Vùng Trời Dang Dỡ
Chờ Hanh hao vạt nắng trang đài Môi nhung hờn dỗi sen hài chơ vơ Mây tím biên biếc vần thơ Người còn xa ngái ai chờ tàn canh
Tình Cát Em là hạt cát Anh là bụi đời Mình vui bên nhau Dạo trong trời đất Anh là giọt mật Em là hương hoa Đậm đà tình ta Say men luyến ái Em là cỏ dại Anh là đất hiền Đón gót hài tiên Yêu nhau muôn kiếp Tình ta bất diệt Nghìn năm không phai Hứa yêu nhau hoài Yêu hoài ta nhé
Mơ Chờ mây leo đỉnh sơn nhai Kết vòng ngũ sắc thiên thai tiên bồng Hỏi khi em muốn lấy chồng Anh về gieo luống cải ngồng đón dâu
Rừng Tương Tư Những nhà sàn nằm thở khói chơ vơ Nhìn cánh vạc bay về trong hiu quạnh Chiều nơi đây rất buồn và rất lạnh Gió sườn núi chao chạnh lòng du ca Những con trâu nghé ngọ rất hiền hòa Gặm cỏ non bên đồi ngô thanh thản Những vòm mây hồn nhiên trôi bãng lãng Rớt trên tàng Kơ Nia nét dịu dàng Khèn man mác tiếng sầu trôi lang thang Qua khe suối âm vang đầy mộng mị Như khúc khích róc rách nhưng bình dị Ở nơi đây cỏ hoa cũng biết buồn Ánh trăng ngà chênh chếch treo đầu buôn Tiếng giã gạo, lửa bập bùng múa hát Ché rượu cần nghiêng nghiêng theo điệu nhạc Những ánh mắt khao khát gái trai làng Đêm cao nguyên tình xanh trôi miên man Trái tim hoang theo từng hồi nai tác Con sóc nâu giật mình nhìn ngơ ngác Những hạt châu ai kết lên đỉnh trời Đêm lạc lõng một mình ta chơi vơi Sương đầu núi giăng giăng tình hư ảo Ta nhớ em đến con tim rệu rạo Đêm sáng rừng giông bão ngập tương tư
Mắt Ngọc
Mắt em biển động trùng khơi
Thương khóe môi cười đắm đuối đam mê
Anh đi hái ánh sao thề
Cài lên suối ngọc duyên kề đôi trăng
Lữ Khách
Vó câu muôn dặm nẻo đường
Đời người lữ khách vô thường cỏ cây
Có khi nhẹ tựa làn mây
Có khi nặng trĩu vai gầy phong sương
Thân Phận
Lục bình trôi nổi bên sông
Như thân lữ khách chênh chông lạc loài
Đêm sầu cay đắng trần ai
Chữ yêu chưa trọn duyên phai nhạt tình
Mắt Xưa Chiều nay mây nhuộm trắng nỗi buồn Mỗi sợi vấn vương là nhung nhớ Bàn tay buông lơi ngày dang dỡ Lục lạc trái mùa ngân đau thương Chiều nay lá chết rụng bên đường Thủy cúc phong nhụy tình phai hương Bàn tay lau vội dòng châu thổ Đan ngọc lẻ loi khóc vô thường Bàn tay che ngang tầm nỗi nhớ Khoác mảnh trăng gầy giăng héo hon Thương núi non mòn chia cách trở Nhắn với đàn sao nợ giấc son Thuyền ơi có trở về bến cũ Nhớ chở giùm tôi dáng năm xưa Muôn dặm quan san trầm luân vũ Không biết người đã về hay chưa?
Đường Tình Thiên Thu Bao năm rồi đôi ta như trăng chếch Lệch đời nhau trên dốc cỏ triền sương Em bật khóc khi nghe tin anh buồn Anh mỉm cười khi nhìn em hạnh phúc Bao nhiêu ngày lòng đôi ta ray rứt Biển cồn cào nhớ bọt sóng xa xưa Nước trùng dương có bao nhiêu giọt mưa Là giọt ngọc những lần em hờn dỗi Đường tình ta xa mờ đi không tới Nhưng nỗi nhớ luôn canh cánh kề bên Chiếc lá rơi cũng làm lòng chênh vênh Mình nhớ nhau nhiều hơn nước của biển Bao nhiêu đêm đôi ta thầm khấn nguyện Xin một lần tương ngộ duyên lứa đôi Xin một lần và chỉ một lần thôi Tay nắm tay lau khô dòng lệ ướt Tình đôi ta như bọt sóng và nước Tuy bên nhau nhưng lại rất xa xôi Sóng vỗ bờ bọt lên cát chơi vơi Nước ra khơi cuốn theo từng đợt sóng Bao nhiêu năm chúng ta hoài hy vọng Bao nhiêu năm lòng hụt hẫng xanh xao Bao nhiêu năm biển xưa vẫn dạt dào Bao nhiêu năm dấu yêu còn rên siết Tình hư hao cuộc đời chìm mắt biếc Thôi vĩnh biệt xin hẹn kiếp mai sau Đôi tim này xin mãi thuộc về nhau Không phân ly dù chỉ là nửa bước r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.05.2016 01:41:02 bởi Huyền Băng >
Ngốc Nghếch Đàn Ông Anh nghe người ta nói Đàn bà là con dao Với đôi môi ngọt ngào Giết người không thấy máu Anh nghe người ta nói Đàn bà là bệnh dịch Độc hơn loài rắn rít Cắn chết cả thế gian Đã có biết bao chàng Ngu si nằm chờ chết Và anh đang mỏi mệt Chờ lưỡi hái thiên thu
Lặng Lẽ Con đường mưa loang loáng những vết buồn Chân miên du tìm về nơi hò hẹn Chiếc ghế đá thủy chung tình nguyên vẹn Nằm đợi người trong sương gió tháng năm Những tia chớp giữa màn đêm tối tăm Lóe sáng lên niềm hy vọng vụt tắt Những hạt mưa rơi dài trên khóe mắt Người ở đâu để thời gian hững hờ Nhìn bong bóng ngập tràn muôn ý thơ Ru bằng trắc vu vơ theo dòng nước Bọt vỡ tan trong tâm hồn não nuột Bóng tình yêu mờ khuất trăng hư vô Từng ngón tay đan nỗi nhớ lõa lồ Những đốt thô gồ ghề khua đêm vắng Nhịp đàn tim trỗi lên giữa thinh lặng Khúc nhạc xưa thuở chỉ có hai người Chiếc ghế đá ngủ quên bao năm trời Phủ rong rêu nghe côn trùng rên rỉ Người chưa về nên tình còn chưa phỉ Ghế và ta lặng lẽ cùng tháng năm
Mộ Gió Tình Đau Những giọt máu khô cằn từ tim chết Tiễn linh hồn bay vào trời viễn vu Thắm hạt đỏ lá ướt đẩm sương mù Ta chôn mình đáy mồ sâu huyệt lạnh Tiếng nỉ non côn trùng nghe chao chạnh Cánh gió hờn vỗ đêm khóc bi ai Những hoa tuyết nhuộm trắng mảnh hình hài Chít khăn tang lên cuộc đời đơn độc Mắt ráo hoảnh nhưng lòng ta đang khóc Khóc cuộc tình sao lắm nỗi trái ngang Khóc duyên tơ chưa thắm vội lỡ làng Khóc mây ngàn hững hờ gieo mưa gió Tình không tròn xin đừng gây đau khổ Khi người buồn thì ta cũng chẳng vui Khi người đau tim ta cũng dập vùi Xin thời gian đưa nhau vào quên lãng Trái tim sầu từ ngày yêu vỡ rạn Vết thương tình ngàn năm cũng khôn nguôi Nấm mồ hoang cỏ xót xa vun bồi Ta chôn mình vào ngậm ngùi men đắng
Tìm Quên Tìm quên đi Trách nhau đời vui gì Chuyện hợp tan như gió núi ngàn mây Duyên hạn kỳ đừng gieo thêm đau khổ Tìm quên đi Hận nhau sẽ được gì Biễn vẫn xanh dù có mưa hay nắng Vắng nhau rồi chớ sầu khổ mà chi Tìm quên đi Quên nhau về dệt mộng Đời màu hồng khi tim lại biết yêu Ít hay nhiều còn tùy theo duyên số Không còn nhau sóng ngàn năm vẫn vỗ Trời vẫn hồng lúc rạng sáng bình minh Biễn vẫn xanh, non nước vẫn hữu tình Chiều hoàng hôn tím lòng nao nỗi nhớ Tìm quên đi Khi không còn duyên nợ Buộc ràng nhau giữ được hạnh phúc không Chia tay rồi thì lúa vẫn đơm bông Tìm quên đi để tìm vui mà sống r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.05.2016 01:36:40 bởi Huyền Băng >
Tàn Yêu Đi đi đêm sắp tàn Đợi chờ nữa mà chi Hoa tình yêu héo nụ Duyên vỡ theo hạn kỳ Bàn tay buồn vuốt tóc Sợi vương mảnh hình hài Lệ sầu đâu tim khóc Mi huyền xót chua cay Lá xanh ngày sắp mọc Trăng khuya rụng ven hồ Cánh sương gầy đơn độc Hồn ai chìm hư vô Sáo trời ngân vi vút Núi non tấu nghê thường Khói vàng bay nghi ngút Mờ ngập lối yêu đương Đừng chờ nhau chi nữa Chữ yêu viết không tròn Tình câm không bén lửa Kiếp sầu duyên héo hon
Tan Tàn tro lạnh buốt tâm hồn Cỏ yêu cháy xém ngập cồn tràn thương Kiếp nào tình có còn vương Chữ yêu gác trọ con đường kiếp mai Đèn khuya hiu hắt đọa đày Duyên sầu lá chết lạc loài tình xa Xin rằng hai chữ thứ tha Mai sau còn có gọi là tình xưa Đời người sớm nắng chiều mưa Tiếng lòng khép cánh nghịch mùa tang thương
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: