao xuống dòng mực xanh Thơ tôi viết không mạch lạc ngọn ngành Không vần điệu hay bố cục rất thường khi phạm niêm luật Sai chính tả ý từ không đồng nhất Và không thích hợp không gian lẫn thời gian Thơ tôi viết đọc trúc trắc không rõ ràng Vốn từ vựng còn nghèo nàn thô thiển Người mắng tôi là cực đoan ti tiện Chẳng hiểu thơ cũng học đòi làm thơ Tôi đã nói là tập tễnh khù khờ Có học trường lớp đâu chẳng mù mờ mò mẫm Tôi rặn từng chữ đong từng câu mồ hôi ướt đẫm Không như người - nhà bác học, thở cũng ra thơ! Tôi vốn dĩ viết xằng bậy vu vơ Nhưng thưa rằng bài thơ đâu có tội Cũng không đúng sai hay thấp cao vời vợi Những khi buồn thì ghép chữ mà chơi Không hạng thứ, chỉ trái sầu buông lơi Để cảm xúc người viết - người đọc cùng giao cảm Người khen hay, kẻ chê là nói nhảm Không học cao nên thơ phú thanh đạm Tôi ngốc nghếch bì bõm cũng qua ngày Dù dốt nát cũng không màng mượn vay Không nhút nhát nên nghĩ gì cứ viết Nếu người chê rằng tôi kém hiểu biết Xin cảm ơn, sẽ tu chỉnh ngày sau
Say Tình Đôi mắt nai ơi đừng nhìn anh nữa Đừng để lửa tình thiêu đốt tim anh Chiều còn chưa tàn đêm đã lên nhanh Vì dòng suối ngọc ngàn sao lấp lánh Đôi môi vành nguyệt đừng cười ma mảnh Đừng để mọng đào quyến rủ hương say Bình minh chưa thức ong mật đã bay Vì đóa hoa thơm tình xuân bát ngát Mái tóc ngọc huyền đừng bay đi lạc Đừng để ngón tay vũ khúc nghê thường Thu vàng ngập lối hạ còn vấn vương Vì dòng ngân hà lung linh thủy mặc Tà áo trinh nguyên đừng lay ngủ sắc Đừng để thơ tình mê hoặc hồn anh Nắng lùa lên cao sương còn buông mành Vì gối uyên ương dỗ dành giấc ngọc Đôi gót sen hồng đừng đi ngang dọc Trong trái tim anh chi chít vết chân Ngày buồn nhớ em hạt nước bâng khuâng Xin em dừng lại đừng trêu anh nữa Anh đã yêu em yêu từ muôn thuở Em sẽ là vợ, anh sẽ là chồng Mình dắt tay nhau trèo núi vượt sông Mình yêu thương nhau suốt đời cưng nhé
Khoảng Lặng Có những khoảng lặng lớn mênh mông Nằm trong chiếc lá đông vàng úa Có những nỗi buồn từ muôn thuở Chất chứa đau thương tim dại khờ Có những giận hờn trong giấc mơ Nằm trong đôi mắt trơ hờn tủi Có những nỗi buồn đang rong ruổi Bay trong nắng chiều tím chơi vơi Có những khoảng vắng ở trong đời Ta thấy được mình trong đêm trắng Ta nghe hồn mình lên men đắng Những nỗi cô đơn tiếng dế mòn
Tháng Chạp Nghẹn Ngào Thương Nhớ Tháng mười hai se se miền tuyết lạnh Tháng mười hai hiu quạnh con chào đời Tháng mười hai mẹ chín suối nghỉ ngơi Tháng mười hai con chơi vơi côi cút Tháng mười hai lê gót mòn lá trút Tiếng khóc thầm tấu khúc nhạc bi ai Nghẹn đắng đót hoen viền mắt chua cay Tháng mười hai nhuốm mây sầu chất ngất Tháng mười hai mẹ về từ lòng đất Mẹ bồng con bằng ánh mắt hiền hòa Mẹ ru con bằng dòng sữa hương hoa Con tu oa mẹ chạnh lòng sương khói Mẹ chăm chút dạy con từng tiếng nói Con gọi cha mẹ vui sướng tột cùng Mẹ quạt nồng đắp lạnh từ không trung Mẹ dõi theo từng bước con chập chửng Con thành nhân nhờ mẹ hiền hậu thuẫn Bằng tình thương xa cách vô bến bờ Tháng mười hai con chấm lệ đề thơ Kính mẫu thân muôn đời con thương nhớ
Sang Ngang Lúa chiêm hứng gió xanh rì Đồng mơn lách cách xuân thì trổ bông Em tôi gạt lệ theo chồng Thuyền hoa rời bến khơi dòng tâm tư Mái chèo lạc lõng dạ từ Nửa bờ sương khói đưa người sang ngang
Ngày Buồn Có những ngày anh ngồi đếm lá rơi Nghe tiếng gió ru hời buồn man mác Mỗi mùa sang rừng thay màu áo khác Nỗi nhớ em vẫn màu trắng trinh nguyên Có những ngày nghe tiếng hót chim quyên Câu đượm buồn của mùa thương dang dỡ Trăng chưa tròn mà khuôn yêu đã vỡ Xa lâu rồi lòng còn ngỡ hôm qua Có những ngày thả nỗi nhớ trôi xa Có những ngày nhạt nhòa trong khoảng lặng Có những ngày tràn đau thương bi hận Có những ngày lận đận nhớ ngày xưa
Chiếc Lá Mùa Thu Đã Qua Đời Có những ngày gió lạnh thổi mùa sang Chiếc lá vàng bay về trong triền nhớ Ngày môi hồng như hoa lan chớm nở Ngày chúng mình bỡ ngỡ bước vào yêu Chiếc lá vàng rơi lên tóc nuông chìu Anh tưng tiu nhặt làm quà sính lễ Cô dâu mới e thẹn bên chú rể Chén môi hồng say đắm phút giao bôi Tuổi đôi tám ánh trăng đẹp rạng ngời Anh chơi vơi trước dòng sông định mệnh Sợ một ngày chiếc thuyền hoa cập bến Em sang sông bỏ lại anh một mình Một chiều mưa tầm tả kiếp điêu linh Anh lặng thinh nhìn kiệu hoa rực rỡ Pháo vu quy nổ rền tim nghẹn thở Anh đào huyệt chôn vội xác lá vàng .... Có những ngày anh ngồi nhớ miên man Chiếc lá vàng của mùa thu kỷ niệm Trong tim son ngày nào em tẩm liệm Chiếc lá vàng mùa thu đã qua đời
Tình Già Em ngồi anh nhổ tóc sâu Hỏi bao nhiêu sợi sợi nào thương anh Sợi dài sợi ngắn duyên lành Bao nhiêu sợi bạc để dành em thêu Thêu đôi long phượng nhiễu điều Đêm về gối mộng mình yêu nhau hoài
Vượt Cạn Bình minh nở nhụy khai hoa Hạt sương buổi sớm tu oa giữa rừng Đàn chim tíu tít hót mừng Nụ cười mây trắng thơm lừng sữa non Bàn tay nựng nịu môi son Ầu ơ ... ru ngủ mẹ tròn con vuông
Mái Tranh Hạnh Phúc Líu lo chim hót gọi ngày Mái tranh thức giấc nương khoai đợi chờ Mắt huyền lóng lánh cỏ mơ Khói lam biên biếc nhởn nhơ lên đồng Nghé ngọ nghịch ngợm chạy rong Đừng giẫm ngọn lúa đau lòng mẹ cha Nắng lên vun bón nương cà Mưa xuống tươi mát ruộng hoa đón mừng Vợ chồng hạnh phúc giữa rừng Duyên nghèo đính kết không ngừng thương yêu
Hương Đêm Có đôi mắt đang nhìn ra cửa sổ Em thấy gì ... vết loang lỗ thời gian Trách tha nhân ai nở giấu trăng vàng Để trần gian mập mờ trong u tối Có mái tóc nhuộm màu đêm nông nổi Nghiêng bóng mình lướt vội dưới làn xe Em thấy gì ... đôi khóe ngọc tròn xoe Đêm hững hờ dập dìu buông tiếng thở Có bờ vai đang bâng khuâng trăn trở Cõi vô thường rồi sẽ đi về đâu Em thấy gì ... bờ diễm lệ mưa ngâu Em về đâu ... thành phố buồn ngưng thở
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: