Vùng Trời Dang Dỡ
Giấc Mơ Mùa Xuân Anh đang mơ về một ngôi nhà nhỏ Trên ngọn đồi thơm ngan ngát cỏ xanh Có ánh trăng vàng ru giấc mộng lành Có anh, em, và đàn con thơ dại Anh đàn em hát bài ca ân ái Em ngồi đan áo anh dệt tình thơ Đễ gió vờn mây đắm đuối thẩn thờ Tiếng đêm đợi chờ xuân tiêu hò hẹn Em ngồi hong tóc bàn tay anh lén lén Vuốt suối mơ lưu luyến ngàn đời Cho liễu buông mành ngọc nở trên môi Cho chim yến oanh say sưa tíu tít Chúng mình ngắm đàn con thơ thỏa thích Niềm vui cuộc sống hiền hòa thôn quê Chúng mình dạy con nắn nót ngô nghê Viết chữ yêu thương vâng lời ba mẹ Dù biết là mơ nhưng anh hôn khẽ Lên nỗi nhớ sợ nó vỗ cánh bay Anh đã yêu em, yêu em từng ngày Mỗi một phút giây anh mơ hạnh phúc
Anh Có Còn Muốn Yêu Em Nữa Không Em, người đàn bà sau bao năm lầm lũi Chôn đời mình, quên ngày tháng nuôi con Bàn tay gầy vì gian khổ lao mòn Nhưng các con có đứa nào thương mẹ Miệng em cười héo hon sầu quạnh quẻ Vành môi khô lâu lắm chẳng ngày vui Tóc pha sương màu lam lũ ngậm ngùi Đời của em còn gì anh yêu nữa Trái tim em băng giá vì thiếu lửa Những vết nứt hằn in dấu khổ đau Lời yêu thương vơi cạn tự thuở nào Đừng yêu em vì đời anh sẽ khổ Lệ em rơi nhòe chiếu chăn loang lổ Những đêm trường em lạc lõng cô đơn Em dằn lòng cố kiềm nén dỗi hờn Là đàn bà nhưng em không dám khóc Này anh yêu nếu không sợ khổ nhọc Hãy dắt em vào thế giới tình yêu Để em sống trong vòng tay nuông chìu Để em được làm người vợ hạnh phúc Hoa dù đẹp nhưng chỉ trong một lúc Đời của em như ánh trăng sắp tàn Hãy yêu em và xin đừng dối gian Thắp tim em lần sau cùng tỏa sáng
Mùa Xuân Sơn Cước
Xuân đã về lan tỏa vàng nắng mai
Thơm lối cỏ hiền hòa xanh mơn mỡn
Những chú bướm xòe đôi cánh cong cỡn
Níu nụ đào chao lượn đón gió xuân
Chim ca vang líu lo khắp núi rừng
Bầy nai ngoan vui đùa bên dòng thác
Văng vẳng xa rộn ràng những hồi tác
Em bé thơ cười khúc khích trên nương
Tiếng gà gáy nghe lãnh lót lạ thường
Khắp buôn làng nhịp chày đôi giả gạo
Chiếc bánh thơm mùi ngọt ngào vương áo
Bé Buôn Mê rạng rở đón mùa xuân
Mây núi rừng chìm sương vào đôi mắt
Đêm đại ngàn hun hút tiếng vượn tu
Bé thơ ơi, nín đi em đừng khóc
Lửa bập bùng khơi sáng ánh tương lai
Xuân Mộng Em là hạt nắng giữa rừng Đậu trên chồi biếc lộc vừng mắt nai Vỗ đôi cánh mỏng trang đài Bay lên cửa động thiên thai đợi chàng Chở theo lá thắm mai vàng Về trong xuân sắc giăng màn suối mơ Anh ơi hãy khép đôi bờ Cho làn môi mộng thẩn thờ hương trinh
Tan Vỡ Duyên không tròn vì đường tình dang dỡ Vết yêu vỡ cắt cứa nát trái tim Kỷ niệm đẹp được giấu kín trong giấc mơ hàng đêm Cùng những ngậm ngùi tiếc nuối tuôn theo dòng lệ Chửa lành vết thương lòng là điều không thể Và cũng không dễ gì mình quên được nhau Hai hướng đời nhưng mang chung một niềm đau Theo bước chân ta đi đến khi tàn hơi thở Trách ai đây? trách trời hay duyên nợ Ta trách người bằng những lý lẽ riêng Tổn thương nhau bằng lời hằn học cuồng điên Cứa vết trăm năm quá sâu đến không thể hàn gắn Trách mùa xuân trời u ám không ánh nắng Trách ngày giông bão rét mướt hai tâm hồn Một lời thăm hỏi cũng trở thành mồ chôn Những ngôn từ là nhát đao nơi pháp trường hành quyết Khi một mũi tên bắn ra là hủy diệt Ta giết cuộc tình thơ mộng của hôm qua Bờ môi nào không rung trên tiếng nấc vỡ òa Chia ly nào không đau cả đời đắng đót
Tự Vấn Ta hỏi lòng có thể tha thứ không Khi Vết thương khoét sâu hơn đại dương biển cả Vì ghen tuông người ta thường ích kỷ, bản ngã Đàn bà ghen ai cũng nộ cuồng giống nhau Một người ghen làm cả hai phải đau Đau đến tột cùng khó có thể tha thứ Từ thiên thần một sớm chiều thành quỷ dử Xé tâm hồn người bằng nhát dao ngôn ngữ gán ghép, vô cớ, khù khờ Ta co rút mình vào sâu tận trong cõi thơ Ta nhắm mắt hững hờ buông xuôi tất cả Ta không còn là chính ta mà biến thành người lạ Khi còn nữa linh hồn đang thoi thóp thê lương Có ai yêu mà không muốn thành uyên ương Nhưng giày dép áo quần còn có số đo kích cở Nên dù ta cố níu kéo chuyện duyên nợ Cũng không vượt qua phần số của riêng mình Ta tự hỏi lòng từ hoàng hôn đến bình minh Có thể tha thứ nhau làm lại từ đầu như chưa hề quen biết Ta tự hỏi cớ sao tình oan nghiệt Ta tự hỏi mình nhưng không có câu trả lời
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.02.2016 01:15:10 bởi Thương Hoàng >
Hạt Cát Phù Du Ta như hạt cát giữa đời Chờ cơn gió thổi xa rời nhân gian Cát bay về với mây ngàn Đêm nằm ru mộng trăng vàng lả lơi Nhặt khoan tiếng trúc sao rơi Ta làm hạt cát giữa trời bao lao
Trái Tim Còn Ngủ Yên
Biết làm sao đi con đường định mệnh
Khi bàn chân còn vết thương chưa lành
Trái tim đau chi chít mảnh mong manh
Vỡ duyên tình ngập tràn dòng máu đỏ
Bao lâu rồi lá rơi đầy khắp ngõ
Vì chúng mình không còn bước chung đôi
Tim sai nhịp dâng men đắng bồi hồi
Trăng có còn soi vĩa hè đêm vắng
Nhớ khi còn hai tiếng thở thinh lặng
Hòa quyện nhau đốt cháy cả tâm hồn
Bao lâu rồi môi khô chờ chiếc hôn
Hoa còn thơm lối em về ngày ấy
Sương có còn ngủ trên giàn hoa giấy
Ta ôm nhau trong trời đất quay cuồng
Nghe mưa đổ tim tan nát lệ tuôn
Môi nghẹn ngào bặt tiếng yêu muôn thuở
Bao lâu rồi vắng nhau đời dang dỡ
Bao lâu rồi tim nằm ngủ hững hờ
Bao lâu rồi ta chỉ gặp trong mơ
Bao lâu rồi hỏi rằng em có nhớ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.02.2016 10:22:00 bởi Thương Hoàng >
Hỏi Đá Buồn Không Phiến đá xanh trơ gan cùng tuế nguyệt Đứng bên trời che mưa gió phong sương Đá một mình lạc loài giữa vô thường Hỏi tháng năm tơ vương lòng mấy khúc Khói lam chiều hòa quyện cùng sáo trúc Anh hỏi rằng đá có biết buồn không Đá thương ai mà đứt đoạn tơ lòng Nằm chơ vơ trên đỉnh đồi gió hú Anh đâu biết lệ đá màu huyết dụ Có linh hồn và cũng biết buồn đau Cũng nát nhàu nghe tim mình tan vỡ Anh đâu biết phiến đá sầu dang dỡ Nốt nhạc lòng ai oán kiếp trầm luân
Giọt Lệ Ngày Vu Quy
Khóc đi em cho vơi nhẹ cõi lòng
Lệ bây giờ không dành xin tha thứ
Tim ta đau không kể bằng ngôn ngữ
Từ tiếng nấc trên bờ môi vô thường
Khóc đi em đời là kiếp đoạn trường
Trong chữ yêu có mầm hận đau thương
Men chia ly nhen nhuốm màu hạnh phúc
Đón tình yêu ở phía cuối con đường
Khóc đi em đừng vương vấn tơ vương
Giọt lệ mừng ngày vu quy xuất giá
Chiếc thuyền hoa rước tình về biển cả
Bến sau cùng là bến đổ trăm năm
Khóc đi em xin chỉ khóc lặng thầm
Phút chênh vênh khi nhớ về ngày ấy
Kỷ niệm đẹp mãi nằm trên trang giấy
Vườn tình yêu hoa cỏ biếc trời mơ
Xa em rồi anh trở thành nhà thơ
Thơ anh viết có đau thương khói lửa
Có nước mắt từ cuộc tình muôn thuở
Có chúng mình yêu nhau mãi ngàn năm
Làm Sao Để Sống Khi tình yêu đói meo cùng dạ dầy rỗng tuếch Người ta chọn thứ trước mắt mình cần Người ta cần thực phẩm nuôi xác thân Vì không yêu thì người ta vẫn sống Người ta sống trong chờ đợi hy vọng Người ta sống trong ảo mộng xa vời Đố ai chưa một lần nếm chơi vơi Đố ai đau mà lòng không cắt cứa Tim sẽ chết khi thiếu đi phân nửa Vì tình yêu nung bằng lửa ái ân Nếu vì sống mà người chọn phù vân Là họ đang bóp nát chính tim họ Sống để tồn tại thì không khó Nhưng sống hạnh phúc thì không dể tìm Làm người thì ai cũng có trái tim Và trái tìm chỉ hòa một nhịp đập Ta có thể chọn cách sống vui nhưng lây lất Hay sống no đủ mà cô đơn Sống làm sao không hối tiếc ghen hờn Để đêm về không đắn đo trăn trở
Đêm Lêu Trai Anh mê em có làn môi ma mị Cám dỗ anh dắt vào cõi mộng mơ Anh hóa thành gã thợ săn dại khờ Rượt chiếc bóng ngây thơ miền dĩ vãng Đóa hoa môi rực sắc màu tỏa sáng Khắp tinh cầu đầy ấp trái tim côi Anh mê em, mê từ lâu lắm rồi Từ lần đầu môi ngoan cất tiếng hát Bài ca yêu tràn diễm tình khao khát Giọt thơm nồng không ngừng rót môi anh Mình khóa môi lên thiên thai du hành Chiếc hôn đầu trao cho nhau vĩnh viễn Anh say em ngàn sau còn lưu luyến Bờ môi nào chiếm trọn trái tim hoang Thơm ngan ngát như cỏ hoa thiên đàng Môi dấu yêu mộng đào yêu muôn kiếp
Hoa Mười Giờ Nở Vội Anh về đi chị nhà đang ngóng đợi Chuyện chúng mình chỉ một thời gió dông Sau cơn mưa biển tỏa sáng vầng hồng Về làm cha, làm chồng tròn trách nhiệm Chuyện đôi ta để thời gian tẩm liệm Câu ái ân xin chôn chặt đáy mồ Kiếp bèo mây trôi dạt về hư vô Hãy cố quên và xin đừng lầm lỗi Chị ở nhà rất đáng thương vô tội Làm đàn bà trôi nổi mệnh hồng nhan Ngày ôm con đêm chăn gối võ vàng Duyên lỡ làng phải đâu vì tiết hạnh Về đi anh tro còn chưa nguội lạnh Cơm canh nóng chị dọn lên đang chờ Các con anh nhớ ba ngủ nằm mơ Tuổi thơ ngây đâu làm gì nên tội Hãy quên đi một thời ta nông nổi Hoa mười giờ nở vội hương chóng phai Anh về đi em còn lo tương lai Đời con gái chỉ một lần xuất giá Trái tim này dành cho anh tất cả Bờ môi này chỉ nấc nghẹn đêm nay Hãy ôm em và siết chặt vòng tay Lần sau cùng mình gọi nhau chồng vợ Yêu một lần cả đời ta thương vỡ
Kiếp Hoa Lạc Loài Nửa đêm sấm chớp lập lòe Con mình sợ hải khóc nhè gọi ba Anh còn mê mãi trăng xa Em ru con ngủ lệ nhòa vành khăn Ba năm hương lửa gối chăn Em xin anh chỉ một lần này thôi Con thơ ngủ mớ khóc đòi Tim em quặn thắt lạc loài giữa đêm Hồng nhan lá rụng bên thềm Dập vùi cuống gió nỗi niềm tàn canh Chờ nhau ru giấc mộng lành Trăng xưa rộn rịp buông mành khát khao
Đợi Chờ
Thiếp như nhánh lúa xuân thì
Gió xanh mơn mỡn
rù rì gọi tên
Bướm vàng vỗ cánh chông chênh
Trăng non lơ lững
bồng bềnh trôi ngang
Mùa chiêm thiếp ngóng đợi chàng
Thoáng nghe giá rét
đông sang chạnh lòng
Xuân về lúa trổ oằn bông
Thiếp ngóng tin chồng
hờ hững hạ ngâu
Rơm khô ai đốt đồng sâu
Để khói vương màu
nhung nhớ trăm năm
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: