Vùng Trời Dang Dỡ
Sắc Xuân Em ngồi trên thảm cỏ xanh Nụ cười lúng liếng tròng trành bạch vân Mắt huyền đen láy ngại ngần Cửa tim vẫn mở thanh tân đợi chờ Nắng lên suối tóc đề thơ Em nghiêng tà áo liễu mờ sắc xuân Lời thương dệt biếc mấy vầng Hương yêu bẽn lẽn châu trần giao bôi r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.02.2016 07:12:15 bởi Nguyệt Hạ >
Cõi Tịnh Yên Tử hiu hắt mùa ngâu Đá nghe chuông đổ nhuốm màu thời gian Ru hồn theo ánh đạo vàng Từ bi nở giữa đại ngàn thâm sơn
Dòng Sông Nghẹn Ngào Ngày gió qua sông Em theo chồng về làm dâu xứ lạ Trái tim yêu lần đầu tiên gục ngã Mây hững hờ vỗ cánh mỏng bay theo Ngày nắng trong veo Chôn nỗi nhớ đang cồn càu da thịt Vết thương lòng rỉ máu không ràng rịt Chảy đỏ dòng ướt đôi mắt hoang mang Ngày mưa vội vàng Khói tương tư bay ngang vùng thương hận Bao năm rồi con đường tình lận đận Yêu em nhiều nên chẳng dám yêu ai Ngày gió tàn phai Tôi gục ngã dưới bóng đời đau khổ Tôi nằm đó nghe lời yêu sóng vỗ Cát trăm năm thương xót chít khăn tang Tôi như con dã tràng Se kỷ niệm lấp đại ngàn ngăn cách Em lại về trong từng nhịp mao mạch Đến bao giờ ta mới quên niềm đau
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.02.2016 05:49:08 bởi Thương Hoàng >
Lạc Duyên Nhấp nhô gợn sóng thuyền nan Tim yêu lỗi nhịp hoang mang khói mờ Mái chèo khua nước vu vơ Đàn trăng réo rắc soi bờ thương đau
Em Hãy Về Đi! Về đi em để làm tròn bổn phận Người vợ hiền thuở kết tóc se tơ Dù người ta từng nông nỗi dại khờ Nhưng bây giờ đã ăn năn sám hối Về đi em người ta đang ngóng đợi Đôi mắt buồn quyện khói thuốc trăm năm Người ta chờ đợi em trong lặng thầm Dù biết rằng có khi không về nữa Bữa cơm chiều nguội lạnh vì thiếu lửa Các con thơ khát sữa khóc vật vờ Người ta buồn tựa cửa đứng chơ vơ Mắt dỏi trông đường chân trời xa tít Nghĩa phu thê thề trăm năm khắn khít Như thuở nào yêu vấn vít không rời Còi ngân dài đoàn tàu sắp ra khơi Về đi em cơm canh chiều còn nóng
Cà Phê Đơn Lẻ Sáng nay một mình Ly cà phê đắng Khu vườn thinh lặng Mình ta với ta Chim không hát ca Ong thôi hút mật Hoa lài ngủ gật Đánh rơi sắc hương Xuống cõi vô thường Bàn tay gầy guột Đan xen ve vuốt Dấu vết thời gian Đôi mắt võ vàng Tình đời đen bạc Mỏi mòn cánh hạc Mái tóc sương pha Ôi ta đã già! Một mình đơn độc Nhấp đời ô trọc Giọt đắng trăm năm
Đuổi Mập Anh không phải là một người nghệ sĩ Nhưng rảnh rỗi cũng ôm chân gảy đàn Cho lũ ca sĩ hợp xướng ca vang vang Những nốt đỏ đồ rê mi dầy đặc Người lắm tài thì cũng không ít tật Hay nổi cáu vỗ đôm đốp lung tung Bầy ca sĩ nằm lăn lóc sợ run Có vài đứa bị anh tát vêu mõm Có vài đứa tính tình ưa nghịch ngợm Chờ anh nguôi bay nịnh nọt vo ve Anh vỗ tiếp mà chẳng cần răn đe Đứa hộc máu, đứa vỡ tim thoi thóp Đập muỗi thôi cần gì qua trường lớp Ngứa chỗ nào thì bợp một phát liền Bị nó chích thánh thần cũng nổi điên Nên ở đời, ai chọc anh ... anh đớp
Màu Tím Thơ Ngây Nhớ quê nghèo chiều xưa Có cô em bím nhỏ Đôi má hồng môi thỏ Hay nũng nịu mè nheo Bé thích nghịch ao bèo Bắt con lia thia nhỏ Hai đứa ngồi trên cỏ Ngắm cá lội tung tăng Mười ngón tay búp măng Bé nâng niu suối tóc Nụ cười trong như ngọc Khi anh cài hoa sim Thời gian như đứng im Anh nhìn sâu đôi mắt Đẹp như tranh thủy mặc Chấm phá nét thơ ngây Lần đầu bé tựa vai Đôi má tròn êm ái Khép làn mi thơ dại Bé ngủ trên vai anh Gió ru giấc mộng lành Anh vụng về kèn lá Cất thanh âm thôn dã Thuở mình chưa biết yêu Anh nhớ một buổi chiều Khi vô tình môi chạm Trên trái sim tím sạm Cứ ngỡ hai đứa hôn Chiều nay nhớ dập dồn Khi ngang đồi sim tím Nắng tà dương tắt lịm Tóc bím giờ nơi đâu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.02.2016 05:49:55 bởi Thương Hoàng >
Hoa Mít Ướt
Đàn ông tham lam từ muôn thủa
Có rồi thêm nữa, giữa, đầu, bìa
Chuyện thường như mèo chó có ria
Vốn dĩ họ thích cái mới lạ
Cũng có những ông không sa ngã
Họ luôn chung thủy với vợ nhà
Vợ mình xinh đẹp như tiên nga
Vợ mình là nhất, là số dzách
Nói cho quợ nghe đừng hờn trách
Hể thấy gái đẹp ai cũng dòm
Nhưng chỉ dòm thôi không thèm thòm
Đôi mắt sinh ra là để ngó
Dê không đói bụng đâu thèm cỏ
Vợ nhà ngoan hiền ai chẳng thương
Cũng cặp má đỏ đôi môi hường
Con mắt chớp chớp chồng mê mệt
Không phải ông nào cũng mất nết
Hay thương yêu quợ như là anh
Trái tim già nua xin riêng dành
Cho một mình em ... hoa mít ướt
Nàng Thơ Của Tôi
Khi anh tập tễnh làm thơ
Ngày em chạy chợ lo từng lon gạo
Đêm giặt từng manh quần tấm áo
Kiếm tiền mua sách vở cho anh
Khi em đọc thơ anh
Luôn khen chân thành bằng nụ cười rạng rở
Luôn bên nhau dù đói no khổ sở
Nhà thơ nghèo
tiền cạn túi
nhưng tình yêu thì luôn đong đầy
Những năm tháng trôi qua trong ánh mắt hao gầy
Tóc em pha màu tận tụy sương gió
Môi em nhạt phai không còn màu đỏ
Nhưng em vẫn là nàng thơ đẹp nhất trong tim anh
Làm thơ tình dỗ em giấc mộng lành
Anh ru bằng lời thương yêu nồng cháy
Câu ái ân được bằng trắc đưa đẩy
Dậy men tình vui hoa chúc hằng đêm
Trong thơ anh có hoa cỏ sương mềm
Có đôi môi thơm mọng đào tươi thắm
Có đôi má hồng lúng liếng say đắm
Có đôi mắt hồ thu đẹp như tiên
Anh yêu em lên nét tím mực nghiêng
Trãi khắp miền trong ngân hà vũ trụ
Anh yêu em ngàn năm còn chưa đủ
Bài thơ tình chưa nói hết tình ta
Chia Tay Không Là Vĩnh Biệt Người đàn bà mệt mỏi trong đợi chờ Người mình yêu nên bơ vơ lạnh lẽo Đường tình duyên không may nhiều bạc bẻo Phút sau cùng đã nói tiếng chia tay Không một giọt nước mắt, lời đắng cay Nhưng sắc hơn dao, nặng hơn gỗ đá Tim đớn đau trên đỉnh sầu nghiệt ngã Hai hướng đời nhưng chỉ một lối đi Người đàn ông vẫn biền biệt chim di Hết xuân, hạ, thu, đông lạnh buốt Đâu hay rằng người yêu mình não nuột Xé nát lòng nấc nghẹn phút phân ly Có dang dỡ nào mà không sầu bi Nhưng chia ly đâu phải là vĩnh biệt Vì tình yêu là thiêng liêng bất diệt Có xa cách mới tao ngộ tương lai
Bế Tắc Lắm lúc nghĩ mình như Quan Công Lúc sa cơ chịu chậu lồng chim sáo Dắt thê tử Lưu gia đầu Tào Tháo Nghe đại ca là tróc nã đạp thành Ta ví như Khương Thượng chốn rừng xanh Chờ Châu Xương đón hiền tài đãi sĩ Buông nhành trúc theo ân sư điểm chỉ Câu hoàng hầu một mình giữa thâm sơn Ta quyết chí bền gan không hao mòn Chờ đến ngày đạt long vân hội tụ Dù bão táp hay phong ba vầng vũ Là thử thách tạo hóa dành riêng ta Không có hôm nay nếu chẳng có hôm qua Ta phải đi lên từ vũng lầy thất bại Thân nam nhi sá gì những chướng ngại Ta làm lại từ đầu Tìm lại chính ta Ta hôm nay không phải là hôm qua Ta ngày mai cũng hoàn toàn đổi khác Khí hùng anh trãi khắp lương sơn bạc Ta há nào nhục chí vì một vết sướt nhỏ nhoi Ta vì tương lai sẽ ra roi Cùng chiến mã xông pha vượt gian khổ Lẽ nào ta mãi sa lầy một chỗ Tương lai ơi hãy nán lại chờ ta
Vô Dụng Ta có thể là một vĩ nhân Hay là người vang danh thiên hạ Nhưng đi chợ không biết trả giá Vợ nói ta chưa học làm người Ta có thể dời núi san đồi Hay ngăn sông tát hồ lấp biển Nhưng rửa chén đổ bể văng miểng Vợ nói ta chưa học làm người Ta có thể thông minh nhất đời Chế máy móc thay người vất vả Nhưng không biết nấu cơm kho cá Vợ nói ta chưa học làm người Thế cho nên ta học cả đời Nhưng cô giáo không cho tốt nghiệp Đêm còn bắt trả bài rộn rịp Vợ nói chuyện "ấy" ta cũng chưa học thành tài
Tan Vỡ Quá nửa đời chưa làm nên sự nghiệp Mây công hầu trùng điệp khuất xa mờ Chợt giữa đêm tỉnh giấc hòe chơ vơ Mộng vỡ tan thẩn thờ ôm gối chiếc
Mơ Em hoa hồng đỏ ngát hương Long lanh nắng sớm ngậm sương dịu dàng Chờ anh ru giấc kê vàng Ghé môi hôn nhẹ lên làn mi cong
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: