Vùng Trời Dang Dỡ
Câu Đêm Thân em như cá cắn câu Em càng vùng vẫy vướng sâu lưới tình Chắc là duyên nợ ba sinh Nên đành cam chịu môi mình trong nhau Môi mình ửng chín mọng đào Môi mình đính kết ngọt ngào hương trinh
Hiu Quạnh Trăng khuya ngồi đếm thời gian Giọt nâu trầm lắng nhịp nhàng khói sương Chơ vơ đáy cốc vô thường Rơi bao nhiêu giọt lòng buồn bấy nhiêu Môi ngâu lạnh vắng đìu hiu Nửa đêm thổn thức cô liêu chạnh lòng Cõi tình mộng ảo phù vân Ngọc tuyền đắng đót nghìn lần nhớ nhung
Lạ Con giun thương ai oằn mình uốn khúc Con dế nhớ ai chui rúc cỏ mềm Con gái yêu ai lạc lõng nhịp tim Con mắt vô hồn nửa đêm nức nở Con sông buồn chi bên bồi bên lở Con nước giận gì cắc cớ trào dâng Còn ta yêu ai thờ thẩn bâng khuâng Sóng lòng tròng trành khi gần con gái
Nhớ Bình Dương Bình Dương mùa này mây cao hay thấp Có hạt mưa rào ướt tóc em không Nắng có còn tô lên đôi má hồng Gió có làm tà áo em e thẹn Dốc ngã Sáu nơi gặp gỡ hò hẹn Cánh hoa dầu xoay tít trong tay nhau Nhà Thủy Tạ ghi dấu mối tình đầu Trang lưu bút có còn yêu màu tím Hoàng Hoa Thám phủ tà dương ngọt lịm Lên chiếc hôn thơ ngây tuổi học trò Quán chè Vân hồn nhiên không đắn đo Những mẫu chuyện nhỏ to dài vô tận Cây Thành Quan có còn xanh mấy bận Cầu Phú Cường em đạp xe gió bay Tóc bím ơi Lái Thiêu tình đong đầy Khắp An Sơn, Thuận An, Búng, Bà Lụa Người Bình Dương nhớ Bình Dương muôn thủa Nhớ sâu từng thớ thịt hơi thở bước chân Tuy xa cách vạn dặm nhưng rất gần Quê hương tôi có trong từng mao mạch
Thứ Tha Ai cũng có lòng vị tha Cho những người lầm lỗi Riêng người hay nông nổi Thường tự cho mình thông minh Họ rất hồ đồ, võ đoán Thì không đáng được nhận sự thứ tha Ai rồi cũng sẽ phải già Đến lúc trầm tỉnh suy nghĩ Nhưng lòng nhỏ nhen ích kỷ Thì luôn cay nghiệt chua ngoa Ai cũng về bãi tha ma Vì làm người ai không chết Nhưng khác nhau là an nhiên hay mỏi mệt Vì những tảng đá đố kỵ, nghi ngờ, ganh ghét, thù hận mà người tự cùm vào chân
Tôi Muốn Tôi muốn về thăm quê Nơi tôi chào đời Ê a tập nói Nơi có dòng suối Tắm mát những buổi trưa hè Tôi muốn về thăm lại lủy tre Xanh mượt mà tuổi thơ yêu dấu Hiền như ngô khoai lúa đậu Có đàn trâu gặm cỏ non Tôi muốn về thăm lại lối mòn Dấu chân son còn in trên lá Hàng phượng xưa tiếng ve rộn rã Trống tan trường giục giã thẩn thờ Tôi muốn về tìm lại tuổi thơ Những trò chơi nhớ hoài trong kỷ niệm Những nhành tre biến thành thanh kiếm Nào đá dế, tạt lon, đánh đáo, rượt bắt, chơi năm mười Tôi muốn về tìm lại quê xưa Khuôn trăng vàng đẹp như thôn nữ Tôi muốn về tìm lại quá khứ Bao nhiêu năm đau đáu nhớ hoài
Chạy Trốn Tôi muốn tìm một phút bình yên Giữa cuộc đời nộ cuồng nghiêng ngả Tôi cầu xin chúa ban phép lạ Cho tôi quên đau đớn tâm hồn Tình chỉ là một thứ mật ngôn Như chất cồn làm người say đắm Bên sừng sững núi cao Bên cheo leo vực thẳm Đi lối nào tùy thuộc nghiệp duyên Tình luôn có những lý lẻ riêng Mà con tim điều hành mệnh lệnh Khi xa nhau người ta chếnh vếnh Nhưng lúc gần lơ đễnh thờ ơ Tôi muốn tìm về thuở ban sơ Khi con tim còn màu trinh trắng Khi hồn tôi chưa biết say nắng Thì họa hoằng tìm được an yên Biển yêu đâu mà vẫn đợi thuyền Ghé bến nào cũng về hải cảng Nhưng tình yêu thì rất lãng mạn Bến tình yêu chỉ có hai người Nếu ta sống được gọi là đời Khi ta chết là đời chấm dứt Tôi muồn trốn cảm giác ray rứt Đang từng giờ thiêu đốt tim tôi Xin cho quên, quên chuyện lứa đôi Trả tôi về ngày xưa nhỏ bé Được tung tăng vui cùng lũ trẻ Ngày con tim chưa biết đau thương
Chờ Nhau Trên Biển Trăng yêu nước soi bóng mình bẽn lẽn Gió yêu mây bay bổng khắp phương trời Sông yêu biển vấn vít nhau trùng khơi Anh yêu em một đời không thay đổi Ngày vắng em tim anh buồn ngưng thở Chân lang thang lạc lối trên phố quen Giờ giới nghiêm lòng đóng cửa cài then Mắt hoang vu lạnh lùng đêm tăm tối Lúc gần nhau một ngày qua rất vội Khi xa nhau nỗi nhớ dài thê lương Anh bơ vơ dạo quanh những con đường Nơi chúng ta thường đưa nhau dạo phố Biển đêm nay dạt dào tiếng sóng vỗ Lời ru buồn vì hai đứa chia xa Một ngày dài lặng lẻ sắp trôi qua Anh chờ em đón bình minh trên biển r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.03.2016 16:28:46 bởi Huyền Băng >
Nịnh Nọt Cái đồ con gái nhà ai mà đáng ghét Ghét làn da trắng mịn Ghét đôi môi son hồng Ghét mái tóc bềnh bồng Ghét nụ cười khúc khích Ghét cái tính mít ướt Ghét nhũng nhẽo khóc nhè Ghét đôi mắt tròn xoe Làm tim anh đắm đuối Đời anh không tiếc nuối Vì đã cưới được em Tình yêu thật dịu êm Chồng yêu vợ suốt kiếp
Hạnh Phúc Cuối Có những chiều anh ngồi ngắm chân mây Tim chơ vơ tìm lại ngày hạnh phúc Tình chúng mình như nụ hoa anh túc Nở giữa khô cằn sỏi đá hoang vu Có ai biết trong vẻ đẹp sương mù Do hơi nước từ huyền không hư ảo Bay thấp thoáng long lanh như vân tảo Nhưng một tia nắng Cũng làm tan biến theo hư vô Tình ta luôn phẳng lặng như mặt hồ Giông tố nộ cuồng đi qua bình yên trở lại Cho dù bây giờ là ngang trái Nhưng chúng minh đâu biết trước ngày mai Định mệnh sẽ đưa ta đến tương lai Như hai dòng nước sẽ hội tụ về biển cả Vững niềm tin đừng để lòng sa ngả Mình hẹn nhau ở cuối đường tình yêu nhé em r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.03.2016 16:26:01 bởi Huyền Băng >
Xa Nhau Ngày em xa quê Mưa buồn tí tách Hạt rơi trên vách Vướng vào mi cong Trời nổi cơn dông Thổi đồng lúa chín Hạt vàng bịn rịn Trĩu nặng môi ngâu Mây bay dãi dầu Về đâu tóc bím Về đâu hoa tím Lục bình xa quê ... Mùa nước lại về Hoa xưa khuất bóng Chiều nay gió lộng Mưa khóc mây sa
Nụ Hồng Trinh Nguyên Em như vạc nắng cuối ngày Đong đưa cánh gió dâng đầy suối nhung Nắng se mối chỉ tình chung Môi khoe sắc thắm ngại ngùng trăng tơ Môi đào kề sát ngẩn ngơ Môi đan khắng khít thẩn thờ sơn nhai Hoàng hôn ngọt lịm thiên thai Tìm về nguyên thuỷ nhớ hoài nụ hôn
Hoa Trắng Hạt chiều rớt xuống môi cong Điểm tô vành nguyệt sương hồng liêu trai Hạt tình mở cửa thiên thai Đưa nhau ngắm cảnh bồng lai ngại ngần Giữa trời đôi mảnh phù vân Càn khôn chào đón một lần âm dương
Mưa Lạnh Hồn Côi Tôi băng mình vào đêm Tim bơ vơ buốt giá Tiếng chim muông hoang dã Buồn bã vọng xa xa Sương bảng lảng là đà Dâng sầu lên triền dốc Một mình tôi cô độc Rong ruổi dưới bóng trăng Lòng chợt buồn bâng khuâng Nhớ người thương năm cũ Gió bụi đời lam lũ Hoa chưa nở vội tàn Vì sao duyên lỡ làng Xô dòng đời đôi ngã Thuyền em ghé bến lạ Nào hay biết nông sâu Về đâu hởi về đâu Đêm nhuốm gió nát nhàu Đường dài xa hun hút Thương sầu trút mưa ngâu Về đâu biết về đâu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.03.2016 22:20:07 bởi Thương Hoàng >
Nụ Hôn Đầu Khó Phai Khi sóng vỗ bờ cát Là biển đang ru tình Bằng lời ca tiếng hát Ca tụng lứa đôi mình Khi sao sáng lung linh Là trăng đang âu yếm Suối tóc huyền môi tím Làm tim anh ngất ngây Khi thời gian dừng lại Trên chiếc hôn lần đầu Nụ hoa hồng e ngại Bẽn lẽn duyên thắm sâu Vấn vít mãi bên nhau Mình yêu hoài cưng nhé Này nụ hôn khe khẽ Lưu luyến đến ngàn sau
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: