Vùng Trời Dang Dỡ
Cà Phê Dạ Lan Pha lê tuyền ngọc mưa ngâu Hương trinh quyến rũ ngạt ngào khói đêm Mật tình ngọt đắng dịu êm Tương tư đáy cốc nỗi niềm cà phê Khơi lòng khao khát đam mê Chờ người tri kỷ môi kề trăm năm
Đôi Mắt Tình Xưa Khi hai người đã hết thương yêu nhau Thì tiếng chào cũng trở nên đắt đỏ Dù vô tình chạm mặt trên lối nhỏ Khoảng cách lòng xa thăm thẳm đại dương Mới ngày nào còn ngọt mật yêu thương Đôi mắt kia bây chừ sao ráo hoảnh Đôi môi kia héo khô chiều hoang lạnh Hai xác chết nhưng biết thở, biết đi Khi hết thương thì cũng chẳng còn gì Đến ánh mắt nhìn nhau cũng xa lạ Đừng trách vì tình yêu nghiệt ngã Hết yêu rồi xin đừng mãi phân vân Hết yêu rồi xin đừng gặp cố nhân Nửa nụ cười cũng không còn nguyên vẹn Thoáng phút giây nghe tim sầu ngào nghẹn Bước qua rồi đừng ngoảnh lại, cứ đi!
Chờ Đợi Mong Manh Mùa xuân về cho cây cỏ đơm hoa Mùa hạ sang tiếng ve buồn oi ả Mùa thu đến nhuộm vàng cây trút lá Mùa đông sầu băng giá hoa tuyết rơi Là thế đấy, bốn mùa là thế thôi Là xuân sau cây cỏ lại đâm chồi Tiếng ve sầu đốt cháy hàng phượng đỏ Thu vẫn vàng, mùa đông tuyết vẫn rơi Là thế đấy, chỉ mình tôi chơi vơi Đếm thời gian đi qua từng ngọn tóc Vết ái ân trên bờ môi ngà ngọc Nhớ người xưa đi xa mãi không về Là thế đấy, trái tim sờn tái tê Nhìn cỏ xuân mọc lên đầy khóe mắt Nghe tiếng ve bàn tay hạ khoải khắc Thu nhuốm sầu, đông xé nát vần thơ Bao nhiêu năm tôi ôm khối tình mơ Dù xuân hạ thu đông không thay đổi Dù bốn mùa đến rồi đi rất vội Tôi vẫn chờ đến bạc phếch màu mây
Mộng Ước Ước gì là ánh sao đêm Soi lối cỏ mềm đón gót chân em Dắt nhau đi khắp mọi miền Đi vào lạc cảnh đào nguyên đợi chờ Môi kề suối ngọc đề thơ Đôi tim ướp mộng ngẩn ngơ trăng vàng Ngàn năm tình vẫn còn vang Tiêu phong cầm nguyệt thiếp chàng bên nhau
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.03.2016 02:06:17 bởi Thương Hoàng >
Xã hội ngày nay thật lạ kỳ Lòng tin rẻ mạt người vứt đi Bằng hữu chi giao còn mấy kẻ Sao lắm vô loại với vô nghì Xã hội ngày nay đạo đức suy Không phải Lý Thông cũng Tần Cối Ban ngày hiền nhân, quỷ ban tối Ai bán cho tôi một ký lòng Chán!
Trọn Kiếp Bên Nhau Con đường nào cũng có khúc cuối đường Nhưng đường vào tim em dài hut hút không đoạn kết Từng ngày anh bước đi không mỏi mệt Nụ cười ánh mắt em thôi thúc tim anh Mái tóc em dài như ngọn nắng hanh Sưởi hồn anh những ngày buồn băng giá Bờ môi mộng thắm trào dâng biển cả Thuyền tình vượt mãi trong đam mê Làn da em ngà ngọc ánh trăng thề Vỗ về những ngón tay anh nghịch ngợm Mười đoá hoa tình yêu long lanh sương sớm Nở giữa tim ngày chúng mình yêu nhau Chiếc hôn say sưa men rượu bồ đào Mình rót nghìn chung còn chưa phỉ Yêu thương nguyện suốt đời chung thủy Tim anh là của em Tim em là của anh Đời này ta mãi thuộc về nhau nhé em
Nhớ Nụ Cười Những chiều mưa lạnh vắng Anh thương em trời xa Hạt rét buốt làn da Ai ôm em sưởi ấm Bàn tay gầy ai nắm Dắt em đi vào đời Những phút mình xa rời Ai che chở thương em Sợi tóc vương bên thềm Anh nhớ em vô hạn Tim tình không vơi cạn Như nắng sớm bình minh Nụ hàm tiếu lung linh Đánh rơi giọt châu ướt Khóe chân chim trầy sướt Vết đau tình thiên thu Ly rượu pha sương mù Em về trong mộng mị Vẫn nụ cười chung thủy Mình dành trọn cho nhau Đêm nỗi nhớ cuộn trào Tim anh nhói thương đau Giọt hồng lòng tan nát Nhớ em mãi ngàn sau
Anh Yêu Em Nếu một mai trái tim anh ngừng thở Tình duyên mình không dang dỡ đâu em Anh chỉ đi trên lối hoa cỏ mềm Che chở em bằng giọt sương ấm áp Nếu một mai gặp dòng đời bão táp Anh để gió cuốn hồn anh bay cao Từ không gian mình nắm tay nhau Anh đưa em đi qua vùng tâm xoáy Nếu một mai nằm ngủ không thức dậy Anh mong được làm ngọn gió đong đưa Ta cùng nhau nghe vầng trăng ca hát Những khúc nhạc tình ái của năm xưa Mai này đời dù có lúc nắng mưa Có gian lao nhọc nhằn hay đau khổ Anh xin hứa không làm lệ em đổ Anh yêu em đến suốt đời dù có như thế nào
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.03.2016 01:17:15 bởi Thương Hoàng >
Duyên Thắm Anh là thông giữa đại ngàn Đợi cơn gió thoảng của nàng mà reo Bao năm mua nắng cheo leo Một lần vi vút tình nghèo thắm duyên
Tình Xanh! Quanh năm đứng giữa cheo leo Vi vu thông hát lưng đèo mướt xanh Đại ngàn mây trắng trời thanh Ru cơn gió thoảng mộng lành duyên nhau Yêu em yêu đến ngàn sau Đến khi mây trắng bạc màu nhân duyên
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.03.2016 21:47:47 bởi Thương Hoàng >
Yêu Anh yêu em nhiều như lá rừng Như mùa xuân trăm hoa đua nở Anh yêu em, yêu từng hơi thở Yêu nụ cười, yêu mỗi gót chân Anh yêu em tình yêu thanh tân Yêu vạn lần, tỷ lần ánh sáng Như đại dương không bao giờ cạn Yêu suốt đời, suốt kiếp nghe em Anh yêu em dù ngày hay đêm Dù bên nhau hay là xa cách Anh yêu em qua từng trang sách Bài thơ tình kể chuyện lứa đôi Anh yêu em, yêu mãi không thôi Không đổi dời dù ngàn năm nữa Xa vắng em tim anh thiếu lửa Đời lu mờ tâm tối thiên thu Anh yêu em, không bao giờ đủ Trong giấc ngủ anh viết tình thơ Đến với anh đừng để anh chờ Dâng bằng trắc làm quà sính lễ
Trái Cấm Anh yêu em như cây yêu lá rừng Như nắng yêu hoa, như rễ yêu đất Anh say em như loài gấu say mật Nhưng men tình anh say đến thiên thu Gió cuộn mây trôi bồng bềnh viễn du Mình dắt tay đi cùng trời cuối đất Về nguyên thủy cùng hái lượm săn bắt Những quả tim và lạc thú yêu đương Mình cùng nhau xây dựng lên khu vườn Chỉ chúng mình, chùm nho, và chiếc lá Chỉ chúng mình cùng bầy thú hoang dã Để một lần nếm trái cấm tình yêu Anh yêu em bất kể những giáo điều Chỉ mình em và riêng em suốt kiếp Tình chúng mình là tình yêu bất diệt Như quả táo Adam với Eva
Học Yêu Ta ví tình yêu như lớp học Có bao nhiêu kẻ đến giảng đường Họ học vở lòng hai chữ tình thương Có tốt nghiệp Có người phải ưu ban mấy bận Cũng có người tình trường lận đận Nên học hoài mà kiến thức rỗng không Cũng có người là thiên bẫm thần đồng Học nhảy lớp đều đều từ tiểu học lên đại học Trong tình trường lắm cạm bẫy lừa lọc Là canh bạc dối trá Kẻ thắng người thua Những cuộc tình được đem ra bán mua Họ ngã giá bằng xác thịt đổi vật chất Lắm kẻ được cũng không ít người mất Mất danh dự, tài sản, đến cuộc sống điêu tàn Chữ tình được viết bằng mực tím trái ngang Lắm kẻ yêu Nhiều người hận nhau suốt kiếp Tôi đến trường này và bước tiếp Vì biết mình học mãi cũng chẳng xong Ai cũng có trái tim, máu đỏ, và thịt hồng Học hay không là khổ nhiều hay ít Những giáo điều đã trở nên cũ rích Nhưng khối kẻ vẫn ghi danh học đòi Học làm người thượng lưu biết ăn chơi Thực hành tình yêu bằng vá víu tạm bợ Tôi không học nào phải vì tôi sợ Vì duyên số trời cao đã an bày Lớp tình yêu đâu chỉ có đúng sai Nên học hoài cho đến lúc hết kiếp
Đàn Ông Cũng Khóc Có ai chưa từng một lần khóc Có người đàn ông nào không ngốc nghếch khi yêu Nước sông trồi sụt theo thủy triều Ngốc ít hay nhiều là thuộc vào duyên số Lắm khi các ông thường giả ngố Như vụng về việc bếp núc sôi cơm Đụng là vỡ nhưng giả vờ ôm đờm Rửa chén bát, giặt ủi, may vá vợ làm tất Chuyện nhậu nhẹt thì không trể một khắc Lúc vô bàn họ là những người hùng Miệng khề khà phun nhả ngọc lung tung Say ngất ngưỡng về nhà nằm báo vợ Trong chữ duyên nợ có chữ nợ Có nợ nần thì mới được nên duyên Sông có đò biển lớn thì có thuyền Xấu đến đâu ông nào cũng có vợ Quá bê tha thì phải ôm tình lỡ Nên các ông cũng khóc như đàn bà Cũng cù cưa như thổi kèn đưa ma Khi vợ bỏ hỏi ông nào không khóc
Cười Có ai chưa từng thử một lần cười Tươi như hoa mùa xuân vừa chớm Cười chào bình minh buổi sớm Cười đón hoàng hôn rước đêm về Cười như con trẻ là cười ngô nghê Cười như các ông là cười dê xồm, dê xộp Cười như các bô lão là cười bôm bốp Cười như các thái giám là the thé nữ nhi Cười như các cô là cười mĩm chi Cười như các mẹ là nụ cười đôn hậu Cười như các chị Hoạn Thư là cười gấu Cười như các bà cụ là nụ cười thời gian Cười như kẻ lọc lừa là cười gian Cười đông người là cưởi cả làng cả họ Cười bất kể người giàu sang hay khốn khó Cười khi mở mắt chào đời trên vành môi mẹ cha Khi vui thì cười tươi như hoa Khi buồn thì cười ra nước mắt Khi da thịt tím tái ngắt Người ta ngậm cười nơi chín suối nhàn du Cười lên đi cho đời thêm ý nghĩa Từ lầu son gác tía đến mái tranh Cuộc sống này vốn dĩ rất mong manh Cười lên đi cho đời bớt đau khổ
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: