Vùng Trời Dang Dỡ
Kiếp Nào Có Yêu Nhau Còn tìm nhau chi nữa Lửa lòng tắt lâu rồi Nửa đời đau sấp ngửa Hoa tình yêu vỡ đôi Lá yêu còn chưa thắm Búp mơ héo nửa chừng Dù có yêu sâu đậm Tuyết không rơi mùa xuân Kiếp nào có mai sau Vạc kêu sương hoài niệm Duyên kiếp xưa bạt màu Khối tình ta khâm liệm Còn nhớ nhau mà chi Hoa tàn trong hạn kỳ Nhụy khô sầu thút thít Héo úa mùa vu quy Kiếp nào có yêu nhau Đèn trăng xưa rụng rồi Nửa cuộc tình rỉ máu Khóc duyên đời chia phôi
Nộ Hải Sa Tình Ta thắp nhang khóc cuộc tình yểu mệnh Đôi tay gầy bới đất chôn xác yêu Mưa sụt sùi tụng hồi kinh tịnh siêu Gió oán hờn vật vờ rung hồn phướn Yêu không trọn đường tình chia hai hướng Đành quay lưng bước ngược cuộc đời nhau Đừng oan trách hỏi ai người không đau Vì đúng sai có còn là ý nghĩa Yêu không thành đường tình chia hai phía Tiếng đôi tim lỗi nhịp sầu chơ vơ Đêm ngưng gió trăng rụng sao lu mờ Lâu đài cát vỡ tan như bọt biển Mai về sau xin đừng ai nhắc chuyện Chuyện hai người thuở một thời yêu nhau Lắm nồng cháy nhưng không ít khổ đau Trai ngậm cát xót xa đau lòng biển
Đường Xưa Hạt mưa chiều nhuộm trắng ngập đường sương Đậu vô thường lên cánh tay gầy gộc Từng bước chân trên đá sỏi đơn độc Hốc mắt tình sủng ướt trủng cô liêu Hạt mưa lòng nhuộm trắng ngày buồn thiu Suối rong rêu róc rách từng thớ thịt Sợi bâng khuâng đan xen sầu chằng chịt Trói tình đau trong ảo vọng cốc khô Hạt mưa hoang nhảy múa trên mặt hồ Trăng hư vô huyền diệu in đáy nước Vạc kêu sương từng hồi nghe nảo nuột Đêm độc hành cô lẻ ta với ta Hạt mưa đời thấm đôi vai nguyệt tà Đường còn xa, xa tận cùng nỗi nhớ Yêu không trọn nên đôi mình dang dỡ Bước lạc loài đi mãi tìm dấu xưa
Bùa Đêm qua lạc bước lên chùa Hỏi xin chiếc bùa về để cầu duyên Sư thầy thăm hỏi căn nguyên Anh chỉ cười hiền nói để mê em Thầy bảo xòe tay thầy xem Đường tình thầy phán mê em lâu rồi Bùa em bỏ một lần thôi Anh mê cả đời giải chẳng được đâu Thầy khuyên mau sắm trầu cau Cậy nhờ mai mối đón dâu về nhà Bùa này gỡ mãi chẳng ra Thôi đành trọn kiếp đôi ta chung tình Từ nay sánh bước anh - mình Sắc cầm hòa hợp giữ gìn bùa yêu Ngàn năm chẳng gọi là nhiều Khi còn hơi thở mình yêu nhau hoài
Niềm Đau Bất Tận Ta há nào là gỗ đá Cũng phải lặng câm khi nỗi buồn lên men Nhìn áng mây man mác chưa đặt tên Của hôm qua và ngày mai trôi vô tận Ta đang sục sôi lửa hận Ta giận đời mình lắm trái ngang Chữ tình mấy kiếp duyên đá vàng Nước giữa dòng đục trong thuyền sang bến Ta cúi đầu tuân theo định mệnh Trên con đường đơn độc đến mai sau Một lần lỡ bước vạn niềm đau Một lần mất nhau trọn đời khắc khoải Ta nguyện làm gỗ đá mãi mãi Để yêu em thầm lặng đến thiên thu Tai nghe tiếng thời gian hát ru Mắt nhìn thấy em về từ tiền kiếp Ta ươm mình vào mộng đẹp Như con tằm suốt kiếp nhả tơ Ta dệt tình mình bằng sợi thơ Để yêu em trăm ngàn năm nữa Lòng ta đang sôi sục ngọn lửa Khói yêu dâng cao ngút trời Ta thà làm gỗ đá trọn đời Để yêu em với con tim bằng trắc
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.10.2016 23:50:06 bởi Thương Hoàng >
Tiếc Đường xưa nhện phủ tơ vàng Tiếng yêu ray rứt lỡ làng mùa thương Cõi sầu mộng mị vô thường Khói cay mắt biếc miên trường tịch liêu
Đau Trăng sầu chìm giữa mênh mông Trái yêu vàng vỏ hương lòng héo hon Nghịch mùa không thắm duyên son Tình duyên đắng đót mỏi mòn thiên thu
Sầu Đường trần lạnh lẽo mù sương Dấu xưa khoải khắc còn vương cánh lòng Cõi tình lạc lõng chênh chông Chân hoang lỡ bước giữa dòng trầm luân
Mùa Yêu Em như chuông gió giữa trời Chờ anh bước xuống ru đời trong nhau Dang đôi cánh mỏng xanh màu Vỗ yêu một giấc ngọt ngào hồng tâm Em như phượng đỏ tháng năm Chờ anh hè gọi thì thầm nắng mai Ve sầu non nỉ hình hài Âm vang rỉ rả lạc loài kiếp mơ Em như bến nước đợi chờ Thuyền anh lướt sóng ghé bờ yêu thương Chờ hoa tình nở ngát hương Dâng nhau nụ thắm hải đường mùa yêu
Mẹ Mẹ như lá úa trên cành Chở che búp mộng dỗ dành đài son Sợ cơn gió thoảng hao mòn Lá rơi con mẹ vuông tròn với ai Mẹ già nắng sớm sương mai Chở che hạt gió thơ ngây hương mùa Sợ cơn gió thoảng đong đưa Nắng phai con mẹ chịu đời bơ vơ Mẹ như cổ tích mộng mơ Diệu hiền tần tảo ầu ơ ví dầu Vắng mẹ con biết về đâu Thương sóng bạc đầu vỗ cát lẻ loi
Tiếng Chuông Thơ Ngây Tiếng chuông đồng leng keng Kêu vang ngoài đầu ngõ Chiếc xe kem đo đỏ Dồn hồi ức trẻ thơ Trong háo hức đợi chờ Chiếc que kem be bé Bờ môi ngoan mút khẽ Mắt lim dim ngọt đời Đôi chân sáo rong chơi Hái cỏ gà cỏ gấu Thơm lừng miền thơ ấu Chiếc que kem ngày xưa Chiều nay trong tiếng mưa Tiếng chuông đồng ướt sủng Nhớ bé ngoan làm nủng Bắt đền kem sầu riêng Bao năm trôi khắp miền Bé dịu hiền xinh đẹp Bờ môi ngoan khép nép Vòi que kem ngày xưa Tiếng chuông đồng đong đưa Leng keng miền yêu dấu Môi tràn môi hứng ngẫu Thoang thoảng mùi kem xưa
Sương Lạnh Duyên Trăng Nhởn nhơ vạt nắng nghiêng hồ Hỏi người con gái chừng mô lấy chồng Chờ khi o nớ sang sông Đò ni khua sóng tách dòng đưa dâu Ngắn dầm gặp phải nước sâu Con sáo qua bến dãi dầu si non Trăng khuya sáo trúc hao mòn Tròng trành duyên khuyết ai còn đợi ai
Khói Cỏ Cô Đơn Có khi nào cỏ non mải không già Anh bạc đầu nhìn hương đêm tóc rối Ngọc kề môi hơi thở tình hấp hối Bàn tay nông nổi bóp chết đời nhau Tóc rẽ đôi bờ sương phế hồn đau Nửa luống cho nhau bạc màu ân ái Nửa luống mai sau chênh vênh trống trải Dạ sầu hoang hoải ướt đẫm chia ly Hoa đẹp nhường nào cũng theo hạn kỳ Tình yêu chúng mình sầu bi chớm nở Duyên còn chưa thắm trầu nhai chưa vỡ Em đi rồi ... đêm lạnh lẽo hoang vu Anh giam mình vào trái tim ngục tù Án chung thân riêng mang theo suốt kiếp Dù một lần ta giao bôi chàng thiếp Hương rượu tình nồng thắm đến thiên thu Khói vàng tay đan kết vòng sương mù Đốt đa đoan cháy ưu phiền nhân thế Hố thời gian nứt nẻ đôi châu lệ Vết phong trần thương xót nửa hồn côi
Chợt Sầu Hốt nhiên trăng khóc giữa rừng Vân vê tà áo thanh tân nhuốm sầu Khói lam sương phủ tình đau Giá như mình chẳng gặp nhau đêm nào Hốt nhiên gió bỗng thì thào Khơi dòng suối biếc môi đào trinh nguyên Rêu phong nức nở muộn phiền Giá như mình chẳng nợ duyên kiếp nào Hốt nhiên tình ngả xanh xao Lời yêu nấc nghẹn chênh chao duyên thề Phượng hồng quên nở gọi hè Trời ngâu giăng mắc xác ve lạc loài
Tình Ba Thương Con Cũng vì hai chữ thương con Tình ba se thắt hao mòn từng đêm Các con như những chú chim Chưa bay khỏi tổ cánh mềm lông măng Chưa biết tự kiếm mồi ăn Còn cần hơi ấm song thân dỗ dành Bỏ đi sao nỡ cho đành Chờ con khôn lớn tuổi xanh bạc màu Mong con hiển đạt ngày sau Đời ba dẫu có nát nhàu cũng cam Khi con chấp cánh trời nam Tình ba dâng trọn hồng phàm an vui
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: