Vùng Trời Dang Dỡ
Ngõ Ý *
Khi nào đá mới đơm bông Nước chảy ngược dòng từ biển lên sông Cho tôi thoáng chút chạnh lòng Về ngang trường cũ mênh mông nắng chiều Có hàng phượng già cô liêu Có cô bạn học mỹ miều thơ ngây Cho tôi nắm lấy bàn tay Một lần ngõ ý nhớ hoài bao năm
Đời Ve Chai Ta gẫm đời mình khác gì ả ve chai Nàng đứng hàng đêm khuất ánh đèn đô thị Thằng ta mỗi sáng khoác lên vai gậy, bị Lội tới sở làm hành khất qua ngày Nàng bán cái vốn tự có chẳng cần mối mai Ta bán cái mồ hôi chất xám Người mua chỉ là một đám Thừa những đồng tiền hôi hám nhưng thiếu óc tư duy Nàng và ta đều khốn cùng suy vi Lăn lóc bên đời dầm mưa gió Cùng bán niềm vui để đổi về sự khốn khó Bán cả đời mà cũng chưa đủ no Ngày nào ế khách cả hai cùng lo Nàng lo từng lon gạo tiền góp Ta lo ngày mai mình mất job Rồi cả hai gặp nhau ở giữa đường Ta vác cái resume thảm thương Nàng khiêng cái thân tàn ma dại Ta - nàng vẫy tay xin người qua lại Bố thí chút tiền mua lấy niềm vui Làm cái nghề này phải giả câm, điếc, đui Có mồm nhưng không ai cho hỏi Có tai nhưng không được nghe nói Có mắt nhưng không phép được nhìn Ta và nàng đều bị rẻ rúng coi khinh Nhưng mình bán sức lao động để sống Còn hơn những kẻ cao sang võng lọng Thường hay chơi quịt với ăn lường Ta và nàng đều ghét kẻ bất lương Nhưng kẻ bất lương nuôi mình sống Ta và nàng đều ghét phường lật lộng Vì chúng tống ta ra đường Đời ta và nàng ve chai thật thảm thương!
Nợ Đời Khó Trả Ta buồn ngồi ngắm cái trần gian Ta thấy bao nhiêu nợ buộc ràng Có những món vay từ tiền kiếp Nên đời này vai phải nặng mang Tử tù cũng có án đàng hoàng Có ngày định sẳn để được chết Còn ta trả hoài sao không hết Cái nợ ba sinh lún cả đời Ta ngồi trầm ngâm lòng chơi vơi Có chăng chỉ dứt khi lìa đời Nhưng tội cho mấy con nghé ngọ Thôi thì ráng sống cố cầm hơi Ta già héo hon con vẫn cười Nụ cười son trẻ hồn nhiêm lắm Ta quên mệt nhọc yêu say đắm Cái nét ngây thơ của con mình Thôi thì cứ mặc đời rẻ khinh Rằng ta yếu đuối không dứt khoát Làm người sau cùng ai cũng thác Nhưng thác ngậm cười mới siêu sinh
Đời Là Gì Có lẽ ta và đời chẳng có duyên Nên gieo vào ta bao nhiêu đau khổ Nhưng cái thằng ta vốn ngáo ngổ Gieo bao nhiêu ta đạp đổ nó mà đứng lên Có lẽ ta và đời chẳng có hên Nên bước vào đời là ta thất bại Nhưng ta vốn cứng cỏi không sợ chướng ngại Ta vượt qua nó để đi mãi đến thành công Có lẽ đời lấy hết của ta màu hồng Nên chỉ còn chừa lại màu xám Nhưng ta đã quen rồi chuyện hắc ám Ta nghiền đời nát như cám và vứt đi Ta sống lây lất như loài chim di Nơi nào ấm thì ta tìm tới Cuộc sống là phải luôn đổi mới Ta không thể nằm yên dưới bánh xe đời Và chúng ta ai cũng chỉ có một thời Để sống lao động và cống hiến Luôn đối đầu với bao nhiêu cuộc diện Nên phải đấu tranh để sinh tồn Đời chỉ một chữ nhưng thi bất tận ngôn
Vợ Tôi Khi ta đói nhìn thấy đàn bà ta thèm bát phở Khi ta no nhìn thấy bát phở ta thèm đàn bà Khi những người tình lần lượt bỏ đi xa Thì vợ nhắc ta nhớ mùi ân ái Cải lên ngồng thì cũng vẫn là bông cải Nhưng đậm đà hương sắc đời đắng cay Ta nhìn vợ bao nhiêu năm, tháng, ngày Chợt nhớ ra hôm xưa nàng rất đẹp Cái "đẹp" bây giờ để trong ngoặc kép Nét dịu dàng tâm hồn qua thi ca Trên thế giới "đẹp" nhất là vợ ta Với nụ cười quyến rũ ngàn năm không thay đổi Lắm lúc nằm gác chân lên ăn năn sám hối Ta thấy mình mang tội lỗi với vợ nhà Ta mượn thơ để ghẹo nguyệt trêu hoa Dù chỉ là ngoại tình trong tư tưởng Mỗi bài thơ là một người tình ong bướm Bằng cách vay mượn mắt người này môi người kia và mái tóc người nọ gọi nàng thơ Ta mặc sức chấm phá những nét đẹp thẩn thờ Và thỏa thích yêu tất cả các nàng trên giấy Ta có thể gọi gió thổi trăng ngoe nguẩy Vô tư khám phá cái càn khôn Ta yêu các em, nhưng chỉ bằng thi ngôn Vì tâm hồn thuộc về vợ ta từ dạo ấy Ta chẳng cần chia hai ba tư năm bảy Ngày nào ta cũng thương vợ ta Còn các em thì thỉnh thoảng ghé qua Khi ta say hay vợ đưa ta lên tiên cảnh Ta yêu vợ ta bất kể nóng hay lạnh Nhưng các em thì chỉ có theo mùa Mùa mưa ta thích những lọn tóc ướt đong đưa Mùa khô ta thích nụ cười thơm mây trắng Ta yêu vợ nên suýt bỏ các em mấy bận Vì sợ nàng giận ta yêu các em nhiều hơn Ta là thi sĩ nên sợ những giọt dỗi hờn Đắm chìm ta và những bài thơ tình ái Thế cho nên dù nông nỗi vụng dại Cũng chỉ trong thơ ca mà thôi Đàn bà đẹp nhất là vợ tôi Yêu cả đời vẫn còn chưa đủ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.02.2016 04:38:36 bởi Thương Hoàng >
Lạy Phật Khi lòng không thanh tịnh Ta quỳ lạy niết bàn Đời đá vàng đa đoan Chấp tay cầu phật tổ Xin trời đừng bão tố Xin ơn trên độ trì Cúi xin đấng từ bi Cho ngày mai trời sáng
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.02.2016 05:18:24 bởi Thương Hoàng >
Tình Yêu Muôn Thuở Đàn bà ai cũng một mình đi biển Dù được chồng thương yêu đến dường nào Đàn bà ai cũng mang nặng đẻ đau Nhưng có bao nhiêu ông thủy chung với vợ Người ta đến với nhau vì hai chữ duyên nợ Khi hết duyên nợ là chia tay Khi cưới hỏi cần có cha mẹ mối mai Lúc chia tay thì quan tòa phán quyết Phận hồng nhan lúc nào cũng thua thiệt Thương yêu con nên chấp nhận chuyện sớt chia Nửa gường trống đẩm ướt lệ đầm đìa Nhưng đàn ông thì không ai chấp nhận vợ mình lang chạ Tình yêu mênh mông như biển cả Chúng ta là thuyền nhỏ chèo mãi không thấy bờ Có người hạnh phúc thì cũng có kẻ bơ vơ Vốn dĩ tình yêu ngây thơ vô tội Người ta nói tình yêu không có lỗi Vì loài người nông nổi gieo vào nhau Đừng bận tâm việc đến trước hay sau Mối tình cuối là thiên thu vĩnh viễn Hãy cho nhau khi còn nồng lưu luyến Đừng đợi chờ miên viễn mới xót đau Đi hay ở, trái tim nào cũng đau Có ai không yêu nhau dù một lần đơn phương riêng lẻ
Mình Gắng Chờ Nhau Lắm khi có những việc rất tầm thường Như nắm tay cùng người yêu dạo phố Uống ly cà phê ngồi nghe mưa đổ Ngăn cách đại dương bỗng hoá xa vời Lắm khi có những việc rất nhỏ nhoi Như nấu bồ kết giúp em gội tóc Anh sẽ tha hồ vuốt ve suối ngọc Nhưng hai đầu nỗi nhớ quá xá xôi Lắm khi chuyện thương yêu phải xẻ đôi Nửa bên ni, nửa bên tê thổn thức Trái tim chúng minh hằng đêm ray rứt Em nhớ anh nhiều ... anh cũng chẳng ít đâu em Mình chia tay anh phải tập làm quen Vì ước mơ đã trở thành kỷ niệm Xin lỗi em anh chưa hề lỗi hẹn Dù bây giờ mình chưa đến cùng nhau Thương yêu này mang mãi đến ngày sau Đến khi nào hai chúng mình gặp lại Cùng nâng ly chúc mừng ngày trọng đại Hãy chờ anh trong đám cưới đôi mình
Đò Ngang Đố ai lấy thước đo lòng Nước ở giữa dòng đâu biết nông sâu Đố ai đếm được giọt ngâu Tóc xanh bạc màu nhuộm cũng trơ trơ Đò ngang rẽ nước đôi bờ Bên bồi bên lở chơ vơ chạnh lòng Trời ghen má đỏ môi hồng Thương chị nát dạ nhường chồng cho ai Tiếc làn da trắng tóc dài Môi son má phấn nhạt phai hao mòn Cũng vì hai chữ thương con Thương chị nuốt lệ héo hon ngậm ngùi Chuyện đời kẻ khóc người vui Ai hay hoa đẹp dập vùi gió mưa Còn duyên kẻ đón người đưa Thương chị lặng lẻ sớm trưa dãi dầu Chờ nhau trên bến giang đầu Đòn ngang lỡ chuyến dạ sầu trăm năm
Hờn Trách Có những điều em không bao giờ hiểu Khi đàn ông họ mệt mỏi chán chường Nào phải vì hương sắc lạt phai hương Hay vì say bướm ong vườn hoa lạ Cuộc sống này vốn dĩ rất nghiệt ngã Nên rất cần người đàn bà chân tình Yêu duy nhất người đàn ông của mình Trao trái tim không đắn đo suy nghĩ Niềm tin tưởng trong tình yêu ngự trị Là ngọn sóng nâng thuyền hoặc đắm thuyền Thế cho nên tình yêu là nợ duyên Mà cũng là nghiệp duyên từ tiền kiếp Ai chưa từng mơ giấc mơ chàng - thiếp Tròn giấc điệp hỏi được bao nhiêu người Vui hay buồn cũng do mình mà thôi Trách gì nhau khi niềm tin chia nửa
Yêu! Ta ghét suối tóc được hôn môi nhờ gió Ôm bờ vai trong sương lạnh chiều tàn Ta ghét đôi mắt sắt lẻm bước dọc ngang Trong trái tim gã giang hồ lãng tử Ở chốn rừng xanh ta chính là sư tử Nhưng trước nàng chỉ là con mèo nhỏ dễ thương Là ly nước đá lạnh pha chanh đường Chờ môi em ru mộng tình sóng sánh Ta bước vào đời đầy chông gai góc cạnh Ta dùng bàn tay và quả đấm sinh tồn Nhưng sâu thẳm tận nơi đáy tâm hồn Bàn tay cũng dịu dàng khi ôm người yêu dấu Bàn tay biết vuốt ve suối tóc như vẽ tranh vân cẩu Mơn trớn làn da trắng tuyết đầu mùa Bàn tay tự phế truất ngôi vua Hạ mình làm quân hầu cận nàng vĩnh viễn Bàn tay viết lên lời ước nguyện Chải tóc thề cho em yêu suốt đời Gã lãng tử đến lúc dừng cuộc chơi Bàn tay cầm bàn tay trao nhẫn cưới
Thiên Thần Tình Yêu Em thơ ngây giữa đàn cừu bé nhỏ Anh ngoại đạo chợt thốt tiếng Amen Nụ cười xinh rạng rỡ khắp thảo nguyên Lối cỏ mềm đón sen hồng yêu dấu Mái tóc bồng cùng nguyệt thanh trầm tấu Đôi mắt huyền ngẫu hứng viết lời ca Đôi môi đào rộn ràng xuân nở hoa Những câu thơ mượt mà như mây trắng Anh là gió còn em là ánh nắng Mình đưa nhau dạo sa mạc mênh mông Dấu tình yêu in lên đồi cát hồng Lời yêu thương mặn nồng hương chung thủy Không có em nước biển nhạt, vô vị Và trần gian chìm tối tăm lu mờ Xé tim mình anh hủy diệt hồn thơ Vì tình yêu không chỉ là phân nửa Không có em tim anh chốt chặt cửa Vì thiếu lửa nên giá rét trầm luân Không có em đời vô nghĩa châu trần Đêm hoang vu bâng khuâng tìm bóng nguyệt Chuyện tình ta muôn thuở là diễm tuyệt Là cổ tích nhưng chỉ có hai người Là có anh và em, chỉ thế thôi Nhưng cả đời kể hoài vẫn không hết
Hãy Yêu Nhau Hết Con Tim Mấy ai may mắn đến với nhau trong mối tình đầu Rồi cưới nhau sống vui vẻ không tiếc nuối Dù là tình sau nhưng là tình sau cuối Cũng hạnh phúc êm đềm trong tình yêu Người vợ thường u sầu đăm chiêu Vì không thể trao cho chồng minh cành hoa trắng hương ngát Trong một phút nông nổi con tim đi lạc Mà tình yêu thì có tội tình gì Người chồng cũng lắm lúc sầu bi Vì nụ hôn đầu dành cho người yêu cũ Cuộc đời luôn gập ghềnh thác lũ Người ta chỉ lo lắng chuyện tầm thường Lòng trong trắng trao cho người mình thương Là thủy chung bên nhau đến suốt kiếp Trinh nguyên trong tâm hồn là bất diệt Là yêu thương chăm sóc nhau đến sau cùng Có thước nào đo được lòng thủy chung Có những thứ chỉ dùng một lần duy nhất Có gì để minh chứng sau đó sẽ chân thật Nên yêu nhau đừng chấp nhặt Hãy cùng nhau xây dựng tương lai Những phút lạc lòng như sương khói sớm mai Chóng tàn phai đón bình minh rực nắng Hãy vùi chôn vào quá khứ thinh lặng Một góc khuất đừng bao giờ mở ra Hãy yêu hết con tim thật thà trong mối tình cuối thiên thu vĩnh viễn
Hạnh Phúc Đơn Sơ Đôi nửa mảnh ván ghép thành chiếc cầu Đôi nửa mảnh tim xây thành ngôi nhà hạnh phúc Tình thì muôn đời nhưng yêu chỉ trong một phút Lại kéo dài đến hơi thở sau cùng Trong mặn nồng cũng có đau khổ mông lung Vì duyên trời vô hình chung là có yêu có hận Như vợ chồng thì lúc thương lúc giận Nhưng làm hòa khi trăng chếch đầu non Trong hạnh phúc của đôi vợ chồng son Là tiếng trẻ thơ nô đùa âu yếm Là bát canh rau đậm đà nêm nếm Chồng chan, vợ húp Các con bẽn lẽn mĩm cười Ước mơ chúng mình chỉ vậy thôi Một mái nhà tranh và mảnh vườn bé nhỏ Anh sẽ trồng thật nhiều hoa cỏ Những màu sắc, mùi hương em mến yêu Mình sẽ cùng nhau vui mãi khắc xuân tiêu Ngắm hoàng hôn mỹ miều nơi sàn dã Mình bên nhau dù gian lao vất vả Mình có nhau là ta có tất cả Niềm hạnh phúc vô giá không mua được bằng tiền Mình cho nhau những phút giây thần tiên Chỉ có anh - em cùng các con thỏ thẻ Năm tháng làm già tuổi tác nhưng tình yêu mãi luôn tươi trẻ Ta yêu nhau hoài như thuở mới yêu
Chào Tình Yêu Xin chào nhé cuộc tình xưa vụng dại Trả cho nhau những giây phút yên bình Thác rì rào buổi sáng gọi bình minh Sóng vỗ đêm ru hồn ta thinh lặng Đêm bây giờ không còn là đêm trắng Mộng bây giờ không còn đến từng đêm Nửa giường lạnh mang nỗi buồn không quên Nhưng chôn sâu trong tim sờn cô quạnh Chiếc cầu ván giờ tách ra đôi mảnh Thuyền cô đơn rẽ sóng lướt ra khơi Mình lặng lẻ trôi xuôi hai hướng đời Xin chào nhau, đừng bao giờ ngoảnh lại Đừng hờn trách cũng xin đừng e ngại Lỗi gì nhau khi tình đã vô duyên Nửa mảnh này đem về cất giử riêng Từ bây giờ đến ngàn sau vĩnh viễn
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.03.2016 19:36:53 bởi Thương Hoàng >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: