Vùng Trời Dang Dỡ
Thẹn *
Có những khi tâm hồn rỗng tuếch Muốn viết nhiều nhưng chẳng thành câu Có những khi trời đổ giọt ngâu Mây tím liệm cõi lòng lạnh giá Có những khi tâm hồn gục ngã Dưới đôi chân giẫm đạp chính mình Có những khi vì cuộc mưu sinh Phải gạt bỏ tôn vinh tự ái Có những khi tâm hồn tê tái Môi mĩm cười chuỗi nấc khô khan Có những khi ... những khi ngỡ ngàng Ta nhìn ta: xa lạ, trơ trẽn Có những khi tâm hồn nấc nghẹn Ta cuộn mình trong kén nhả tơ Ươm sầu đắng lòng đau chơ vơ Ta như tằm đứt từng đoạn ruột r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.02.2016 03:06:01 bởi Thương Hoàng >
Đau! Bàn tay rướm máu đào xong huyệt mộ Chôn xác bướm vàng đoạn mối keo loan Đọc mấy hồi kinh siêu sinh tịnh độ Đưa tiễn vong hồn nửa kiếp đa đoan Bàn tay rướm máu vốc đất muộn màng Phủ xác bướm vàng phù du lạnh buốt Ngữa chén lệ sầu men tình cố nuốt Mây khắc bia mộ não nuột trời xanh Bàn tay rướm máu bao năm chửa lành Vết cắt trăm năm trăng gầy đau đáu Bàn tay rướm máu Bàn tay rướm máu Chôn cuộc đời mình vào đất thủy chung r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.01.2016 09:57:30 bởi Huyền Băng >
Lạnh Lùng Ta vô tình đối mặt nhau trên phố Bờ môi mộng rung nhịp nấc bẽ bàng Cơn bão lòng trong chiều nhớ miên man Ta lạnh lùng trong vòng tay kẻ lạ Mắt giăng sầu kéo mưa đời nghiệt ngã Phố nghẹn ngào chùn chân bước qua nhau Men đắng đót dâng tim lạnh chênh chao Muốn gọi nhau ... nhưng sợ tình câm nín Lê gót mòn trên hè phố yên tỉnh Nhìn dòng người như phim chậm trôi qua Thoáng chân chim rơi vội đôi ngọc ngà Chỉ một giây mà tim gan cháy bỏng Phố thưa người chìm sâu vào lối mộng Đôi tim sờn cơn biễn động sóng chao Thà gặp nhau trong một cõi xa nào Bước phiêu du trong niềm đau tê tái
Bàn Tay Bàn tay nhớ em còn chưa ngủ Bàn tay đan tóc ủ hương đêm Bàn tay thao thức viền môi mềm Bàn tay lóng ngóng tìm bàn tay Bàn tay nằm ngủ giữa ban ngày Gối lên mây mộng chìm giấc say Bàn tay trở mình tìm ký ức Len bờ suối thoảng hương hoa lài r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.01.2016 09:54:54 bởi Huyền Băng >
Hoang Mang Cuộc sống ngày càng ngột ngạt ngắn ngủi Như những hoa tuyết tàn lụi giữa chiều đông Những người bạn, người thân đã về cõi mênh mông Cơn gió rét chạnh lòng se nước cuốn Hạt lệ gầy vương rèm mi rơi xuống Bờ môi khô mộng thắm thuở xa nào Đắng dây tình nứt nhụy cánh hư hao Mảnh trăng đào vụng về mơ dấu ái Chiếc hôn xưa còn nồng hương vụng dại Của những ngày còn sánh bước song tim Hoa tình yêu tung bay như cánh chim Chở nỗi niềm về chân trời hoài vọng
Ăn Năn Anh đã có một thời nông nỗi Đễ em buồn duyên kiếp mong manh Anh vừa biết yêu em chân thành Nhưng trời xanh cợt đùa đôi lứa Chôn xác hoa hình trái tim vỡ Anh tạ tội, sám hối nghìn thu Khép tim gầy phong kín sương mù Để ăn năn một thời lầm lỡ Anh chúc em trăm năm duyên nợ Tình sắc son sánh bước bên chồng Chuyện tình xưa thả vào hư không Nếu nhớ nhau, hãy vui hạnh phúc!
Chỉ Có Thế Thôi Anh lắng tai nghe lời cỏ cây Chào mùa xuân cuộn mây đưa về Gọi nàng tuyết tháng chạp ngủ mê Sương gáy sáng tràn trề nhựa sống Anh lắng tai nghe tiếng biển vọng Câu ca dao tình yêu thuyền trăng Vỗ lách cách lung linh sáng ngần Chở vầng dương nhuộm hồng nước biếc Anh lắng tai nghe bầu nhiệt huyết Nhịp rộn ràng hai tiếng yêu em Chào bình minh dấu ái môi mềm Chiếc hôn thơ bập bùng tỏa sáng Anh áp tai lên đôi lãng mạn Nghe tình yêu hai đứa chập chùng Nửa cuộc đời còn lại sánh chung Môi kề môi hòa cùng nhịp thở Ta yêu nhau cho dù núi lở Khi sông cạn mình vẫn còn yêu Và chữ yêu không ít hay nhiều Yêu suốt đời chỉ là vừa đủ
Nhớ Em Trăng mờ lên sỏi đá Đời lặng lẽ buồn tênh Mây sầu trôi lênh đênh Đêm vắng em lạnh lẽo Ngày không em khô héo Nắng vàng rớt bên hồ Cỏ cây rũ xanh mồ Con bướm hờn ngưng thở Gió chiều buông dang dỡ Sương lam nghẹn hoàng hôn Tiếng vượn tu dập dồn Con dế mèn giẫy chết Đời vắng em mỏi mệt Anh quên hết vần thơ Gieo bằng trắc hững hờ Không em tình tắc tị
Em Bé Pleiku Bé thơ ơi em nhìn gì xa thẳm Em thấy gì? khoai sắn hay ngô tươi Em thấy gì mà môi son mĩm cười Áo rách vai hỏi sương chiều có lạnh Bé thơ ơi sao đời em bất hạnh Đôi mắt gầy không ánh sáng tương lai Nồi cơm trắng là niềm vui từng ngày Mảnh vải thô không đủ che thân nhỏ Bé thơ ơi tay chai sần cắt cỏ Đường đến trường thì còn quá xa xăm Em co ro trong giá rét lạnh căm Đôi chân trần giẫm đời lên sỏi đá Đến bao giờ thôi không còn nghiệt ngã Cho quê hương được yên vui thái bình Em bé thơ mặc áo mới trắng tinh Vui đến lớp líu lo như chim hót
Nụ Tình Suối mây xõa tóc đợi chờ Lam khuê hé nụ sương mờ ái ân Gió khuya bẽn lẽn ngại ngần Vuốt ve cành ngọc châu trần trao nhau Khuôn vàng lá thắm thanh tao Nghiêng nghiêng bóng xế môi đào thanh tân Thuyền tơ thấp thoáng xa gần Đêm say lách cách hồn lâng mộng tình
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.02.2016 04:04:33 bởi Thương Hoàng >
Bóng Xế Hoàng Hôn Tình là phép màu nhiệm thiêng liêng Đính kết đôi quả tim bằng thương yêu vĩnh cữu Nhưng một khi rơi vào cảnh khốn cùng phong vũ Người đan tâm đổi chát những khối tình Sống làm sao cho trọn kiếp nhân sinh Dù đói rách được tôn vinh hay bị khinh khi vì đam mê sang cả Làm quân tử phải giữ gìn bản ngã Ai nỡ đem những tấm băng trinh vô giá ra phô bày giữa chợ đời Cũng từng một thời hào hoa trong cuộc chơi Lúc hoàng hôn đem chữ tình rao bán Ngẫm sự đời mà nghe lòng ngao ngán Thương mới cho, Tín mới dâng ... Nhưng Thương Tín quên nghĩa đá vàng Quyển hồi ký nào cũng có lúc sang ngang Thương cho các nàng đang hạnh phúc dù một thời lầm lỡ Âu cũng là duyên trời định dù đã dỡ dang dang dỡ Lại bị gán nợ bằng mối tình dĩ vãng gió heo may Đời, mấy ai ngờ được mấy ai hay?!!!
Lá Chè Đắng Trăm Năm Đông chưa tàn mà mùa xuân vội đến Chị lấy chồng đi kẻo lá thắm phai màu Tuổi xuân thì rồi cũng sẽ qua mau Khi nhận ra là muộn màng tơ liễu Gánh việc nhà trên đôi vai nặng trĩu Thương mẹ hiền chị lầm lũi ngày đêm Mây trắng về pha sương sớm nhung mềm Chị chôn kín nỗi niềm trong khoé mắt Đông tàn rồi xuân hạ thu khoải khắc Đôi tay sần hái những búp chè non Thời gian trôi trong sâu thẳm mỏi mòn Lá chè xanh nhuốm vàng xuân về trể Chị tưới chè bằng những giọt dâu bể Lưng gầy khòm trong mưa gió tháng năm Chiều hoàng hôn lên đôi mắt xa xăm Chị dõi theo bóng mình trong quá khứ Chị nhìn thấy nụ cười son thiếu nữ Ngồi ngắm trăng bàn bạc lên đồi chè Có chàng trai ngồi kể chuyện say mê Họ tựa đầu vai kề lên lá thắm Đồi chè xanh vẫn còn yêu say đắm Nhưng mùa xuân lâu lắm quên lối về Chị của tôi trở thành bà mẹ quê Hương chè thơm ngạt ngào đêm trăng tỏa
Em Chính Là ... Cuộc sống như chiếc cầu mỏng manh Chân em bước tròng trành vấp ngã Em đã lỡ đánh mất tất cả Nên không dám đón nhận chân tình anh gởi trao Em đâu ngờ cánh cung định mệnh anh giương cao Nhắm vào mình em duy nhất Bằng những mũi tên đường mật Trái tim em rung động mất rồi Anh gọi tên em mãi không thôi Làm tim em bồi hồi mộng mị Hỏi tuyết lạnh bao nhiêu thế kỷ Em còn gì để cho anh yêu Em không muốn đến bên anh bằng trái tim sỏi đá đìu hiu Và biến anh thành nạn nhân kế tiếp Anh hãy nghe em Vì em là hiện thân của sự bền bỉ trùng điệp Những khổ đau muôn kiếp không phai mờ
Hoa Môi Chiều Xưa Tôi về đây trên lối cũ vườn xưa Những bông tuyết lạnh lùng rơi dè dặt Chiếc sofa buồn thiu nằm lạnh ngắt Tôi thấy tôi lạ lẫm với chính mình Chiếc giường ngủ nằm thút thít lặng thinh Tôi miên man suy tư trầm giấc điệp Tôi ru tôi bằng lời thơ chưa viết Tôi đi tìm bóng mơ thuở xa nào Chiếc bàn ăn tỏa ánh đèn xanh xao Vẫn chén đũa nhưng khác mùi hương cũ Nhìn giò lan khép lá sầu ủ rũ Đôi chim buồn không hót lấy một câu Tôi đi tìm nhưng chẳng thấy mình đâu Tôi là tôi nhưng trái tim đã chết Trên đau thương vụng dại đầy ngờ nghệch Tôi mỏi mệt gục ngã dưới chân mình Tôi đi tìm trái môi cười lung linh Thơm dấu ái của tình trăm năm cũ Tôi nghe mưa ào về như thác lũ Tôi nghe tình nhắn nhủ trong khói sương Trái môi cười của chính người tôi thương Ngàn năm sau mọng đào còn tươi thắm Vỗ sóng tình đưa thuyền yêu say đắm Tôi đi tìm chính tôi ngày hôm qua Tôi đi tìm một bờ môi mãi xa
Bướm Trắng Trời ươm bướm trắng lên tay Hạt buồn lạnh giá rơi ngày buồn tênh Tưởng chừng mình cũng đã quên Ngờ đâu vẫn nhớ đến tên một người Trời ươm bướm trắng xinh tươi Lạnh bàn tay buốt một đời tìm nhau
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: