Vùng Trời Dang Dỡ
Đam Mê Anh về đi lấy vợ đi Em là con gái lỡ thì ai thương Duyên ta dãi nắng dầm sương Đến đi mòn nhẳn con đường cỏ tranh Tình lỡ nên mộng không thành Chỉ xin giữ lại một nhành đam mê
Vô Đề Trời mưa trút nước lưng chừng Lòng buồn se thắt không ngừng nhớ ai Phù duyên nửa mảnh hình hài Trời mưa trút nước lạc loài cô đơn
Sầu Đêm Bạch lạp hiu hắt tàn đêm Sáp tràn nửa kiếp nỗi niềm chua cay Hồi chuông tiếng mỏ bi ai Dạ lan sầu nhớ đọa đày tim côi
Duyên Xưa Tóc thề gói trọn thương đau Sợi nào vỗ cánh bay vào màn đêm Sợi nào cắt cứa buồng tim Chữ yêu chưa trọn nỗi niềm trăm năm
Đêm Hoang Tôi đi giữa màn đêm Chân rã rời sủng ướt Những hạt sương lướt thướt Rơi đôi mảnh vai gầy Tôi đi giữa ngàn mây Nghe tim sầu héo hắt Dưới vòm trời xám ngắt Lòng tê tái quặn đau Tôi đi giữa ngàn sao Trăng tà nằm le lói Gió buồn ngưng không thổi Nhạc tình lên đắng cay Tôi đi giữa đêm say Đốt không gian vắng lặng Bầu rượu pha vị mặn Dặm trường nào có hay
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.04.2016 23:00:22 bởi Thương Hoàng >
Lỡ Nắng chiều xưa phai tàn trên suối tóc Nắng bây giờ khóe mắt thoáng nồng cay Nửa bên trái quặn từng cơn đọa đày Em đi về cuối chân trời xa lạ Em chạy trốn nửa cuộc đời nghiệt ngã Trên con đường không quen chưa biết tên Chân hoang vu khập khiễng bước chông chênh Thương chiếc bóng hững hờ nghiêng hè phố Trời hanh nắng sao lòng mưa loang lỗ Xác pháo hồng liệm kín cuộc đời nhau Nấm mộ sầu mọc lên giữa thương đau Tình nát nhàu trên vũng lầy duyên kiếp Trả lại anh những ngày tháng nối tiếp Câu ước thề hai đứa bước không qua Nắng chiều xưa héo úa suối tóc ngà Thương chiếc bóng bên đường xanh cỏ ngất
Rừng Khuya Con đường mòn đi sâu vào rừng sác Những tia nắng ngơ ngác xuyên đầu cành Anh như con kênh dài trong xanh Em - nước ngọt lành chảy trong nhau mãi mãi Gió khua động hàng lau sậy Từng đàn cò vỗ cánh bay trong chiều sương Anh nhặt chút nắng tà còn vương Tô lên môi thắm nụ cười mây trắng Rừng chiều nay nghe yên ả thanh vắng Như dành riêng chỉ đôi ta mà thôi Hương vị ngọt trao nhau trên đầu môi Đêm rừng sác mặn nồng duyên muôn kiếp Trăng lên cao phỉ nguyền duyên chàng thiếp Gối đời nhau ru mộng điệp châu trần Tiếng thời gian cùng đôi nhịp thanh tân Hòa nhạc rừng muôn vì sao lấp lánh
Tình Hoài Mơ Sợi tóc người xưa vương gối chiếc Chỉ một đêm thôi trắng cõi buồn Bàn tay vân vê tình nuối tiếc Một thoáng trăm năm ngọc trào tuôn Ta đã già nua từ vạn cổ Tim trơ sỏi đá tự lúc nào Tâm hồn ta hóa thành khối gỗ Đóng chiếc quan tài chôn xác ta Em yêu như gần mà như xa Bàn tay tìm nhau trong kỷ niệm Như vẫn còn đây, lúc ẩn hiện Trong giấc mơ hồ tím chiều hoang Nửa kiếp tình ta đã lỡ làng Nghiêng chén trăng ngà mộng miên man Suối lệ nhấn chìm đời phong vũ Tình bay theo gió núi mây ngàn
Sầu Vương Khóe Mắt Kể từ đêm ấy gió mưa Đời em gió cuốn bụi lùa trần ai Mẹ cha sắp xếp mối mai Phận em con gái đợi ngày sang sông Trách người quên nghĩa tơ hồng Để cho chim sáo vào lồng trăm năm Nhãn lòng lẻ bạn chín bầm Tiếc thương chim sáo ôm cầm chơ vơ
Duyên Kiếp Đam mê nửa kiếp sầu cay Trái tim em chết từ ngày chia phôi Chữ tình bẻ nửa chia đôi Nửa may áo cưới nửa ngồi suy tư Tiết trinh xin giữ cho người Tình yêu dâng hiến cho người em yêu
Giọt Lệ Chim Quyên Pháo hồng tiễn bước vu quy Vùi chôn hồn bướm xuân thì dỡ dang Mộ gió ai đắp bên đàng Liệm nhành phượng tím lỡ làng trăm năm Sim rừng lẽ bạn chín bầm Chim quyên nhỏ lệ ôm cầm sang sông Chữ yêu xin giữ trong lòng Chữ tình xin hẹn vợ chồng kiếp sau
Đợi Chờ Tay cầm hạt giống thương yêu Sợ gieo nhầm đất chịu nhiều đắng cay Má hồng phận bạc rủi may Mười hai bến nước thân này gởi trao Chờ người quân tử thanh tao Giao bôi nhấp chén rượu đào thanh tân Cho hoa khai nhụy một lần Băng thanh ngọc khiết ngại ngần trăm năm
Ngựa Hoang Ta là một con ngựa hoang bất kham Vốn không thích cảnh trại chuồng trói buộc Thắng yên cương chỉ làm lưng đau buốt Cong oằn rướm những vết xước roi đời Ta sãi cước một mình dạo khắp nơi Đạp vó câu lên thảo nguyên bát ngát Tiếng hí vang rung động trời đại mạc Thân chiến mã gió cát bụi tung hoành Ta tự do ung dung dưới trời xanh Phi dặm ngàn lên núi cao xuống biển Dù sấm chớp cũng không hề lay chuyển Tính ngang tàng nguyên thủy loài ngựa hoang Đừng, đừng ai bắt ta chịu buộc ràng Sợi dây cương rịt hàm ta câm nín Bốn móng sắt nung bàn chân ta chín Máng cỏ xanh sao bằng cả đại ngàn Ta vẫy vùng trong trời đất thênh thang Thà thác vinh hơn là phải sống nhục Ta hiên ngang không bao giờ thuần phục Dẫu sau cùng da ta bọc xác ta
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.04.2016 03:53:38 bởi Thương Hoàng >
Đêm Cô Đơn Dạ lan thoang thoảng hương trầm Sao rơi trên phím nguyệt cầm tương tư Sương lam tấu khúc dạ từ Bến trăng quyến luyến Tương Như sương tàn Tình xưa lỗi nhịp cung đàn Hồn trơ đáy cốc ngỡ ngàng chua cay
Ngọc Thanh Khe sương ngậm hạt đỏ hồng Suối reo non cảnh tiên bồng thiên thai Đào viên bán nhụy sơn khai Khơi dòng ngọc khiết nhớ hoài ngàn năm
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: