Vùng Trời Dang Dỡ
Gói Mì Đêm Mưa Khi nhà chỉ còn bốn gói mì Ta ví mình như Lưu Bị thua Tào bôn tẩu Mì trụng nước sôi thì cũng sang như lẩu Ngon như phở dù thiếu thịt với hành ngò Mấy hủ canh mẹ già nấu cho Ăn qua loa riết rồi cũng thấy ngán Mì gói ăn hoài không thấy chán Mì gói vạn tuế mì gói muôn năm Xì xoạp húp nước và những cọng lăng quăng Gói ớt bột sa tế đưa cay lên tới mũi Ngỡ cao lương mỹ vị không thơm bằng Nói chắc một câu như vua ban chiếu chỉ Mì gói là bạn của dân nghèo bình dị Và những người đàn ông ở giá như mỗ đây Có lắm khi mâm cao cỗ đầy Chưa chắc hơn mì trong chiều mưa đói lạnh Mì muôn năm, mì vạn phúc vạn hạnh Lòng ta no đặc bỗng hoá thành thơ Khi bụng rỗng bằng trắc cũng hững hờ Duyên ta với mì Chắc không bao giờ ly dị
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.03.2016 01:00:52 bởi Thương Hoàng >
Ly Cà Phê Đắng Ly cà phê trên đôi môi rộng mở Ta uống những giọt buồn trăm năm Nghe những hạt ngọc lăn trầm Đen ngạt ngào trong từng hơi thở Người ta nói nhạt như cà phê công sở Còn ta cho tình người còn nhạt hơn cà phê Mới ngày nào còn ân ái đam mê Mà hôm nay rao bán giữa chợ đời bả cà phê phế thải Khi đớn đau cả hai cùng nếm trải Vui sướng gì mà chà đạp lẫn nhau Một trái tim đau thì cả đôi tim cùng đau Hạnh phúc gì khi vạch lưng cho người xem thẹo Nhắn nhủ những ai ghiền cà phê phải khôn khéo Đừng vì tiếc uống nước dão đôi lần Vị nhạt thếch như sương khói phù vân Tình khi cạn trơ trẻn hơn cà phê ráo giọt
Điên Vách ngăn của người điên và người tỉnh Là tầm nhìn trong hai thế giới khác nhau Ai dám nói kẻ điên không biết đau Hay người tỉnh không cấu cào vô thức Tỉnh hay điên mà tóc ta đau nhứt Những bạch cầu nhuộm trắng ngọn tơ tình Người chết rồi mới được hồi sinh Còn ta điên, điên hoài sao chưa tỉnh Điên để quên lời lừa phỉnh Nghĩa đá vàng nhẹ hơn hiện kim Điên mới tự chà đạp con tim Điên mới đi tìm một bóng hình dĩ vãng Điên cho đời chìm quên lãng Điên cho nhung nhớ mọc thành thơ Điên là để quên khái niệm ngày giờ Điên là để quên hay để nhớ
Làm Tình Nhân Thì Có Sao? Sao không làm tình nhân Vợ chồng chi thế tục Sống với nhau một lúc Trong nấm mồ ái ân Ta cứ làm tình nhân Đễ dỗ nhau mỗi tối Ngực anh em làm gối Vai anh xin tựa đầu Rót mật ngọt cho nhau Trên bờ môi mộng thắm Mắt nhìn nhau say đắm Yêu dâng tràn ngất ngây Tình vui theo tháng ngày Ta yêu nhau mọi lúc Giờ nào cũng hạnh phúc Tình nhân vấn vít nhau Vợ chồng không còn đâu Những giây phút lãng mạn Vì khối tình vỡ rạn Trên ngày tháng chung chăn Hãy cứ là tình nhân Yêu muôn đời muôn kiếp Từng đêm say giấc điệp Tình ong bướm bay cao
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.04.2016 21:03:05 bởi Thương Hoàng >
Chuyện Cái Chuồng Ta sinh ra nhầm ngôi sao rất xấu Nên suốt đời bị nhốt ở trong chuồng Nhỏ thì cái nôi bằng một thước vuông Lớn hơn chút là khu vườn nhà trẻ Những ngày tháng lớn lên rất vui vẻ Ta thông dông nhặt lá dưới sân trường Suy đi nghĩ lại, cũng là cái chuồng Là ô vuông nhưng có phần rộng lớn Học thì dỡ nhưng có tài cà chớn Khi ra trường thì về chầu công ty Cái chuồng xưa cũng có phần giảm suy Thành cubical hơn thước vuông một chút Giờ tan sở ta về nhà phủ phục Chung đầu vô cái chuồng gọi là house Có chuồng lớn Có chuồng nhỏ Có chuồng thấp Có chuồng cao Tùy chuồng nào mà cồng lưng trả nợ Ngẫm mà buồn chờ đến khi tới lúc ... thấy sợ Rúc cái thân chui vô chuồng gỗ xoan Bốn tấm dài hai tấm ngắn bào tròn Chung đi đâu cho thoát được cái củi Giờ ngồi đây mà ngậm ngùi hờn tủi Ly cà phê nguội lạnh tự bao giờ Nhấp vị đắng cho đầu lưỡi nứt thơ Viết câu giờ chờ lảnh lương rồi dzọt Nhắn nhủ ai chỉ mấy lời sau chót Có kiếp sau thì xin chớ làm thằng Làm trâu ngựa xứ này ít nhọc nhằng Được chủ nuôi ngày ba bữa có nhạc có massage chuồng có điều hòa nóng lạnh Ngẫm nghĩ ngựa - người khác chi nhau hoàn cảnh!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.03.2016 02:43:54 bởi Thương Hoàng >
Tình Yêu Là Gì Tình yêu là viên thuốc bọc đường Khi vị ngọt trôi đi thì đắng đót đầu lưỡi Tình yêu là tấm lưới Càn vùng vẫy thịt da bị cắt cứa đau đớn nhiều hơn Tình yêu là dầu bôi trơn Ta trượt ngả trên chính vết loang mình đổ Tình yêu là sầu bi đau khổ Nhưng nhân loại có ai mà không yêu Yêu mới thấu hiểu ngày buồn đăm chiu Thấy được nỗi nhớ dài vô tận Tình yêu sẽ dạy chúng ta ghen hận Và rèn luyện sự kiên nhẫn chờ mong Khi yêu nhau mây trời hồng Chia tay đen kịt mưa gió Chúng ta học cả đời nhưng không ai rõ Yêu là gì nhưng ai cũng biết yêu
Ngày Chúa Nhật Vĩnh Cữu Chuông nhà thờ vang hai tiếng tình yêu Tuy không thuộc giáo điều tôi tin chúa Vì ngài ghép mảnh tim từ hai nửa Của hai người chưa quen biết nhưng sẽ thuộc về nhau Đến với em, tôi là mối tình đầu Cũng lần đầu theo em đi rước lễ Người ngoại đạo mang trái tim ngạo nghễ Quỳ trước ngài ngoan ngoản đọc thánh kinh Em của tôi không đẹp nhưng rất xinh Nét thơ ngây trên nụ cười thánh thiện Tôi lạy chúa lòng thành xin khấn nguyện Được yêu nàng đến phút cuối trăm năm Ba năm trôi trong lặng lẽ âm thầm Một sáng nào môi sầu vương mây tím Đóa hoa trắng thôi cài lên tóc bím Tôi ôm nàng dỗ giấc ngủ thiên thu Chuông nhà thờ buồn bã như hát ru Ngủ đi em cửa thiên đàng rộng mở Giọt lệ nào xót thương tình dang dỡ Hồi kinh đêm lịm tắt bên giáo đường Em vẫn sống cùng đức mẹ trinh vương Hoa cỏ mừng tỏa hương thơm ngào ngạt Chuông nhà thờ ngân hồi dài man mác Tôi nhớ nàng dâng thánh lễ Misa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.03.2016 22:34:48 bởi Thương Hoàng >
Chuyện Tình Bông Bưởi Trắng Em là con gái Bình Dương Tóc dài da trắng má hường mi cong Nhà em nằm cạnh nhánh sông Phù sa bồi đắp vun đồng lúa xanh Những đêm gió mát trời thanh Gái trai ca hát duyên lành miền quê Tuổi em vừa chớm trăng thề Như bông bưởi trắng ven đê ngạt ngào Bao nhà mai mối gởi trao Tim son em giữ môi đào nhớ nhung Chàng là anh lính tình chung Ba năm binh lửa khắp vùng chiến khu Hết hạ rồi lại sang thu Đông về xuân đến tình thư đi về Bông bưởi nở trắng triền đê Lá xanh như ngọc câu thề thắm duyên Theo chân chàng đến mọi miền Những lời âu yếm dịu hiền cho nhau Hẹn khi hết giặc, trầu cau Thanh bình vui cưới rượu đào thắm môi Chiến trận đang lúc sục sôi Bỗng đâu tin dữ, sao rơi giữa trời Vòng hoa lệ trắng chơi vơi Chưa lần hoa cười, một đời hoa tang Bông bưởi sớm nở tối tàn Thương ai duyên kiếp lỡ làng trăm năm Đò ngang nửa chuyến lặng thầm Tim son em khép ôm cầm cô đơn Ngày kia mưa gió khóc hờn Em gieo sầu nhớ keo sơn giữa dòng Em đi bỏ lại nhánh sông Nhành bông bưởi trắng mênh mông đượm buồn Những đêm tịch mịch mù sương Giữa dòng nước đỏ lạ thường sông quê Có đôi chim nhỏ hẹn thề Gió lay khóm trúc vân vê trăng tà Líu lo tiếng hót vang xa Đôi chim vấn vít xót xa nghẹn ngào Bông bưởi nở trắng hồn đau Bến sông còn đó rạt rào nghìn thu
Viễn Vông Ăn ngồi - đi đứng - ngủ nằm Đố ai xoa dịu vết bầm thời gian Nợ duyên khi đã lỡ làng Đố ai thấy được trăng vàng ba mươi Đố ai giữ được hoa tươi Đố ai đo được lòng người bạc đen
Ngược! Đôi khi muốn giữ phải buông Lấy lùi làm tiến vẽ vuông hóa tròn Vòng đời lẩn quẩn càn khôn Muốn quên là nhớ sói mòn tim gan Chữ duyên không thể buộc ràng Hết nợ đừng níu lỡ làng đời nhau
Sầu Tím Hoa Mua Ngày buồn chim sáo sang sông Hoa mua rụng tím cõi lòng quặn đau Xin đừng gặp lại mai sau Hoa mua ai bán tím sầu thuỷ chung
Vô Đề Những hạt nắng lạnh buốt chiều hoang dã Xa nhau thật rồi Còn tiếc nuối mà chi Tình yêu như cánh chim di Luôn bay tìm vùng trời ấm áp Chỉ một ngọn gió thổi hàng phi lao ngả rạp Một phút hoài nghi xé rách đôi mảnh tình Hoa nở rồi có còn mãi đẹp xinh Chia tay nhau đừng tiếc chi thời dĩ vãng
Ừ Thì Chia Tay! Nắng đã tắt, ngày còn chi tiếc nuối Đêm đã lên, ánh sáng là hư ảo mà thôi Khi hai người chia tay nhau rồi Nợ tình đã hết Tơ duyên đoạn mối Mùa thu rụng lá vàng rừng cây xám hối Nhưng nhánh có xanh lại bao giờ Chờ mùa đông lạnh lẽo xác xơ Đến mùa xuân lại đâm chồi mới, nẩy lộc Thế cho nên dù sầu bi thương khóc Thì tình xưa có quay lại bao giờ Mây muôn đời lặng lẻ trôi bơ vơ Chít khăn trắng cuối trời tang tóc Mất người yêu nhưng ta được bài học Sống vui vẻ hay khổ nhọc Cũng là sống mà thôi Tình yêu không phải là thứ quý giá nhất trên đời Còn hơi thở Con tim vẫn đập Ta vẫn sống để tiếp tục yêu thương nữa
Xin Đừng Nhìn Nhau
Khi tro tàn xin đừng ai thổi lửa
Than xỉ nguội không cháy được bao giờ
Thương tròng mắt ám khói sầu chơ vơ
Mặt nám đen bụi mờ thêm chua xót
Khi tình cạn ly men hờn đắng đót
Chưa nhấp môi hồn say khướt lâu rồi
Dòng chảy qua cầu lặng lẽ trôi xuôi
Không thể nào quay ngược bánh xe nước
Chia tay nhau hãy quên lời đính ước
Đừng đòi hỏi ở người sẽ đến sau
Người có thể giống người nhưng tình yêu khác nhau
Sóng rì rào vỗ bờ
Có bãi bồi bến lở
Đường nợ duyên từ nay sẽ cách trở
Nếu gặp lại đừng bỡ ngỡ mà chi
Xin nhẹ gót
Đừng nhìn nhau, cứ đi
Sợ ánh mắt vô tình
Một hạt cát cũng làm đau lòng biển
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.04.2016 14:22:13 bởi Thương Hoàng >
Chuyện Vợ Chồng Tha thứ cho nhau là một loại cảm giác Mà người ta chỉ cảm nhận được khi con tim yên bình Nơi yêu thương đang ngự trị tôn vinh Nơi ái tình là liều thuốc chữa lành vết thương lòng sâu thẳm Binh trà nhạt uống hoài cũng thấy đậm Nên có câu là nhật cữu sinh tình Tu bảy kiếp mới loan phụng hòa minh Vợ chồng nghèo/giàu vẫn hạnh phúc Lòng đại dương sâu cũng có lúc Khơi bão tố rồi phẳng lặng như tờ Có ai nằm ngủ mà chưa mơ Vợ chồng có bao giờ chưa một lần gấu ó Thứ tha là điều rất bé nhỏ Nhưng không dễ thực hành Cây lá thì lúc nào cũng xanh Vợ chộng giận nhau đến dường nào Cuối cùng cũng tha thứ
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: