Vùng Trời Dang Dỡ
Từ khi ... người bỏ rơi ............thơ ...???
buồn cười ta nói yêu thơ không rời !!!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.01.2016 01:49:28 bởi Ct.Ly >
Khóc Khóc là vết cứa sâu trong lòng Làm tim ngập tràn dòng máu đỏ Theo tiếng nấc tràn dòng suối nhỏ Những viên sỏi gọi ngọc lưu ly Khóc là chuổi sầu thương vô vi Mà không ai biết khi nào khóc Trong bao lâu, tại sao lại khóc Ít hay nhiều trong lúc vui hay buồn Khóc là khi nhược thủy trào tuôn Từ trái tim đến mắt, mưa đổ Khóc là những vết mờ loang lỗ Xóa nổi sầu vây kín tim đơn Nên người ta khóc khi dỗi hờn Khóc khi cô đơn vì buồn tủi Vì nhớ người yêu hay nông nổi Khóc cũng đâu cần có lý do
Anh Ra Đi Thật Rồi Sao??? Anh ra đi bình yên trong giấc ngủ Anh đã về bên thiên chúa yêu thương Ngủ đi anh, ngủ đi mộng bình thường Ly bia lạnh vấn vương bờ môi ấm Những đôi mắt Tiếu Lâm Hội ướt đẫm Tiễn nụ cười dí dõm vào thiên thu "Gạo nàng hương, nanh chồn buồn thu lu Con ba khía quên chanh đường ớt đỏ" Hạt mân côi xót thương anh lệ nhỏ Xuống Trương Tam - Lý Tứ đệ với huynh Chung Thuỷ Hử chưa cạn hết nghĩa tình Anh ra đi tuyết trong lòng lạnh lắm Những suy tư mẹ Việt Nam xa thẳm Niềm khắc khoải trong khói lửa quê hương Anh ra đi giữa lúc còn nhiễu nhương Tiếc hùng khí người trai còn chưa toại Chung rượu này thay cho lời chưa nói Ngậm ngùi thương một kiếp cõi nhân sinh Anh đi vội lặng lẽ cuộc hành trình Bỏ anh em nỗi thương sầu ngơ ngác Tiếng gió đông hay trống lòng man mác Chiếc lá khô cạn dòng nhựa dương trần Ngủ đi anh đừng mộng mị bâng khuâng Ngủ đi anh cho nụ cười thanh thản Anh đi rồi tuyết rơi sầu bảng lảng Anh đi rồi anh đi thật rồi sao Anh đi rồi còn đây những niềm đau Nghĩa đệ huynh ngàn sau em vẫn nhớ "Ai có dè ... hỏng dè ... đâu phải xe đạp mà có dè" .... dang dỡ
Đời! Hôm nay võng lọng cao sang Ngày mai ra đàng chưa chắc hơn ai Cũng vì con tạo lá lay Mấy ai giữ mãi được ngày hôm qua Rồi cũng về bãi tha ma Sống sao cho đặng làm ma không hèn
Cũng vì hai chữ từ bi Làm thân cò vạc bõm bì thâu đêm Cũng vì chọn phải cành mềm Làm thân cò vạc thâu đêm bõm bì Cũng Vì Hai Chữ Từ Bi
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.12.2015 23:01:20 bởi Thương Hoàng >
Thơ Ngây Anh là vạc nắng cuối trời Em là mây trắng trọn đời bên nhau Em hãy theo gió về mau Để cho hạt nắng thắm màu môi nhung
Đau! Tháng mười hai tuyết về đêm lạnh giá Như cứa sâu vết cắt cuộc chia ly Nổi đau đớn khóc tiễn biệt người đi Những anh em có ai còn ai mất Một năm trước lòng tôi đau chất ngất Khi người anh lặng lẽ bỏ cuộc chơi Và giờ đây người anh nữa lìa đời Bạn tôi ơi, những ai còn, ai mất, ai sắp mất Tôi mong muốn tin này không có thật Nhưng cớ sao nước mắt cứ lưng tròng Trời thương ai gieo tuyết lạnh mùa đông Tuyết tan theo linh hồn người đã khuất Mất anh rồi vì tin này là thật Nỗi đau này ngây ngất chín tầng mây Mới hôm nào anh vẫn còn nơi đây Mất anh rồi, anh tôi vừa mới mất
Người Đàn Bà Đuổi Bắt Ánh Mặt Trời Có người chồng quên đi nghĩa tàu khang Để vợ mình vỏ vàng đêm chờ đợi Bên căn phòng ái ân vang vời vợi Của chồng mình và người đàn bà - người thứ ba Hai người đàn bà đều đẹp, ai cũng kiêu sa Nhưng ai cũng cả tin nhẹ dạ Họ xiêu lòng trước người đàn ông xảo trá họ sa ngã Nhưng một người cười vui còn người kia cười đau Họ cùng là đàn bà với nhau Nhưng một người là nai tơ - người kia mưu mô lửa hận Nửa vành môi nhếch gượng cười thắm dòng lệ mặn Sói vồ cừu xơi tái thịt đối phương Khi tiền cạn cũng là lúc người đàn bà lên đường Bỏ lại sau lưng để người đàn ông tồi tìm người đàn bà thứ ba bất đất dĩ Thương cho ba đứa con khờ vô tội không lo nghĩ Ba đâu rồi? chắc qua nhà má tư Trong cuộc tình này đau nhất là người thứ ba nhân từ Ôm con thơ khóc thầm không thành tiếng Khi con hỏi "ba đâu" lòng mẹ đau như nghiền nghiến Phận má hồng chìm nổi kiếp đục trong Người đàn bà chạy đuổi theo mặt trời hồng Cố bắt được một vài tia hy vọng Người đàn bà đang nằm im bất động Nàng gục chết dưới chính bóng tim mình Người đàn bà chiến thắng tự đào huyệt quyên sinh Vào lòng sâu đất u minh thù hận Đang mỉm cười ngạo nghễ vì thắng trận Nhưng người đàn ông tồi thì mãi mãi không đổi thay
Đời Má Ba ra đi lúc mùa hè đỏ lửa Má một mình xấp ngửa nuôi đàn con Đôi cánh cò tần tảo đêm hao mòn Giữ thủy chung vuông tròn câu tiết hạnh Cuộc nổi trôi cô giáo hiền thấm lạnh Một chiều mưa đạp xe bán hàng rong Bịch sinh tố, trái me chảy đôi dòng Nghe ê a học trò tập ráp chữ Má thương ba nên sợ nghe tin dữ Khóe chân chim rạn nứt đêm đợi chờ Màu lá xanh thắm sương trắng vầng thơ Đau hững hờ những ngày tháng vô vọng Bốn mươi ba năm chỉ là giấc mộng Từng phút giây má giữ vững lòng tin Trái tim yêu ghi khắc sâu bóng hình Của người ba con chưa từng gặp mặt Nhìn má buồn lòng con đau se thắt Vì chúng con cùng lời thề sắc son Má hy sinh tuổi xuân thắm mỏi mòn Dù biết rằng ba không về với má Má là mây xanh, má là biển cả Che đời con những ngày tháng gian lao Nếu có được một phép thuật nhiệm màu Con sẽ hóa cho ba về bên má Chiến tranh ơi Việt Nam đau nghiệt ngã Xin trả về người chồng cho má tôi Xin mang đi mái tóc bạc da mồi Trả cho tôi người cha chưa gặp mặt
Thoáng Nghĩ Nhìn lá khô rơi rụng mùa cuối đông Ta chợt nghĩ đời mình như chiếc lá Khí búp non nẩy chồi xanh óng ả Lá căng tròn nhựa sống cõi nhân gian Khi thu đến lá xanh sầu úa vàng Cuống khô dần đong đưa theo ngày tháng Khi cơn gió nhẹ bay qua bảng lảng Lá bay vèo cùng sương khói miên man Biết sẽ rụng sao tim vẫn ngỡ ngàn Chia ly nào không đong đầy nước mắt Trái tim nào không sầu đau se thắt Mất mát nào không chua xót thương đau Nhìn người đi chợt nghĩ ta ngày sau Nghe trống kèn qua lời kinh tiếng mõ Xác thân rồi cũng hóa thành cây cỏ Cùng trời đất phiêu du trong bốn mùa Ta hỏi mình biết lúc rụng hay chưa?
Lá Rơi Nghịch Mùa Đông về tuyết trắng niềm đau Lá buồn ngơ ngác úa màu tương tư Gió lay khàng khẽ dạ từ Cuống sầu rơi rụng thẩn thừ tiếc thương Lá nằm lẻ loi bên đường Nỉ non tiếng dế não nường tâm can Nghịch mùa duyên kiếp lỡ làng Sầu đưa đau đáu vỏ vàng chân mây
Ghen Khi người đàn bà bước vào cuộc yêu đương Như đóa hải đường hương ngát Như chim bồ câu trắng nhút nhát Họ tập tành vỗ cánh học ghen tuông Sự hằn học bọc trong lớp vỏ yêu thương Con bồ câu bỗng hóa thành sư tử Người vợ ngoan tính cáu gắt hung dữ Lời thóa mạ như nước chảy qua cầu Khi ghen tuông có cần lý do đâu Họ chì chiết, nặng lời nhau, hà khắc Nghĩa phu thê nhẹ như giấy, phó mặc Họ bạo tàn như thác lũ mùa mưa Những ông chồng đi mà quên gởi thưa Họ hạch sách: đi đâu, với ai, trai hay gái Chẳng vị nể chỉ tru tréo bừa bãi Chuyện phải trái họ bịt tai khóc la Suy cho cùng họ cũng là đàn bà Là phái yếu nên ta chưa mất mạng Nhưng khoảng cách tình yêu thì nứt rạn Một sớm chiều ngao ngán nghĩa ái ân Ghen cho lắm rồi đến lúc ly thân Họ khóc than phận đàn bà mềm yếu Gã đàn ông chỉ im lặng hứng chịu Một sớm chiều hóa điên trả nợ đời
Đọa Đày Ái ân cũng chỉ nửa mùa Hốt nhiên ta cũng nửa đùa nửa chơi Lá yêu nằm vắt sự đời Riêng ta nằm vắt những lời đắng cay Vũng thương đã hóa sình lầy Lời thương đã hóa đọa đày kiếp yêu
Tương Tư Anh đi mùa nhớ còn vương Mây sầu bảng lảng lá thương rụng chiều Mắt nai vạt tím cô liêu Tròn xoe dấu ái mỹ miều lộc nhung Trách tình hờ hững lạnh lùng Lá yêu phủ kín một vùng tương tư
Sợi Nhớ Sợi tình dệt mối tơ nhung Chữ yêu chưa trọn lạnh lùng chia phôi Sợi nào lạnh lẽo hương đồi Nằm nghe dế khóc bồi hồi cỏ mơ Sợi nào mây chít vành thơ Lọn thương gọi nhớ bơ vơ đợi mùa Sợi nào lấp lánh sao tua Trăng khuya nửa mảnh gió lùa nghìn thu
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: