Vùng Trời Dang Dỡ
Mộng Thắm Hỏi rằng lạc bước về đâu Xin thưa một cõi xanh dâu mộng tằm Mình về ươm kén trăm năm Duyên tơ se kết hồ cầm giao bôi Men nồng nhuộm thắm làn môi Đêm say minh nguyệt trên đồi ái ân
Chuyện Thị Phi Nếu Eva không nghe lời rắn xúi giục Không ăn táo cấm cùng Adam Vườn địa đàng sẽ rât thanh nhàn Chỉ có hai cụ già cùng bầy khỉ hoang khỉ khọt Khi ai cho ta chiếc bánh ngọt Hãy khoan vội mừng Xem nhân gì bên trong Nhìn mặt người nhưng khó biết được lòng Không ai khi không tốt với mình cả Cũng vì thèm thứ trái lạ Mà Adam và Eva gieo khổ cho nhân loài Chỉ cần một viên đạn lời nói thôi Nó phá vỡ niềm tin vô hạn Mùi vị chua khi chén rượu dần cạn Hôm nay là bạn nhưng ngày mai ... có thể thù Suy cho cùng lời đường mật trơn tru Một người nói Khối người nghe Và tất cả chúng ta cùng mệt mỏi Này con rắn, đừng hoài công trông đợi Ta đã chết rồi từ hôm qua Ngươi không thể nào hại được thây ma Chúng ta không ai hai lần sống Thế cho nên đàn ông thường uống rượu rắn!
Tiếng Xưa Cà phê chiều tím miên man Giọt buồn đắng đót lỡ làng trăm năm Biển không có sóng lặng thầm Tiếng xưa ai khóc lặng câm nghìn đời
Đau! Chưa bao giờ ta lạc mất đời nhau Dù chỉ là mưa rào hay bão tố Nhưng hôm nay một cơn sóng nhỏ Lại vô tình cuốn trôi mãi xa nhau Chưa bao giờ trái tim biết đớn đau Dù là đắng cay trong gian lao khổ ải Nhưng hôm nay vì hòn sỏi chướng ngại Lại vô tình cứa nát mảnh hồn ta Chưa bao giờ mình quên nhau được mà Dù chỉ là trong phút giây hờn dỗi Nhưng hôm nay vì một sự nông nổi Lại vô tình ... hai đứa vội quên nhau Yêu thương nào rồi cũng nếm thương đau Nhói buốt trào lên lối về đơn lẻ Dù bây giờ chúng ta không còn trẻ Vẫn chập chờn như hai kẻ đôi mươi
Tự Vấn Ta hỏi con sông vì sao có tên không có tuổi Ta hỏi chính mình sao có tuổi không tên Ta hỏi nỗi nhớ sao không ai lãng quên Ta hỏi chinh mình đã quên hay vẫn nhớ Ta hỏi mây xanh vì sao trời dang dỡ Ta hỏi chính mình duyên nợ là bao lâu Ta tự hỏi mình lâu thật lâu Ta hỏi hoài nhưng chưa có câu giải đáp Người vạch lưng chỉ thẹo có vui không Ta hỏi lòng đáng thương hay đáng giận Nông nổi chi để rồi phải ân hận Mai này gặp không hờn trách xót xa Ta tự hỏi mình ta hỏi chính ta Ta tự hỏi và ta tự trả lời câu hỏi Câu trả lời thì cũng là câu hỏi Ta hỏi mình Ta tự vấn mông lung
Bạn Ta là hai giọt nước Không biết từ biển hay sông hồ Không biết từ suối nhỏ hay giếng khô Hay nước mưa từ trời cao rơi xuống Nước là nước, hề chi phải tìm hiểu, vay mượn Hãy vui chơi trong lều cỏ vườn thơ Là bạn bè kể từ đó đến giờ Mãi ngàn sau và nhiều kiếp nữa Bạn bè như củi với lửa Không có lửa củi tự cháy bao giờ Và nếu không có nhành khô trơ vơ Thì lửa lấy gì thiêu đốt Ừ, chúng ta sẽ mãi là bạn tốt Chỉ vui chơi không màn cuộc sống riêng Luận thơ ca trong ngày tháng ưu phiền Thơ mênh mông không biên giới Và tình bạn cũng vậy!
Mệt Có những phút đầu rỗng tuếch Tim mỏi mệt nằm khò khè Mắt mở trừng nhưng ngủ mê Miệng mấp máy lời câm nín Ta là người hay đã chết Chừng bao lâu hết đường trần Đời mộng ảo tình phù vân Cái xác khô phập phồng thở
Màu Sim Kỷ Niệm Thanh chocalate ngọt đắng Trên đầu lưỡi đê mê Mùi hương thơm tràn trề Đưa tôi về thơ ấu Nhà tôi hai hàng sấu Xanh rợp mát bóng làng Tiếng ve sầu râm ran Gọi gió đưa mùa hạ Những ngày trời oi ả Tôi và bé cùng nhau Lên đồi sim tím màu Hái hoa cài mái tóc Bé tròn xoe mắt ngọc Chia nhau nửa quả sim Nửa quả sim ngọt lịm Tím màu môi trẻ thơ Chiếc hôn xưa dại khờ Thuở bè còn thắt bím Nhớ hoài trong kỷ niệm Vị ngọt chát trăm năm Rừng sim vẫn lặng thầm Mỗi mùa cây xanh lá Mưa buồn rơi lả chả Bé yêu giờ nơi đâu
Đố Ai Đố ai đếm được trong ly nước Bao nhiêu giọt ngâu rớt từ trời Đố ai đo được bao nhiêu bước Từ trái tim tôi đến tim nàng Từ lúc bình minh đến chiều tàn Hỏi đã bao nhiêu lần nắng nhạt Hỏi một cân đổ bao nhiêu hạt Tôi yêu nàng nhiều hơn bấy nhiêu Tôi đã yêu nàng yêu rất nhiều Như lúa nặng trĩu ruộng phì nhiêu Vàng đồng hương ngát tình duyên thắm Vụ cưới mùa sau đẹp mỹ miều Gió cuốn dòng nghịch nước trôi xa Lúa chết giữa ngày lót thuyền hoa Điệu hót chim khuyên buồn man mác Tiếng xưa sầu rụng vơi nắng tà Đố ai tìm được hạt xót xa Trên thân lúa non kiếp nhạt nhòa Đố ai bán được sầu vạn cổ Đố ai mua được chiếc thuyền hoa
Nàng Thơ Sau những ngày bão tố biển lặng yên Ta tìm về với nàng thơ muôn thuở Một tình yêu ngàn năm không dang dỡ Ta yêu nàng bằng nắn nót chân tình Ta có nàng là có cả bình minh Trời hoàng hôn chờ đêm dài bất tận Có đồi núi gió mưa vòm mây trắng Có trăng thanh sao sáng trên sông ngân Ta yêu nàng bằng tình yêu vĩnh hằng Trong túp lều đầy hoa thơm cỏ dại Ta và nàng thề bên nhau mãi mãi Tình yêu này vĩnh kết đến ngàn sau
Tiếc! Tiếc thay cây cải lá vàng Ngồng khô ai hái lỡ làng mùa đau Hạt tình gieo luống sương sầu Đông về ngơ ngác nhuốm màu tương tư
Muộn Tiếc thay cây cải chóng già Ngồng còn chưa nứt ai đà có con Xác xơ cuống lá hao mòn Vụ mùa hấp hối héo hon bên trời
Thương Tiếc thay cây cải lên ngồng Em tôi theo chồng bỏ lại giấc mơ Nghịch mùa lá héo chơ vơ Đồng khô nứt nẻ hững hờ trăm năm
Duyên Số Bầu khôn thì leo lên giàn Dưới đất bí dại lang thang một mình Khôn dại thì cũng đau tình Dại khôn thì cũng một mình xót xa
Đêm Hương Lửa Đừng, đừng bỏ em nghen anh Xin dâng trọn thời con gái Hoa nở thẹn thùng sương ngái Xin hãy hái nếu yêu hoa Đừng, đừng bao giờ rời xa Mất anh là đời mất cả Không anh em sầu gục ngả Tim chết vì thiếu linh hồn Đừng, đừng tiếc một nụ hôn Môi chờ trăng tàn sương lạnh Vòng tay buông lơi cô quạnh Em cần hơi ấm tình yêu Đừng, đừng để đêm cô liêu Tiếng dế sầu lên đắng chát Xin dâng trọn niềm khao khát Đừng, đừng bỏ em nghen anh
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: