Vùng Trời Dang Dỡ
Gió Nghịch Mùa Thương Gió lên suối tóc dạt dào Ghé làn môi mọng hương đào trinh nguyên Gió lên đôi mắt nhung huyền Ghé hàng mi dại dỗ thuyền ru trăng Gió lên vầng trán bâng khuâng Ghé bàn tay nhớ một lần tìm nhau
Ngọc Thố Đêm Trăng Em là thỏ trắng ngọc ngà Đợi anh bên suối sương tà hắt hiu Anh về đâu hỡi người yêu Để dòng nước lạnh cô liêu giữa rừng Thỏ buồn theo tiếng T'rưng Chơ vơ trăng bạc nửa chừng đợi anh
Buồn Buồn lên suối tóc màu mây Buồn lên khóe mắt hao gầy trong đêm Buôn lên men đắng lệ mềm Buồn lên vết cắt con tim đọa đày Buồn lên khói cỏ thơ ngây Buồn lên sương trắng tình say nửa vời Buồn lên sầu tím buông lơi Buồn lên duyên kiếp nửa đời thương đau r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.01.2016 15:26:12 bởi Huyền Băng >
Nhẫn Lắm khi chắc nổi điên Những muộn phiền nhân thế Đừng thấy ta ngạo nghễ Mà ngỡ rằng ta vui Lắm khi phải giả đui Nhìn người cười đắc chí Hỡi những người lý trí Người thấy gì trong tôi Lắm khi giả điếc thôi Để nghe lời đàm tiếu Người nghĩ rằng người hiểu Người hiểu được tôi chăng Lắm khi đời lằng nhằng Nên ta đành câm nín Người mù câm khiếm thính Biết rõ lòng thế nhân
Nguyệt Lãm Đêm qua nguyệt ghé nhà Em mười sáu tuổi hoa Đôi mắt tròn vằng vặc Chỉ mình em với ta Ta mời nguyệt chung trà Ướp hương thơm môi mọng Giữa trời cao gió lộng Tóc em bay bồng bềnh Tiếng tiêu trời ngân lên Hòa điệu cùng sao sáng Khúc nhạc tình lãng mạn Ta say theo men trà Nguyệt về cung hằng xa Ta chia tay bịn rịn Với mối tình kiên định Hẹn em mùa trăng sao
Hoàng Hôn Sầu Tím Chiều lên bóng xế đường tà Mây trôi nhè nhẹ tha la chập chùng Chim bay về núi gió rung Cánh buồn dang dỡ ngại ngùng khói lam Chuông ngân bàn bạc ưu đàm Đường về duyên kiếp hồng phàm nao nao
Thơ Điên Ta mệt mỏi vì bóng ma đeo bám Trong lều thơ lúc ẩn lúc hiện hình Tránh làm sao loài quỷ quái yêu tinh Cứ vật vờ đem bằng trắc trù yếm Ta chạy trốn từ lục bát, ngũ ngôn Đến thất ngôn rồi tứ tuyệt đường luật Cái bóng ma là oan hồn phưởng phất Chắc ngàn năm vĩnh viễn không siêu sinh Thơ là thơ, thơ tình mà không tình Thơ ta vui mà thiên hạ sụt sịt Thơ ta khóc mà người đời khúc khích Thơ là thơ mỗi người biện giải riêng Thơ làm ta mệt, chắc sẽ nổi điên
Cà Phê Nhớ Người Giọt nâu trầm sóng sánh Trong đáy cốc vô ưu Khói quyện giăng sương mù Cuốn hồn ta phiêu lãng Tiếng tí tách lãng mạn Hương thơm hôn tóc huyền Nghe rì rào sóng biển Ngọt vị đắng trinh nguyên Nếu khói thuốc là thuyền Tách cà phê đại dương Ru hồn ta nghê thường Trong nắng chiều hoang dại Ta ví mình Phạm Lãi Ngược xuôi bến ngũ hồ Bên tây thi rực rở Bóng nước đẹp Cô-Tô
Tơ Sầu Cung thương cung nhớ cung sầu Đàn tơ lỗi nhịp mưa ngâu ngập lòng Tình là mộng ảo hư không Cung hờn cung oán hương nồng lạt phai Tằm dâu thoát kiếp hóa ngài Lỡ duyên cam chịu đọa đày trầm luân
Mùa Trăng Xẻ Đôi Vĩnh biệt em, hoa tình chưa kịp nở Trái tim hờn dang dỡ sầu lẽ loi Đường anh về trăng gầy bước đơn côi Để mây bay quạnh hiu đêm lạnh giá Vẫy tay chào, chào em người xa lạ Đừng để lòng sa ngã theo gót chân Đêm sẽ tàn trong sương gió ngại ngần Đừng bâng khuâng hay nhìn về quá khứ Ly rượu mừng rót từ miền viễn xứ Cánh thiệp hồng che khuất câu nhớ thương Anh nợ em, nợ em nửa đoạn đường Hẹn lai sinh trăng thề soi chung bóng Trăng lên rồi mùa vàng chia lối mộng Tình quên rồi thôi sóng vỗ miên man Bến đá xưa khóc duyên kiếp lỡ làng Những giọt lệ trăm năm còn đắng đót
Tình Đau Muộn Màng Tôi khổ đau, yêu em, em nào biết Trái tim sầu rên siết trong gió mưa Lòng đắng đót nhìn vòng tay đón đưa Em cười vui khi lòng tôi héo hắt Dõi bước chân nghe lòng mình quặn thắt Em vấp ngã tôi đau đớn tột cùng Em dang dỡ tôi cũng sầu nhớ chung Hai trái tim gõ đều nhưng sai nhịp Tôi hỏi lòng hay vì là duyên kiếp Như ngày đêm không chung lối bao giờ Hay trái tim gõ đều nhưng bơ vơ Tôi thẩn thờ, em lạnh lùng băng giá Một sớm nào tim em say tình lạ Trái tim tôi vừa nhắm mắt lìa đời Tôi yêu người, người hững hờ chơi vơi Người yêu tôi, tôi rã rời quên lãng
Hôn Nhau Lần Cuối Hãy hôn nhau lần cuối Dưới dàn hoa ngày xưa Môi kề môi tiếc nuối Dĩ vãng về theo mưa Này là mắt đam mê Tim rộn ràng ân ái Hơi thở rực lửa cháy Chỉ một lần này thôi Trăng khuya đã lên rồi Bên hiên vàng lạnh vắng Nhung nhớ dài đêm ngắn Người tôi yêu nơi đâu
Tiếng Dế Sầu Đêm Râm ran tiếng dế gọi đêm Đàn trăng ngà ngọc ru mềm cỏ thơ Đò khuya neo bến đợi chờ Bóng xưa chìm khuất sương mờ khói tương Nỉ non tiếng cuốc đoạn trường Nghìn thu ai oán não nường bóng mơ
Đêm Lang Thang Đêm nay ngựa sắt cùng ta Băng mình lạnh lẽo đường xa độc hành Thành phố say giấc mộng lành Trong veo tiếng thở cây xanh ven đường Bầy nai gặm cỏ thơm hương Dạ lan vuốt mắt vô thường bay ngang Dang tay khơi tỏ trăng vàng Duỗi chân nhấn gió lướt màn sương đêm Tịch liêu chan chứa nỗi niềm Hành trình thăm thẳm buồng tim mỏi mòn Vòng đời xoay mãi càn khôn Đường xa ngựa hí tay tròn ta quay Ngựa người - người ngựa hao gầy Bóng đêm vỡ nát đong đầy cô đơn r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.01.2016 15:23:31 bởi Huyền Băng >
Cám Dỗ Thuyền nan chèo chống Nại Hà Đàn trăng hòa điệu tỳ bà thâu canh Biên giới sắc dục mong manh Thiên đàn địa ngục tròng trành trong tâm Dạ xoa cám dỗ rì rầm Cõi thiền thanh tịnh lặng thầm trôi qua
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: