Vùng Trời Dang Dỡ
Nắng Hoàng Hôn Chiều lang thang trên phố Đường lố nhố xôn xao Nghiêng vạt nắng anh chào Tà áo bay trong gió Này cô em má đỏ Tóc bím thơm hương lài Em đứng đó chờ ai Con đường dài ngơ ngác Sợi nhung mềm đi lạc Dắt theo hạt nắng chiều Anh nhặt lấy tưng tiu Ép vào ngăn bên trái Đôi ngọc tuyền đen láy Đẹp nghiêng ngả trời mây Thoăn thoắt gót sen đài Anh bước theo khắp phố Chợt mây sầu mưa đổ Đôi chân cùng trú mưa Những hạt nước đong đưa Ghẹo vầng trán ướt sủng Em chau mày làm nủng Anh khép nép xích qua Đứng chung một mái nhà Chừng quen mà xa lạ Những sợi mưa lã chã Rớt trên cánh tay hiền Những giọt nước thần tiên Khiến hồn anh xao xuyến Nắng lên trời im tiếng Em vội vã bước đi Chưa kịp hỏi tên gì Nhà ở đâu lớp mấy Dáng son xa tầm ngái Anh vẫn còn đứng đây Nhặt chút hương hoa lài Còn sót trên mùi nhớ Bao năm dài trăn trở Thuyền duyên tràn ý thơ Dưới hiên xưa gã khờ Chờ sợi thương mưa đổ
Chiều Tàn Chiều nay hứng chút nắng vàng Để dành sau cuối lỡ làng tiễn đưa Duyên tình cuống lá sầu mưa Biết khi nào gió nghịch mùa rụng rơi Nắng vàng hiu hắt buông lơi Nhạc tình năm cũ chơi vơi chiều tàn
Say Tình Môi kề môi chất ngất Hương yêu mật tình nồng Bồng lai tràn mênh mông Dâng nhụy hồng tươi thắm Môi kề môi say đắm Nụ hôn nở mùa hè Hơi thở trong tiếng ve Tim rực màu phượng đỏ Môi kề môi hát nhỏ Khúc giao tình lứa đôi Mây trắng bồng bềnh trôi Đôi tim say chất ngất
Hạt Mưa Tình Yêu Em, những con mưa đầu mùa Bắt đầu từ trời cao là gió mây nghịch ngợm Như duyên tình đôi ta vừa chớm Đan kết vào nhau thành xâu chuỗi ngọc yêu thương Những sợi yêu mịn màn như sương Khúc nghê thường tấu đàn luân vũ Nắm tay nhau bay vào vũ trụ Rơi xuống tóc em sướt mướt giọt mưa Mưa hòa đôi tim thành dòng chảy Chúng mình yêu nhau mãi nhé em Mắt khép hờ môi hôn si dại Đính ngọc trời duyên thắp trăm năm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.05.2016 00:21:09 bởi Thương Hoàng >
Ngày Về Tôi về đây tìm vạt nắng hao gầy Mùa thu chêt nắng buồn bay đi mất Chim tút tu hót giọng buồn ngây ngất Cỏ thương sầu khóc đỏ trời bơ vơ Mây nhớ ai buồn thơ thẩn bâng quơ Gió vật vờ bay đi tìm kỷ vật Gót sen hồng chôn sâu trong lòng đất Đất không nói tôi nào biết em đâu Tôi đứng giữa mây ngàn nhìn thật lâu Tìm hạt thơ lăn về từ vực thẳm Gió vô tình làm hồn côi ướt đẫm Vết roi tình cứ vụt xuống trăm năm Tôi về đây nghe sỏi đá thì thầm Mưa rì rào dỗ hoàng hôn biên biếc Tình dịu vợi chìm trăng sầu nuối tiếc Hạt cát buồn nằm bên sỏi lặng thinh Tôi về đây đi tìm lại chính mình Con đường dài hun hút không lối rẽ Tôi về đây nghe lời xưa rên khẽ Gọi bạn tình vang vọng suối hoang vu
Lại Đây Với Anh Em hãy ngồi xuống đây Anh kể em nghe chuyện tình sỏi đá Từ trên núi cao xuống vực sâu biển cả Khắp nơi nơi có sỏi đá tình yêu Sỏi và đá thương yêu nhau rất nhiều Luôn sánh đôi dù gian lao hiểm trở Dù nắng mưa chia nhau từng hơi thở Chưa bao giờ có giây phút lìa xa Sỏi đá thương yêu nhau rất đậm đà Tuy khô cứng nhưng vững bền muôn thuở Cũng có lúc bàn chân người nghiền vỡ Chịu sức đè không một tiếng thở than Trong sỏi đá có ngọc ngà bạc vàng Tùy bàn tay của bạn đời mài dũa Và có khi sỏi đá trộn chung vữa Xây lâu đài vun hạnh phúc lứa đôi Em thấy không, sỏi đá giống mình thôi Anh yêu em hơn những điều đã biết Cứng hơn sỏi, bền hơn đá chịu nhiệt Khắp chân trời suốt kiếp không chia phôi Mình hết yêu khi sỏi đá lạc loài Nhưng đá sỏi muôn đời luôn khắn khít Con đường nào cũng đi về đến đích Rộn tiếng cười khúc khích của đôi tim Khi đêm về trên sỏi đá lặng im Anh ru em bằng tình yêu mật ngọt Núi cao vút đưa giấc mơ chót vót Của đôi mình lên sỏi đá trăm năm
Tuổi Mộng Ngày Xưa Có ai về xứ Bình Dương Cho tui thăm gởi o Hường năm xưa Tóc dài trong gió đong đưa Mắt tròn đen láy khi vừa mười lăm Ba năm đèn sách lặng thầm Áo bay tuyết trắng sóng ngầm tình si Ngày xưa ngồ ngộ lạ kỳ Trò chơi đấu mắt so bì cùng nhau Má hường nủng nịu cành đào Môi son mày phượng ngọt ngào hương thơ Vì ai tui tập mần thơ Đêm đêm ngơ ngẩn thẩn thờ mi cong Người đẹp như đóa hoa hồng Tiếc thay ai đã có chồng từ lâu Giữa dòng sao biết nông sâu Con đò viễn xứ dãi dầu nắng mưa Một lần về lại quê xưa Nghe o xứ Huế vẫn chưa quên mình O nhắn ôn nớ nghĩ tình Tiền sim điện thoại giải trình cho mau Thiếu nợ đi ra đi vào Còn thiếu mấy hào ôn nớ trốn o
Sông Dài O nớ đang nhớ thương ai Để con sông dài trôi nổi lênh đênh Lục bình chiều tím chênh vênh O thả đôi mắt mông mênh nhánh buồn
Mưa Buồn Trời mưa ướt sợi cô đơn Em muốn dỗi hờn nhưng sợ vu vơ Em sợ bong bóng chơ vơ Em sợ nước nổi hững hờ chông chênh Em sợ nỗi buồn không tên Em sợ thơ thẩn chênh vênh một mình
Góc Phố Mờ Sương Khi anh đến mây sầu vương suối tóc Đôi châu ngọc ướt đẫm bờ vai mềm Chiều mờ sương rũ rượi vắng bóng chim Ai khóc ai cùng nỗi niềm xao xuyến Anh tìm em như tìm trăng giữa biển Phố đông người nhưng nào biết em đâu Những hàng cây trĩu nặng thương nhánh sầu Chân hoang mang giữa xứ người xa lạ Chiều tương tư nhớ ai mà nắng hạ Đôi tay hờn nắm lấy nhau thật lâu Đôi mắt ướt chưa nói được thành câu Tàu lăn bánh mưa ngâu rơi cuối phố Cuộc tình ta lạc nhau vì duyên số Sao cuộc đời đánh đố nữa mà chi Ai khóc ai thì cũng là chia ly Lệ ai rơi cũng đầy chung tống biệt Một lần yêu mình lạc nhau suốt kiếp Thương đau này xin dành chỉ riêng anh Giọt sầu này tàn theo nắng mong manh Về đi em buổi cơm chiều sắp lạnh
Kiếp Tình Buồn
Buồn về ngang lối xa xưa
Buồn lay khóm trúc
song thưa chạnh lòng
Buồn về khỏa lấp mênh mông
Buồn giăng mắt ướt
chênh chông thuyền tình
Buồn về gọi kiếp phù sinh
Giữa dòng hư ảo
ta mình mình ta
Buồn về châu lệ tuôn sa
Đường khuya lạnh vắng
mình ta ta mình
Buồn về từ cõi u minh
Gọi hồn vất vưởng
cõi tình u mê
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.08.2016 12:15:19 bởi Thương Hoàng >
Gọi Ngày Nắng Lên
Em là hạt nắng giữa trời
Gáy bình minh sớm dậy thôi sáng rồi
Đùa nghịch dòng suối hoa trôi
Trêu con cá nhỏ đớp mồi rong rêu
Dắt con nai nhỏ liêu xiêu
Tìm mẹ khát sữa tiếng kêu lạc lòng
Tung tăng đồng cỏ mênh mông
Cánh cò lã lướt lượn vòng chào mây
Theo sau con trâu đi cày
Nghe câu dí thá miệt mài nông phu
Sáo diều no gió vi vu
Mục đồng thổi trúc đánh cù tròn xoe
Chiều chiều vỗ cánh le le
Hoàng hôn nhạt nắng em về nhà thôi
Nhà em ở sát chân đồi
Bên kia sườn núi cạnh hồ dạ hương
Men theo lối nhỏ ven đường
Tìm về mái lá tình thương xóm nghèo
Em nằm giường cỏ trăng treo
Lung linh giấc bạc eo sèo gió ru
Vẳng xa nhạc khúc mùa thu
Em khép mi mộng sương mù đắp chăn
Hạt nắng xinh đẹp vô ngần
Hồn nhiên trở giấc thanh tân gọi ngày
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.08.2016 12:14:24 bởi Thương Hoàng >
Nếu!
Nếu tôi trở ngược thời gian
Thì tôi không làm thi sĩ
Không sầu cô đơn mộng mị
Vì chưa nói tiếng yêu em
Tôi không phải sống về đêm
Trủng mắt sâu nhìn bóng tối
Nghe tiếng gió hờn ngưng thổi
Lòng nhấp chén đắng trăng say
Tôi sẽ quên được hình hài
Hoa hồng rực lửa đầy gai
Bàn tay kim châm rỉ máu
Đỏ thắm buồng tim đoạ đày
Câu thơ thả trôi dòng nước
Mực tàu quên bỏ bút nghiêng
Tôi quên mình là thi sĩ
Nhưng chắc gì tôi quên em
Tình Nhớ
Gió vô tình thổi mắt em chiều nay
Mưa kéo về rạt rào vương khóe ngọc
Môi rung lên từng đợt sóng đò dọc
Bến chia ly tiếng nấc tím nỗi buồn
Mái tóc huyền đẫm ướt khói mù sương
Đèn loang loáng phố phường sắp đi ngủ
Chuyện chúng mình sẽ trở thành chuyện cũ
Ghế đá hờn chìm bóng tối lãng quên
Bận gia đình những công việc không tên
Trái chênh vênh nghịch mùa rơi xuống đất
Từng đêm thâu những giấc mơ tất bật
Thoáng phút giây em phải làm vợ hiền
Góc khuất nào tim giữ vẹn trinh nguyên
Vùng tâm tư chúng mình giao kỷ niệm
Cuộc tình ta lá mua thu khâm liệm
Nhưng sống hoài trong góc khuất cô đơn
Gió chiều nay vô tình thổi từng cơn
Vầng tóc rối dỗi hờn không ai dỗ
Khóe ngọc sầu từng hạt mưa loang lỗ
Trái tim lạnh anh có biết hay không
Gió chiều nay thổi về nỗi nhớ mông
Rất bình thường nhưng tiền không mua được
Bao năm rồi em xếp hết gương lược
Thôi phấn son dành dáng ngọc riêng anh
Gió chiều nay thổi bay vạt tóc xanh
Nhuộm tuyết sương tròng trành đời dâu bể
Muốn quên nhau nhưng là điều không thể
Dẫu muộn màng nhưng ta vẫn còn yêu
Anh Đi Tìm
Anh trở về tìm dòng suối trăm năm
Nơi cội nguồn tuổi mười lăm muôn thuở
Bầu nhiệt huyết căn tràn dòng phơi phới
Nhựa xuân thì khi chúng mình yêu nhau
Anh trở về tìm khu rừng chiêm bao
Nơi chúng mình ngọt ngào se duyên thắm
Bờ môi mộng con thuyền anh chìm đắm
Ngọc thiên thai lấp lánh sáng muôn đời
Anh trở về tìm em khắp nơi nơi
Nhưng hoa xuân không nở mùa thu được
Em đã đi
đi mãi theo dòng nước
Nước cội nguồn của suối tình trăm năm
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: