Vùng Trời Dang Dỡ
Mai Anh Về
Mai anh về em có ngồi hong tóc
Nắng hanh vàng nghịch ngợm suối nhung mây
Gió mơn man ve vuốt mảnh vai gầy
Ghé môi ngoan thơ ngây cùng luân vũ
Mai anh về mắt có buồn liễu rũ
Vành sương mai che phủ ánh sao mờ
Kề vai nhau gối đầu lên vùng mơ
Đang vỗ nhịp chan hoà duyên đôi lứa
Mai anh về môi có hồng hương lửa
Đốt vầng thơ chớm nở trên môi anh
Những nét chữ tình yêu biếc long lanh
Mười tháp bút dỗ dành duyên đôi trẻ
Mai anh về, hãy chờ anh em nhé
Khép loan phòng cho bỏ ngày nhớ mong
Cả thiên địa thu gọn trong cõi lòng
Ta có nhau là mình có tất cả
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.04.2016 09:41:30 bởi Thương Hoàng >
Nỗi Đau Tình Mười mấy năm đôi ta như chiếc bóng Bước song hành lặng lẽ bên đời nhau Chờ đêm về ru hồn côi gối mộng Khúc tình xưa vang vọng nhói tim đau Mình cố quên, quên một thuở xa nào Em có chồng và anh vui hạnh phúc Dấu ái yêu chôn sầu vào hồi ức Một góc khuất đau đáu bóng trăng mờ Nhưng lắm khi giọt nắng chiều hoang sơ Cơn gió nhẹ cuộn lên bao niềm nhớ Góc khuất nào cố nén tình dang dỡ Người cố quên, ai nhắc nhở thêm buồn Mình gặp nhau bên gối mộng sầu tuôn Nửa chiếu chăn lạnh lùng thành xa lạ Gần gang tấc mà thăm thẳm biển cả Góc khuất xạ hoài ray rứt tình đau Góc khuất nào chúng mình luôn có nhau Góc khuất nào đi hoài nhưng không tới Góc khất nào hàng đêm ta mong đợi Một bờ môi mộng mị lắm chênh vênh
Mưa Bụi Xót Xa Trời còn mưa mãi Ướt cánh hoàng lan Anh còn xa ngái Duyên ta lỡ làng Trời mưa trút nước Xuống mảnh hồn đơn Gió khóc dỗi hờn Tình đau rên siết Trời mưa ly biệt Rét mướt cả đời Bong bóng chơi vơi Ru hời tan vỡ Hoa thơm chỉ nở Một lần dấu yêu Vườn em nắng nhạt Nhụy tàn cô liêu Anh hỡi anh yêu Anh còn xa ngái Trời làm mưa mãi Đưa tiễn xe hoa Lệ em chan hòa Thấm vào lòng đất Cuộc tình đánh mất Trời mưa không dứt Em khóc nghìn thu
Gió Cát Phong Trần Ta như xương rồng giữa sa mạc Đứng chơ vơ gió cát sương mù Đời dầm dãi trăng lạnh ngàn thu Ta đứng vững hiên ngang trời đất Đời ta đã quá nhiều được mất Đến - đi những chuyến xe phong trần Những mảnh tình hư ảo phù vân Tim chai sạn dần theo ngày tháng Ta nhìn đời cười khinh ngạo mạn Đời xô ta, ta tự đứng lên Đạp sỏi đá gập ghềnh chông chênh Đi khắp những nẽo đường gian khổ Ta không khóc nhưng hồn loang lổ Bởi giọt bầm tím của thời gian Ta vẫn cười ngạo nghể ngang tàng Cây xương rồng giữa vùng lốc xoáy
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.04.2016 01:13:53 bởi Thương Hoàng >
Hạt Yêu Thiếp như hạt cải ngủ xuân Gió ru mùa hạ lưng chừng mùa thu Trở mình dỗ giấc sương mù Mở đôi mắt biếc lá du xanh ngàn Bấy lâu ngóng đợi tin chàng Chờ ngày e ấp nụ vàng trao ai Hương tình vương vấn khó phai Đôi tim ướp mộng đắm say men ngồng
Em, Mình xa nhau bao năm rồi hỡi em Cớ vì sao đêm đêm tim thổn thức Nỗi nhớ em từng cơn đau ray rứt Cớ vì sao anh không thể quên em Bao kỷ niệm lùa về trong bóng đen Anh ôm lấy đôi mắt ngà thân quen Nếm vị ngọt của tình yêu mật đắng Trên môi hồng cong cớn anh dấu yêu Tấm ảnh xưa mờ nhạt đi ít nhiều Nhưng bóng hình trong tim anh nguyên vẹn Vẫn trinh nguyên như ngày đầu hò hẹn Cớ vì sao? hoàn cảnh hay nợ duyên? Góc khuất nào ta giữ lấy niềm riêng Trái chung tình nghịch mùa duyên đau buốt Góc khuất nào sầu lên men đắng đót Góc khuất nào không ngớt nỗi đau tình
Nợ Duyên Có những loài hoa chưa hé nhụy Trái sầu đã chín tự bao giờ Có khi vô cớ buồn vu vơ Lòng chao chạnh thẩn thờ se thắt Có những loài hoa khoe nhan sắc Bình minh chưa sáng héo úa rồi Có những cuộc tình vội chia phôi Khi hai trái tim chưa hòa nhịp Có những loài hoa, hoa duyên kiếp Nay nhà mình, mai vườn người ta Chiếc áo phong sương cởi bỏ ra Ta chật nhưng người khác vừa vặn Yêu nhau đi xin đừng thù hận Đường vắn dài tùy duyên số thôi Khi hết nợ tình sẽ chia đôi Ngày qua rồi chẳng quay trở lại
Duyên Muộn Trái sầu ai bán tôi mua Tình tôi ai vá giữa mùa đau thương Thuyền duyên rẽ nước đôi đường Cầm chèo nửa nhịp chiếc xuồng trôi ngang Mưa về đậu nhánh lỡ làng Trôi câu thệ ước đá vàng năm nao
Bất Chợt Nắng chia nỗi nhớ đôi tà Áo bay trong gió lụa là nhớ em Len lén mở túi ra xem Em vụt bay mất giữa thềm mơ hoang Còn đây thoáng chút ngỡ ngàng Mồ hôi đỏ thắm bàng hoàng tim cay
Vì Sao Anh Yêu Em Giữa khu vườn đầy kỳ hoa dị thảo Có hoa đẹp sắc sảo nhưng không tỏa hương Cũng có những loài màu rất tầm thường Mùi thơm bát ngát Anh yêu em vì những điều khác Cuộc sống vốn dĩ là phù du Có nhan sắc nào đẹp thiên thu Có sự thông minh nào trường tồn mãi mãi Anh yêu em bỡi những điều ngược lại Vì em là cô gái anh thương Là người phụ nữ bình thường Nhưng biết làm anh vui khi buồn Xoa dịu lúc anh đau Bên anh khi màn đêm buông xuống Em cho anh cảm giác hạnh phúc mà anh chưa từng có Bằng những nụ cười tươi như hoa đỏ Xin em yêu hãy nghe cho rõ Anh yêu vì em là chính em thế thôi Anh không màn phù phiếm xa xôi Điều gì có được thì cũng dễ mất Như là đổ đi ly nước Tình anh yêu em không thể đo bằng thước Hay lường bằng nhan sắc, tài trí của ai Hoa đẹp đến nhường nào cũng có lúc tàn phai Mọi so sánh sẽ là khập khiễng Tình anh dành cho em là vô tận vĩnh cữu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.04.2016 05:49:31 bởi Thương Hoàng >
Giọt Buồn Chia Phôi Nấm đất nâu phủ lên xác thân em Đã liệm chôn con tim anh tan nát Đến sau cùng hạt cát về với cát Bụi vô thường bạc bẽo kiếp nhân gian Trời dần buông đêm giá lạnh nghĩa trang Tiếng ai oán lũ quạ gọi vong hồn Anh bước đi trong chiếc vòng càn khôn Về cội nguồn nơi tình yêu vĩnh cữu Anh ngồi đây ru tim sầu hãy ngủ Một giấc dài say đắm mộng thiên thu Bóng hình em trong trời đất miên du Cùng ánh trăng soi tình ta muôn kiếp Trái tim yêu chưa bao giờ lỗi nhịp Dù dơn mạch thương tiếc mối duyên đời Đèn hiu hắt lên sỏi đá chơi vơi Mây chênh vênh thương cuộc tình đã lỡ Tình mãi đẹp khi chỉ là dang dỡ Anh yêu em muôn kiếp đến ngàn sau Trái tim anh chỉ chịu một lần đau Là vĩnh viễn, là ngàn năm khép kín
Chợt Nhớ! Ly cà phê dù nguội Vẫn đắng đót đầu môi Tình chia tay lâu rồi Lòng còn đau như cắt Giọt nắng tàn hiu hắt Mây mù mưa âm u Trái tim sầu ủ rũ Tình theo lá mùa thu Trời gieo chi sương mù Cho lá vàng rơi rụng Cho tròng mắt ướt sủng Chợt nhớ tình năm xưa Nhấp ngụm cà phê thừa Lưng chừng từ buổi sáng Vẫn mùi vị ngọt đắng Nhưng lạnh tự bao giờ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.04.2016 23:25:19 bởi Thương Hoàng >
Chênh Vênh Khói lên tròng mắt đỏ màu Tương tư vàng thảo nát nhàu vân vê Vòng tròn ám muội đam mê Cháy mòn nỗi nhớ rủ rê cay sè Ro ro sôi sục lòng tre Cõi tình lơ lửng là đà tìm quên
Nhẫn Chuông vang mấy tiếng cõi thiền Lòng người cô lữ ưu phiền chôn mây Gửi lên sỏi đá lưu đày Trái tim thanh tịnh bao ngày kiêng khem
Đời Sống Người không ai muốn chết Dù được lên thiên đàng Không ai muốn trái ngang Dù tưởng tượng hay tiểu thuyết Nhưng chúng ta ai không chết Yêu tất có xum hợp với chia ly Khi duyên tận theo hạn kỳ Vì đã trả hết nợ Ai cũng khóc như vĩnh biệt người quá cố Có ai chưa từng nếm trải mùi đau khổ Dù chỉ là một phút giây Có đêm thì có ngày Làm người ai cũng khổ Ta uống hàng trăm loại thuốc bổ Nhưng khi bệnh thì vẫn bệnh thôi Tình đến lúc phải chia phôi Có cố gắng níu kéo Thì được gì ngoài xác thân vô cảm Không ai muốn tình yêu màu xám Ai cũng thích tình màu hồng Ai cũng muốn thành vợ chồng Nhưng được bao người tròn nguyện ước Có ai không khát nước Nên tình đến thì cứ yêu Đừng đắn đo chi nhiều Ta có một đời để sống Nhưng chỉ một thời để yêu
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: